Thuật này tên là Chư Thiên Phi Tinh, đây là một trong những đòn sát thủ mà Thanh Đế dùng giết hết vạn giới.
Lục Khiêm đứng trên tinh thần vô danh phía dưới, không khỏi cười khổ.
Mặc cho mình thần thông quảng đại như thế nào, vẫn bị người này quấn lấy, Thanh Đế sống mấy chục vạn năm, gừng càng già càng cay.
Oanh!
Đại địa không ngừng chấn động, từng đạo khe hở thật sâu rạn nứt, dung nham trào ra.
Toàn bộ tinh thần chia làm mấy chục khối, càng nứt càng nhỏ, áp lực cực lớn ép không khí thành màu kết tinh màu trắng.
Giờ phút này Diêm La chân thân thủy hỏa bất xâm cũng có chút không chống đỡ nổi.
Có giáo huấn lần trước, lần này Thanh Đế không còn lưu tình nữa, cho dù tổn thương hạt giống, cũng muốn bắt được Lục Khiêm.
Lục Khiêm suy nghĩ trong lòng, còn có biện pháp đi ra, thế nhưng có thể sẽ đánh đổi một số thứ.
Ngay tại thời điểm Thanh Đế nghĩ là sắp đạt được.
"Được rồi, rốt cuộc bản tọa cũng tìm được!"
Lúc này, bên người Thanh Đế vang lên một thanh âm khinh bạc.
Chỉ thấy bên người có một nông phu cao gầy teo đứng, ống quần vén đến đầu gối, khí chất quê mùa, rất giống lão nông từ trong đất đi ra.
"Ai! !"
Thanh Đế nhanh chóng lùi lại trăm dặm, tức giận nhìn chằm chằm người bên cạnh.
"Ngươi là ai?"
Thanh Đế tức giận nói.
"Ta?"
Lão nông lộ ra nụ cười quỷ dị, mồm lộ ra răng nanh sắc bén, làn da biến thành màu đỏ nhạt, biến thành hình tượng Ác Quỷ Dạ Xoa thân mang chu bào.
"Ta chính là Hoàng Tuyền Phán Quan Phàn Khôi! ! Thanh Đế! Tử kỳ của ngươi đến rồi!"
Phàn Khôi có một đôi tuệ nhãn, có thể xem thấu hư thực của mọi người, lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Đế, đã nhìn ra tất cả tin tức của người nọ.
"Hoàng Tuyền Phán Quan? Trợ giúp của Lục Khiêm?"
Lông mày Thanh Đế nhíu lại, quay người đánh úp về phía Phàn Khôi Phán Quan.
Vô tận Thanh Diệp kiếm khí, hình thành một mảnh hải dương màu xanh lục.
Hắn có thể nhìn ra được, tu vi người trước mắt này và mình không khác nhau lắm, tuy nói Thanh Đế Mộc Đạo không am hiểu công phạt, nhưng một đối một là không có vấn đề gì.
Gương mặt dữ tợn của Phàn Khôi Phán Quan lộ ra vẻ tươi cười, nói:
"Mộc Đạo ư. . ."
Dứt lời, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay xuất hiện một cây bút sắt.
Bút sắt lăng không vạch một cái, phác hoạ ra một chữ tử to lớn.
Xoạt!
Chữ tử phát ra vô số khói đen, hóa thành đầu lâu dữ tợn, tung hoành bay lượn trong vạn dặm hư không, nơi đi qua, sinh cơ đoạn tuyệt.
Thanh Diệp kiếm khí biến thành tro tàn màu xám.
Bá bá bá!
Phàn Khôi Phán Quan không ngừng vung bút, viết xuống mấy chữ lớn.
'Tiêu ngục' 'Độc thủy' 'Quỷ thực' . . . Phán Quan miệng ngậm thiên hiến, đặt bút thành thật.
Theo từng hàng chữ viết ra, dị tượng vạn dặm, dung nham liệt hỏa, ác quỷ độc thủy tràn ngập hư không vốn trống rỗng, giống như địa ngục.
Thậm chí còn có danh tự Thanh Đế, trong nháy mắt viết ra tên thật của Thanh Đế, bỗng nhiên trên người hắn toát ra hắc vụ, làn da bị một cỗ lực lượng vô danh ăn mòn, trong nháy mắt biến thành đen, một thân tu vi suy yếu ba thành.
"Đây là. . ."
Con ngươi Thanh Đế co rụt lại, may mắn sinh cơ Kiến Mộc cường đại, trong nháy mắt đã bù vào sinh cơ, nếu không lần không thể gặp đạo.
"Không tệ."
Phàn Khôi Phán Quan một bên tán dương, một bên phát động công kích;
Đây là Hoàng Tuyền Chú Tử Đạo.
Tu luyện đến chí cao, chỉ cần viết ra danh tự đối thủ, là có thể khiến đối phương tử vong tại chỗ.
Thế nhưng bây giờ vẫn chưa tới trình độ kia, chí ít cũng có thể khiến cho kẻ địch rơi vào trạng thái suy nhược.
Nhìn thấy kẻ địch thế tới hung hăng, Thanh Đế cũng dần dần thu hồi lực chú ý bên Lục Khiêm lại, quay đầu tấn công về phía Phàn Khôi Phán Quan.
Tiên Thiên Kiến Mộc xuất hiện sau lưng Phàn Khôi Phán Quan, áp lực phá diệt đại thiên cuốn tới.
Sắc mặt Phàn Khôi Phán Quan nghiêm túc, gương mặt dữ tợn không có nụ cười.
Ngay tại thời điểm Thanh Đế muốn liều chết đánh cược với kẻ địch một lần, tinh thần không người phía dưới bay ra số đạo quang mang.
"Ô hô! Phán Quan đại nhân, kết thúc công việc đi! !"
Một tiếng nói thật thà truyền đến.
Rốt cuộc Phàn Khôi Phán Quan không kiềm chế được vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng cười to, lộ ra miệng đầy răng.
"Đi thôi! !"
Hắn thu hồi pháp thuật, thân hình lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Để lại một mình Thanh Đế trong gió lộn xộn, cho tới bây giờ mới biết rõ bị mấy người này đùa bỡn.
Mục tiêu của đối phương một mực là Lục Khiêm.
Sở dĩ Phàn Khôi vừa đến đã hung hãn như thế, cũng là vì hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Một tu sĩ Âm Dương cảnh hỗ trợ chạy trốn, hắn có đuổi cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người rời đi.
Lục Khiêm đi theo một đoàn người bay không biết bao nhiêu dặm.
Vừa phi hành Lục Khiêm vừa âm thầm dò xét đám người.
Từng người đều lộ ra chân thân, một tên to béo như heo, trên cổ treo một chuỗi đầu người, một tên cao gầy như củi, bên cạnh má giống như là mang cá.
Quỷ Dạ Xoa mặc quan phục sau lưng hẳn là lãnh đạo của bọn hắn.
Đám người dừng lại, Lục Khiêm chắp tay một cái với đám người, nói:
"Đa tạ chư vị ra tay giúp đỡ."
"Ngươi có biết nhóm chúng ta là ai không?"
Phàn Khôi Phán Quan đi đến bên người Lục Khiêm, lộ ra nụ cười dữ tợn.
"Chắc hẳn chư vị chính là người của Hoàng Tuyền đại nhân, tại hạ ngưỡng mộ, mong mỏi chư vị đã lâu."
Không đợi mấy người nói cái gì, Lục Khiêm vượt lên trả lời trước.
Chuyện này khiến Heo Quỷ Vương mài đao xoèn xoẹt bên cạnh kinh ngạc, gãi đầu một cái, ông ông nói:
"Không đúng, không phải là ngươi phản kháng trước, sau đó lão Trư đánh ngươi một trận. . ."
Người tu luyện tới Động Chân cảnh, có người nào không phải hạng tâm cao khí ngạo, ai sẽ nguyện ý ở dưới người.
Lúc đầu mấy người đều chuẩn bị kỹ tới đánh một trận trước, sau đó bắt về giáo huấn một phen, để người mới hảo hảo nghe lời, lần này lại trực tiếp chấp nhận.
"Nào dám, chư vị tiền bối đều là cao nhân của Hoàng Tuyền tổng bộ, tại hạ là tán tu một giới, muốn gia nhập còn không kịp nữa đây."
Lục Khiêm không quan tâm hơn thua cười nói.
Âm Soái Ngư Tai cao gầy không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Phàn Khôi Phán Quan nghĩ một lát, sau đó cười nói:
"Tốt tốt, người thức thời là tuấn kiệt, ta rất thưởng thức ngươi, có bằng lòng làm việc dưới tay ta hay không?"
"Không chối từ!"
Lục Khiêm hơi suy tư, gật đầu nói.
"Tốt, lão Trư đừng suy nghĩ nữa, về sau tất cả mọi người là đồng liêu."
Phàn Khôi Phán Quan cười nói:
“Nào, giới thiệu cho ngươi một cái, đây là Heo Quỷ Vương, Ác Quỷ Âm Soái; đây là Ngư Tai, Côn Trùng Âm Soái; đồng liêu mới là Lục Khiêm, Âm Cảnh Thiên Cung chi chủ."
Mấy người giả mù sa mưa gặp nhau, Phàn Khôi Phán Quan cũng âm thầm đánh giá với Lục Khiêm.
Ấn tượng đầu tiên của hắn xem như không tệ, người này thức thời, hiểu được hình thức, biết nhìn sắc mặt người.
So với Ngư Tai mặt đơ và não heo Quỷ Vương càng tích cực hơn.
Thế nhưng dù sao cũng là người mới, khẳng định trong lòng có chút ngạo khí, làm thượng vị giả, trước khi sử dụng thủ hạ, phải cẩn thận tôi luyện tâm trí hắn, đánh tan ngạo khí, để hắn tận tâm tận lực làm việc.
"Ừm, đã làm quen xong chưa? Về trước lại nói."
Dứt lời, Phàn Khôi Phán Quan lấy bút sắt ra, vạch một cái trên hư không.
Soạt!
Hư không vỡ ra một vết rách, một đoàn người bay vào.
Mọi người đi tới nha môn, hai bên là quỷ thần hung ác cầm lệnh bài trong tay, đứng im không nhúc nhích, giống như pho tượng, chính giữa phía sau là một cái bàn án, bày danh sách, kinh đường mộc, nghiên mực vân…vân.
"Dưới Hoàng Tuyền thập điện là Sáu Án Tam Ti, Phán Quan Ti, Âm Tào Ti, Luân Hồi Ti. Ta là Phàn Khôi Phán Quan, chi chủ Phán Quan Ti."
Phàn Khôi giới thiệu thể chế Hoàng Tuyền với Lục Khiêm.
Phía dưới Tam Ti có Lục Án, bên cạnh hai người là Nhị Án chi chủ trong đó.
"Chuyện khác về sau lại tìm hiểu, thế giới của ngươi không tệ, ngày mai đi xử lý tiếp phong yến đi."