Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 891 - 【Vip】 Ngáng Chân

【VIP】 Ngáng chân 【VIP】 Ngáng chân

“Vừa rồi tại sao ngươi không ra tay?”

Tần Anh nghe vậy đột nhiên quay đầu. Chỉ thấy bên ngoài cánh cổng khổng lồ bằng đồng, một nữ tử đầu trọc toàn thân đen nhánh đứng giữa đống đổ nát. Mỹ nhân ngày xưa, biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này. Những thứ này đều không phải là vấn đề, đối với tu sĩ mà nói, chỉ cần không phải thần hồn và bộ phận quan trọng xảy ra sai sót, cái khác có thể thông qua thủ đoạn chữa trị. Một khi thần hồn xuất hiện tổn thương, chính là tổn hại vĩnh viễn. Sức sống của người tu luyện Thanh Đế chi đạo vốn tràn đầy, điểm ấy chỉ có thể nói là vết thương nhỏ.

“Hắn muốn đợi các ngươi chết rồi, để hắn một mình độc chiếm lợi ích. Quận chúa cảm thấy thế nào?”

Thân ảnh Lục Khiêm chẳng biết lúc nào xuất hiện sau cánh cửa bằng đồng.

Diệp Thiền lòng như tro nguội, hoàn toàn tỉnh ngộ, kết hợp với những chi tiết lúc trước nàng đã sơ ý, nàng mới giật mình đối phương chỉ là lợi dụng mình.

“Thế thì như thế nào?” Tần Anh dứt khoát không thèm tiếp tục ngụy trang, thần sắc vô cùng dữ tợn, cười nói: “Lâm Phủ à Lâm Phủ, ngươi giấu thật sâu, ta cũng bị ngươi lừa gạt, ha ha.”

Gã nhìn cũng không nhìn Diệp Thiền, cũng không đợi Lục Khiêm đáp lời, trực tiếp nói ra: “Hai người các ngươi ở lại nơi này đi, chuyện Kiến Mộc không thể để cho người khác biết rõ.”

Diệp Thiền chẳng qua mới Đạo Cơ, Lâm Phủ hẳn là ẩn giấu tu vi đi, chắc hẳn cũng không cao đến đâu. Trước khi đến sớm đã hỏi rõ ràng thân thế của Lâm Phủ. Người này sở dĩ đột nhiên tăng mạnh, chắc hẳn nhận được kỳ ngộ, mới vừa rồi không phát hiện ra hành tung của gia hỏa này, lát nữa thuận tiện ép hỏi một phen.

Nghĩ tới đây, Tần Anh bước ra một bước, cầm trong tay Thái Cực Lôi Ấn, chân linh của Lôi Ấn lơ lửng trên đỉnh đầu, diễu võ giương oai. Đồng thời, bên ngoài cơ thể lộ ra một cái mai rùa trong suốt màu xanh lục. Nếu không phải còn chưa thu phục Bách Sơn phiến, chỉ sợ đã sớm võ trang đầy đủ.

“Ta đánh chết ngươi tiện nhân này!”

Diệp Thiền thấy cảnh này, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên, tức giận đến tay bấm chỉ quyết.

Phốc!

Lòng đất thoát ra mấy chục cây hoa loa kèn xanh biếc vững như sắt thép, trung tâm đóa hoa là mặt người mọc đầy răng nanh.

“Xùy. . .” Tần Anh cười nhạo một tiếng, ngay cả tâm tư đánh trả cũng không có.

Ầm!

Mặt người cắn vào bên trên mai rùa, bị lực bật lại thổi bay thành từng mảnh. Diệp Thiền bị lực lượng bắn ngược đánh trúng bay rớt ra ngoài, trên đường cày ra một khe rãnh, lần này hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

Làm xong những việc này, Tần Anh quay đầu nhìn về phía Lục Khiêm, nói: “Ngươi lại có bài tẩy gì đây?”

Nói xong một chữ cuối cùng, chân linh Lôi Ấn ngang nhiên ra tay.

Ầm ầm!

Điện quang đen trắng lóe lên, trực tiếp đánh thẳng vào đầu Lục Khiêm. Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, Tần Anh cũng không dám vấp ngã ở đây, cho nên thừa dịp hắn không chuẩn bị mà tấn công.

Hiển nhiên Lục Khiêm cũng có phản ứng, hai con Âm Dương Ngư quay đầu nối đuôi nhau, hình thành một cái Thái Cực, không đến hai giây đã hóa giải nguy cơ. Sau đó, lại là một Bảo Kính trong suốt xuất hiện trong hư không. Thái Âm Bảo Kính bắn ra hàn quang, lấy mai rùa màu xanh lá làm trung tâm, toàn bộ bán kính ngàn trượng đều bị đóng băng, vạn dặm bị đóng băng, thậm chí cả hư không cũng bị bao phủ bởi một tầng màu lam nhàn nhạt. Sấm sét do Thái Cực chân linh bắn ra đã bị đóng băng giữa không trung ngay khi nó chạm tới không trung.

“Ngươi. . .” Tần Anh mở to hai mắt nhìn. Gia hỏa này lại có hai pháp bảo huyễn hình, khó trách hắn có tự tin lớn như vậy.

“Ta có Cửu Cung Huyền Vũ Xác, dù là Động Chân cũng không cách nào xuyên qua phòng ngự của mai rùa.” Tần Anh dừng một chút, lại bổ sung nói: “Ngươi giao hai kiện pháp bảo kia cho ta, cái khác ta có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua, sau khi trở về sẽ là người của ta, một bước lên mây không phải là nói không.”

“A. . .”

Lục Khiêm không nói gì, mà là để huyễn hình chân linh của Nhân Hoàng kiếm không ngừng xoay tròn phía trên mai rùa. Theo Thái Cực chuyển động càng lúc càng nhanh, kiếm khí hai màu đen trắng rơi vào trên mai rùa, mai rùa cực kỳ cứng rắn này đã có dấu hiệu biến chất.

Nhân Hoàng kiếm có một loại bảo cấm tên là thời gian. Thời gian như đao, trước mặt thời gian, tất cả sự vật cuối cùng rồi cũng sẽ già đi. Đây là quy luật không cách nào ngăn cản. Cho dù là Chân Quân Động Chân, cũng có đại nạn mười hai vạn năm. Vật này vừa vặn khắc chế Cửu Cung Huyền Vũ Xác, Thái Cực Lôi Ấn của đối phương đã bị đóng băng ngay khi nó bay ra khỏi mai rùa.

Hai bảo vật của đối phương không làm gì được Lục Khiêm, lần này sắc mặt Tần Anh triệt để thay đổi.

“Ngươi không phải Lâm Phủ.”

Cho tới bây giờ, nếu Tần Anh còn không biết rõ là chuyện gì xảy ra thì thật uổng phí đã sống nhiều như vậy năm.

“Đoán đúng, nhưng không có thưởng.”

Lục Khiêm đạp trên tán cây đen như mực, xuyên qua từng đống bạch cốt. Hàn khí lạnh lẽo đến cực điểm không bị ảnh hưởng, sấm sét đen trắng lơ lửng trong hư không. Mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có Lục Khiêm, một đạo nhân hành tẩu. Như thể thời gian bị đóng băng.

Tần Anh thấy cảnh này, càng khẳng định suy đoán trong lòng. Đệ tử của một gia tộc lụi bại, cho dù đạt được kỳ ngộ, cũng sẽ không đột nhiên tăng mạnh trong thời gian ngắn ngủi. Khả năng duy nhất là Lâm Phủ là giả.

Giờ phút này, Tần Anh bị nhốt ở trong mai rùa, không thể động đậy. Gã còn có át chủ bài, nhưng muốn kéo dài một đoạn thời gian.

“Ta là hậu duệ của Hắc Đế, đệ tử trực hệ được chân linh lưu lại trên gia phả, nếu ngươi giết ta, nhất định bị Hoàng Đế phát giác, cho dù người có bản lĩnh lớn như thế nào, cũng không cách nào thoát khỏi sự truy đuổi của Đại Càn.”

Trong lúc nói chuyện, Tần Anh thầm vận pháp lực, mặc niệm chú ngữ.

“Không giết ngươi là được chứ gì!”

Lật tay lại, trong tay xuất hiện một ấn núi, ấn núi lớn lên theo gió, hóa thành một Hắc Sơn nguy nga, trên núi Quỷ Thần khóc thét, trời u ám. Từ chân núi đến đỉnh núi tổng cộng có chín tầng rõ ràng. Chân núi lớn nhất, cũng có cấp thấp nhất, càng lên cao, cỗ quỷ khí cường đại kia làm cho người kinh hãi.

Ầm!

Cửu Cung Huyền Vũ Xác bị nổ tung dưới áp lực nặng nề. Khoảnh khắc mai rùa nổ tung, Tần Anh cũng rốt cuộc cũng sử dụng địa bàn của mình. Tần Anh lấy dao găm ra rạch vào lòng bàn tay, giận dữ hét: “Lão thái giám cứu ta! !”

Cạch!

Một vết nứt ngàn trượng xuất hiện trên đỉnh đầu Tần Anh. Một bàn tay khổng lồ nhợt nhạt vươn ra từ bên trong. Bàn tay khổng lồ to bằng một ngọn núi, chống đỡ Bắc Âm Phong Đô Sơn đang rơi xuống, bên ngoài khe hở mơ hồ truyền đến một tiếng kêu đau. Không chỉ có trọng lượng của Bắc Âm Phong Đô Sơn, mà còn là sự kỳ lạ của thế giới này. Không gian vô cùng kiên cố, đồng thời trong cõi U Minh có một cỗ lực lượng đang hấp thu sức sống của hắn, nếu như kéo dài, chỉ sợ bàn tay này sẽ phải lưu lại nơi này. Nghĩ tới đây, chủ nhân của bàn tay khổng lồ từ bỏ ý định chống trả, mang Tần Anh trở về cho xong việc.

Sau đó, bàn tay khổng lồ vươn xuống dưới tìm kiếm, muốn tóm lấy thân thể Tần Anh. Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra biến hóa, một đôi Bảo Kính trong suốt trơn bóng ngăn ở trước mặt Tần Anh. Khí tức cực lạnh khiến bàn tay khổng lồ đông cứng lại mấy hơi thở.

Vút!

Một vũ nhân mọc ra cánh, trước ngực có đồ án mặt trời lẻn qua từ giữa ngón tay mang Tần Anh đi.

“A! Ngươi đến cùng là ai? Bản tọa giết ngươi một ngàn lần! ! !”

Đầu bên kia khe hở truyền đến tiếng rống không cam lòng, dưới áp lực gấp đôi của và thế giới này, vết nứt cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, cái tay kia không công mà lui.

Mà Tần Anh bị giam tại Địa Ngục tầng thứ tám ở Phong Đô Sơn, vĩnh viễn bị tra tấn. Đã chết sẽ bị phát hiện, như vậy thì giữ lại.

Làm xong những việc này, Lục Khiêm mới từ Nhật Thần vũ nhân biến trở về bộ dạng của Lâm Phủ.

“Hi vọng gia hoả này đặt sự chú ý ở Thái Âm Bảo Kính và Nhật Thần vũ nhân.” Lục Khiêm thầm nghĩ trong lòng.

Vừa rồi đào cái hố cho Ngọc Kinh sơn, dấu hiệu của một bộ phận môn nhân của Ngọc Kinh sơn là Thái Âm Bảo Kính và Nhật Thần vũ nhân, cũng là ngáng chân Trung Nguyên một cái. Đối phương có lẽ cũng không biết Phong Đô Sơn.

Bình Luận (0)
Comment