Một trận gió thổi qua, mang đến một cảm giác hôi chua. Võ Sư không khỏi che mũi. Thanh Phong lơ đễnh, tiến lên muốn nắm tay Lục Khiêm. Lục Khiêm hơi nghiêng người né tránh, nói sang chuyện khác:
"Lão huynh tìm ta có chuyện gì?"
"Lão đạo bị ngươi hại thảm."
Thanh Phong tỏ vẻ mặt đau khổ.
"Ngươi cũng không biết rõ có bao nhiêu người tìm ta, đơn giản phiền phức vô cùng."
Oanh!
Trên không nổ vang, Thanh Phong đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí ngay cả đầu cũng không nhấc.
"Ai tìm ta?"
Lục Khiêm hỏi.
"Rất nhiều người, Ngọc Kinh Sơn, Nhược Thủy Tinh Chủ, Âm Chủ Dương Chủ còn có các môn phái to to nhỏ nhỏ, có vài người bị diệt môn xem ngươi là kẻ thù sống còn, thề phải giết chết."
Lục Khiêm công bố tọa độ thế giới, rất nhiều người chạy theo như vịt, biết rõ địa phương kia có nguy hiểm, thậm chí là cái hố to. Nhưng phần đa người cũng sẽ không cảm thấy mình là người xui xẻo nhất, nội tâm đều cảm thấy mình có thể mượn nhờ cơ hội này hóa rồng.
Sự thực quá tàn khốc, phần lớn người vì vậy mà diệt môn, những người may mắn còn sống dồn hết thù hận lên người Lục Khiêm, nếu như không phải hắn, tai hoạ cũng sẽ không đến cửa. Còn có người truyền lời nói Phong Đô thu được bí bảo ở thế giới kia, cho nên mới dứt khoát nói ra tọa độ thế giới như vậy.
"Ha ha, đám người này đúng là điên rồi, mất cả chì lẫn chài, còn muốn tìm ngươi bồi thường, thật sự là buồn cười."
Thanh Phong cười nói.
"Mấy tên hề mà thôi, không đủ gây sợ. Âm Chủ Dương Chủ tìm ta làm gì?"
So sánh với mấy con cừu già, Lục Khiêm lại có chút hiếu kỳ, hai người đại danh đỉnh đỉnh này tìm mình có chuyện gì.
"Là như vậy, vì đối kháng Ngũ Đế, hai chủ triệu tập đám người tạo thành liên minh, gần như tất cả mọi người đều tham gia, còn thiếu mỗi Âm Cảnh Thiên Cung của đạo hữu, Nhược Thủy Tinh Chủ góp lời Âm Cảnh Thiên Cung là thiên hạ quỷ thần chi tông, chính là lực lượng không thể coi thường, cần phải tranh thủ sự gia nhập của ngươi."
Cho nên hai chủ phái Thanh Phong tương đối quen biết Lục Khiêm tới làm thuyết khách.
"Đúng rồi, Âm Chủ bảo ta chuyển cho ngươi một câu nói, không cần phải lo lắng ân oán, chỉ cần liên minh còn tồn tại một ngày, cấm chỉ bí mật trả thù minh hữu."
Lục Khiêm cười lạnh.
Nói đến thật là êm tai, nếu có người âm thầm ngáng chân mình, bọn hắn cũng không phát hiện được.
Bao gồm cả Thanh Phong cũng cảm thấy hơi nói nhảm.
Âm Chủ cũng không phải thời khắc chú ý những chuyện này, dù có một ngày Lục Khiêm bị người giết, thì ván đã đóng thuyền, bọn hắn cũng không có lý do báo thù cho Lục Khiêm.
Ngoài dự liệu là, Lục Khiêm đồng ý.
"Đã như vậy, mời đến Thái Dương Tinh."
Lục Khiêm đi theo Thanh Phong, hai người tới Huyền Hồ Sơn. Ngọn núi này cả ngày bốc cháy, mặt đất không ngừng phun ra hỏa diễm.
Ầm!
Một ngọn lửa lướt qua bên người, suýt chút đốt tới tóc Lục Khiêm.
"Đan vị thật nồng."
"Trước kia không có bao nhiêu, hiện tại đan dược cung không đủ cầu."
Thanh Phong vui mừng, chỉ ở nhà luyện đan cũng kiếm được đầy bồn đầy bát, những người kia đánh nhau sống chết ở bên ngoài, cuối cùng không phải tiền vẫn tiến vào túi của mình sao.
Hai người thông qua truyền tống trận rời đi.
Soạt!
Vừa mở mắt, khí tức nóng bỏng đập vào mặt. Đập vào mi mắt là một cái đại hỏa cầu đỏ bừng. Hai người ở trong hư không, viên hỏa cầu trước mặt này vô cùng to lớn, nhiệt độ nóng bỏng giống như có thể đốt trụi vạn vật.
Lục Khiêm không chút nghi ngờ, cho dù là Diêm La chân thân tiến vào khu vực trung tâm, cũng sẽ lập tức bị đốt thành bột mịn.
Rất rõ ràng, viên tinh cầu này chính là mặt trời. Mặt trời tuy nóng, nhưng dường như không sinh ra tổn thương gì đối với bọn hắn. Lúc nhiệt lượng đến bên người bị một màng mỏng nhàn nhạt ngăn trở.
Thân hình hai người nhanh chóng hạ xuống, xuyên qua hỏa diễm, đứng thẳng trong nham tương.
Soạt!
Kim quang chói mắt lập tức yếu đi, con mắt dần dần thích ứng ánh sáng nơi này.
Xung quanh là thế giới yên tĩnh.
Hai người ở cạnh dòng suối, hiêu nhỏ uống nước, bách điểu ca hát. Không chỉ có Lục Khiêm, mà ngay cả Thanh Phong cũng lộ vẻ hiếu kì.
Không thể tưởng tượng ra bên trong mặt trời là loại tình huống này, nước suối màu đỏ, ẩn chứa Thái Dương tinh khí nồng đậm, uống vào công lực tiến nhanh.
Mỗi một loại động vật nơi này đều có tu vi, nhìn như vật vô hại, nhưng lại ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại.
Vân đỉnh có tòa thiên cung, dùng hết tất cả từ ngữ mỹ diệu cũng không cách nào hình dung ra sự hào hoa của tòa cung điện này.
Ánh sáng lấp lánh, giống như là nơi ở của thần tiên, hoặc là Hi Hòa khống chế xe ngựa.
Hoa lệ đến cực điểm.
Lúc này, một cỗ xe ngựa lóng lánh kim quang chạy tới.
Dưới mã xa là một kim giáp lực sĩ.
"Âm Chủ cho mời."
Hai người ngồi lên xe ngựa, bạch mã giẫm lên kim quang bay về phía cung điện trên không trung.
Âm cực sinh dương, chủ nhân mặt trời là Âm Chủ, tên đầy đủ là Cửu Âm chi chủ, một tay Thái Nhất Hỗn Độn từ Cửu Diệu Thần Quang không ai có thể so sánh.
Trước đây trung tâm đại địa có người giết sứ giả mặt trời, người này thuộc môn phái thực lực không yếu, có hai tu sĩ Động Chân.
Kết quả Âm Chủ ở trên mặt trời nhẹ nhàng chỉ một cái, thần quang từ trên cao vạn dặm hư không bắn xuống, vạn vật diệt tuyệt, lấy cái môn phái kia làm trung tâm, vạn dặm thổ địa xung quanh biến thành hư không.
Qua rất nhiều năm, địa phương kia liền biến thành hải dương.
Sau trận chiến này, Chư Thiên Tinh Túc đứng vững địa vị bá chủ, không người nào dám khiêu chiến uy nghiêm môn phái này.
Trước khi cao thủ làm việc cũng phải cân nhắc thần quang hủy thiên diệt địa này.
Quy tắc ngầm Động Chân không thể chiến đấu ở trên mặt đất cũng bởi vậy mà sinh ra.
Bên trong đại điện dùng tơ vàng thảm hồng lát thành, hai bên là từng dãy Thái Dương Kim Mộc Bàn, trên cây cột thần long sống động, dường như muốn bay lên thương khung, thẳng đến Đế Tinh.
Giờ phút này, trên bàn ngồi không ít người.
Thời điểm Lục Khiêm tới đã là sau cùng.
Lục Khiêm ngồi ở cuối cùng nhất.
Chủ đề lần minh hội này là bình đẳng, cho nên không căn cứ thực lực để phân chia thứ tự ghế, chỉ cần tới sớm là có thể ngồi ở vị trí phía trước.
Bên cạnh là một lão đạo áo tím.
Lão đạo cầm ngọc như ý, phí công khắp nơi, hai mắt nhắm lại.
Sau khi Lục Khiêm đi vào, lão đạo tự nhủ:
"Ngươi vẫn rất biết ẩn giấu."
Người này chính là Trung Nguyên Tử Quân.
Không đợi Lục Khiêm nói chuyện, tiếng chuông vang lên, bạch quang loá mắt đi tới một cái tóc đỏ nam tử.
Lục Khiêm nhìn người nọ, trong lòng sững sờ, người này giống như một vị cố nhân.
. . .