Rất nhanh, sau khi Lục Khiêm rời đi, người Đại Càn vương triều cấp tốc đi tới.
Đại tướng nhìn qua phế tích phía dưới liền nhướng mày.
Lúc này, bên cạnh phế tích có một nam tử đầy bụi đất đi tới, trên đầu mang theo mũ, quần áo tả tơi.
"Đại nhân là thiên binh của triều đình?"
Nam tử cẩn thận nói.
"Ngươi là ai?"
Đại tướng quân xoay đầu lại, trong mắt tràn đầy sát khí.
"Ta là người trông coi Hắc Đế thần miếu, may mắn còn sống sót."
"Hóa ra là ngươi, có thấy được khuôn mặt thật của hung thủ không?"
"Là một nam tử trẻ tuổi, mặc quan phục của Đại Càn hoàng triều, vừa rồi người này dùng văn thư Quan Hải huyện dẫn ta ra, không ngờ người này lòng mang xảo trá, giết huyện lệnh hủy miếu thờ, nếu không phải ta chạy nhanh, chỉ sợ hiện tại đã sớm biến thành một bộ thi cốt."
Người coi miếu vẫn còn sợ hãi, có lẽ là vận khí mình tương đối tốt, nên đối phương mới để lọt mình.
Đại tướng quân đi đến chỗ phế tích miếu thờ, giờ phút này tượng thần trơn bóng xinh đẹp trở nên suy bại không chịu nổi, một cỗ tử khí nồng đậm đang tích tụ.
"Có lẽ là người Vạn Tiên Đảo, đại tướng quân phải làm chủ cho nhóm chúng ta!"
Người coi miếu lộ vẻ cầu xin, nội tâm cực kì phẫn hận.
Tu tiên chi đạo chỉ có hai đầu đạo lộ có thể đi, loại thứ nhất là thi đậu công danh, đây là con đường rộng rãi nhất đồng thời không tốn quá nhiều chi phí. Một loại khác chính là ra trận giết địch lập quân công, phục dịch đến niên hạn nhất định sẽ trao tặng Vị Cách, đồng thời phân phối chức vị.
Hắn cũng chính vì vậy mà đến, ở một loại trình độ nào đó thậm chí quân công còn mạnh hơn so với thi đậu công danh, công lao đủ lớn, thậm chí có thể nhận được Vị Cách thế tập*. (*cha truyền con nối)
Con trai trưởng cháu ruột của những Quận Vương Quốc Công kia đều được truyền thừa Vị Cách.
Cho nên người coi miếu nhìn thấy Đại tướng quân dẫn người tới liền không chạy, mà đứng ra chỉ hung thủ, ngộ nhỡ thành công bắt được hung thủ, hắn còn có thể vớt được một cái tước vị thế tập.
"Vạn Tiên quần đảo? Bọn hắn có thể giết người tế tự rồi sao?"
Đại tướng quân cũng từng quen biết với những người kia, trong lòng biết rõ thủ đoạn của bọn hắn.
Nếu như là người bên kia, như vậy xung quanh hẳn là tràn đầy thi thể mới đúng, dùng tiên huyết sinh linh mới có thể tước đoạt tín ngưỡng, đây là thủ đoạn của đám Đông Hải loạn phỉ.
Thần miếu trước mặt không có bao nhiêu thi thể, mà tín ngưỡng lại biến mất một cách bí ẩn.
"Thế thì không có, chỉ có một mình hắn."
Hiện tại người coi miếu cũng nhận ra, chuyện này tám phần không phải do đạo tặc làm loạn, mà là những người khác.
Lại xuất hiện một phương pháp tước đoạt tín ngưỡng mới, hơn nữa còn là loại một người có thể sử dụng.
Hai người liếc nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Nếu như là thật, vậy sự tình lớn rồi.
Tín ngưỡng là cơ sở của Ngũ Đế, cho nên Vạn Tiên quần đảo bị đuổi giết, chỉ cần là người có liên quan cùng bọn hắn, chính là tội ác bị diệt cửu tộc, tất cả là bởi vì bọn hắn có được phương pháp tước đoạt tín ngưỡng.
Bây giờ xuất hiện một loại phương pháp tước đoạt tín ngưỡng, hơn nữa so với cái trước càng dễ dàng mau lẹ hơn, không cần công thành đoạt đất, thậm chí vụng trộm tước đoạt tín ngưỡng cũng được.
Quả thực chuyện này đang đào căn cơ Ngũ Đế.
"Loại sự tình này không phải là nhóm chúng ta có thể quyết định, ta đi báo cáo cấp trên trước, ngươi không nên khinh thường vọng động, biết chưa?"
Đại tướng quân nghiêm khắc nói.
Nói không chừng phía sau chuyện này cất giấu một hắc thủ kinh người, hắn chẳng qua chỉ là người trấn thủ một địa phương nho nhỏ, không đủ để người ta nhét kẽ răng.
Rất nhanh, Đại tướng quân liền kể lại tất cả những chuyện mình chứng kiến cho thượng cấp, từng tầng từng tầng báo cáo cho Tổng đốc.
Ngày kế tiếp, một nhóm xe ngựa dừng chân ở trước cổng nha môn.
Tướng quân tiến lên nghênh đón, một nhóm kỵ binh áo giáp hoa lệ bao vây lấy gã.
"Ngươi là Giang Dương? Ngươi là người báo cáo sao?"
Vẻ mặt tướng quân có chút hưng phấn, tưởng rằng cấp trên muốn ban thưởng cho gã, liền vội vàng nói:
"Chính là tại hạ."
"Người đâu, bắt hắn lại!"
Kỵ sĩ cầm đầu ra lệnh một tiếng, mang theo móc sắt có gai nhọn trực tiếp xuyên thấu xương tỳ bà của gã, khiến gã đau đến mức kêu to.
"Vì sao? Vì sao?"
"Cố làm ra vẻ bí ẩn, lừa bịp người, thượng cấp đặc biệt hạ lệnh ta đến bắt ngươi về quy án."
Đáng thương Giang Dương không đợi được đến lúc thượng cấp ban thưởng, ngược lại bị rơi vào lao ngục, chuyện này khiến nội tâm của gã tràn đầy cảm giác từ thiên đường đến địa ngục.
"Oan uổng! Oan uổng! Ta không hề nói dối, không tin ngươi có thể đi điều tra một chút, nếu có một câu nói dối ta chết không yên lành! !"
Người kia không thèm nhìn đối phương một cái, tiếp tục tóm lấy một tên khác, nhốt cả vào thiên lao.
Chuyện này cũng được coi là một lần làm loạn của Vạn Tiên quần đảo.
Thẳng đến một vài năm sau, thiên địa đại kiếp bộc phát, đại tướng quân mới rửa sạch được oan khuất, khôi phục quang minh, thậm chí lãnh đạo lực lượng cuối cùng của Ngũ Đế tiến hành chống lại.
Một bên khác, Trung Nguyên vừa mới giải quyết hết đối thủ, đương nhiên, lão cũng không giết chết đối phương, hoặc là nói không có năng lực.
Nếu như cao thủ Động Chân cảnh muốn chạy trốn vẫn rất dễ dàng, sống hơn vạn năm, chắc chắn sẽ có chút thủ đoạn lẩn trốn nguy hiểm, cho dù là Trung Nguyên Tử Quân cũng có rất nhiều chuẩn bị ở sau.
"Đến cùng là ai. . ."
Trung Nguyên Tử Quân khẳng định có một ít người quấy phá ở sau lưng.
Xác suất lớn là người trong Vạn Tiên quần đảo lộ ra tin tức, hơn nữa người này phải có xung đột lợi ích với mình.
Nói như vậy manh mối rất nhiều.
Từ khi Ngọc Kinh Sơn công thành đoạt đất ở đây đến nay, đắc tội không ít người, rất nhiều người ước gì hắn lập tức chết đi.
Nhưng phần lớn người đều không biết rõ vị trí cụ thể của Trung Nguyên Tử Quân ở đâu.
Chỉ có một bộ phận Thiên Tôn mới có thể biết rõ.
"Chẳng lẽ Thiên Tôn thấy gần đây ta danh tiếng quá thịnh, muốn đánh một trận?"
Trung Nguyên Tử Quân cảm thấy suy nghĩ này có thể là đúng, mặc dù Thiên Tôn ẩn cư không ra ngoài, không để ý tới sự tình phàm tục, nhưng không có nghĩa là sẽ dễ dàng tha thứ mình nghênh ngang đánh lấy danh tiếng của lão.
Mặc kệ như thế nào, hắn cũng quyết định loại bỏ từng cái.
Dù sao biết rõ vị trí Đông Hoa Tinh cũng chỉ có một số người như vậy.
Bắc Âm Phong Đô Sơn.
Lục Khiêm đứng bên trong kim điện, trước mặt có thêm ba người.
Theo thứ tự là Già Lam, Thu Quan, Hư Thiên Ý.
Sắc mặt ba người xám trắng, trên mặt quanh quẩn tử khí nồng đậm, sương mù màu xanh nâu tràn ngập toàn bộ đại điện.
Dưới chân Lục Khiêm lơ lửng một đoàn Hắc Thủy.
Hắc Thủy giống như hỗn độn không phân, lây nhiễm sự vật xung quanh, ăn mòn tất cả.
Đây là dòng nước do tín ngưỡng Hắc Đế điên đảo ngưng kết ra, Lục Khiêm gọi nó là Hắc Thủy Tai Ương, ý là Hắc Thủy theo người ra ngoài gây tai họa.
Các ngũ hành khác hẳn là các kiếp nạn đối ứng.
"Các ngươi không cần giữ lại Quan Hải huyện nữa, chia làm ba đường, hấp thu càng nhiều đồng đạo càng tốt."
Gần đây Lục Khiêm lại nghiên cứu ra một phương pháp, đó chính là phá giải Vị Cách người khác, chuyển đổi thành mục nát, đồng thời hấp thu vô hạn tín ngưỡng.
Đại đa số anh kiệt trên thế gian đều bị một tờ phù lục nho nhỏ này hạn chế, nội tâm có đại báo phụ lại không cách nào thi triển, một khi để bọn hắn đạt được cơ hội đột phá bản thân này, sẽ bộc phát ra lực lượng vô tận.
"Vâng, đại nhân."
Mấy người dẫn theo thủ hạ rời đi.
Ánh mắt Lục Khiêm trở nên thâm thúy nhìn về phương xa, giống như cười mà không phải cười.
Có thể xác định Thanh Đế thật sự coi mình là phân thân, chuyện lần trước không nhấc lên bất kỳ gợn sóng nào, đã khẳng định có người vụng trộm che đậy lại.
Đám rệp phía sau màn này cũng muốn nhìn mình quấy đảo thiên hạ.
Các ngươi có thể đỡ được sao?
Thanh Đế, Thiên Tôn, Trung Nguyên Tử Quân. . .
Dứt lời, Lục Khiêm liền biến mất không thấy gì nữa, hắn trở lại Đại Hạo Tinh, thừa dịp nhàn rỗi trở về an bài sự vụ.