Lục Khiêm mang mặt nạ lên, cả người biến thành dáng vẻ Thiên Tôn, đứng ở trung tâm Thái Bạch Tuyệt Quang Trận, quỷ khí tràn ngập xung quanh, ngàn vạn quỷ thần quỳ một chân trên đất, cúi đầu nghe theo, bái lạy người này giống như âm phủ chi chủ.
Lục Khiêm chiếm vị trí của Thiên Tôn, giới này đã hoàn toàn an định lại, đương nhiên, kế tiếp còn phải hoàn thành sự nghiệp Thiên Tôn để lại.
Trước mắt Ngũ Phương Trấn Thần mới có ba cái, Hỏa Quang, Vũ Bá, Hỗn Hải, còn lại là Hống Phong, Phích Lịch.
Mỗi một Quỷ Vương đều có tu vi Động Chân, năm người cộng thêm Lục Khiêm nữa là có tất cả sáu Động Chân, lại mang theo Thái Bạch Sát Trận, Âm Dương cảnh đều không làm gì được bọn hắn.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm buông thần niệm ra, tìm kiếm hai Quỷ Vương tiếp theo.
Lần này không tra không biết, vừa tra một cái liền giật mình.
Quỷ thần nơi đây rất nhiều, số lượng cực kỳ to lớn, khó có thể tin được.
Đến tột cùng trong mấy trăm ngàn năm nay, đã góp nhặt bao nhiêu quỷ hồn.
Lượng biến thành chất biến, không trách được một Đông Hải nho nhỏ đã có nhiều Quỷ Vương như vậy, toàn bộ Đại Càn giới cộng lại có không biết bao nhiêu.
Trước khi Thiên Tôn chết đã nói mình mới là âm phủ chi chủ, chẳng lẽ nói giới này còn xuất hiện một vị Thiên Đế khác?
"Thật sự là trời cũng giúp ta!"
Lục Khiêm âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Việc cấp bách trước mắt vẫn là luyện tốt Quỷ Vương, sau đó thành lập Âm Ti, từng bước khuếch trương.
Tất cả để cho Tiên Thiên Kiến Mộc Chủng mọc rễ nảy mầm, chờ đến cuối cùng, lại bắt đầu đột phá Âm Dương, thì đại cục đã định.
Ngay tại thời điểm Lục Khiêm luyện hóa Quỷ Vương, trên không Đại Càn Tinh, thế nhân gọi tắt là Hoàng Tinh chi địa.
Bên ngoài Hoàng Tinh tám vạn dặm có một khe nứt to lớn, hai bên khe nứt có hai nhóm thế lực đang chém giết lẫn nhau, xung quanh mười mấy vạn dặm còn có rất nhiều thế lực đang chạy trốn, mang đến cho Đại Càn rối loạn vô cùng lớn.
Những người này đi đến đâu đều muốn phá hư miếu thờ, phá hủy tín ngưỡng, và đồ sát vô số bách tính.
Khắp nơi bên trên đại địa là quỷ hồn, thậm chí có vài Quỷ Vương thừa cơ làm loạn, Đại Càn bấp bênh, loạn trong giặc ngoài.
Hoàng Tinh, đỉnh Bất Lão Phong.
Trên đỉnh núi không có Vân Đỉnh Cung Điện như trong truyền thuyết, mà là một gian nhà tranh rách nát.
Trước mặt nhà cỏ có tòa bệ đá, xung quanh bệ đá có bốn người vây quanh, bốn người này mang quần áo không giống nhau, khí chất khác nhau, hoặc sắc bén, hoặc rét lạnh, hoặc nóng bỏng, chỉ có một lão giả áo xám bình thường không có gì lạ.
Người này là Huyền Linh Hoàng Lão đứng đầu Ngũ Đế, sống năm sáu mươi vạn năm, tồn tại từ thời viễn cổ.
"Các ngươi cũng đều hiểu sơ rồi đúng không? Ngoại trừ Đại Hạo, nhóm chúng ta còn có kẻ địch càng thêm cường đại, đó là Âm Phủ."
Giọng nói của Huyền Linh Hoàng Lão trầm thấp, người ở chỗ này ngoại trừ Thanh Đế luân phiên trấn thủ ra, cơ bản đều đến đông đủ.
"Âm Phủ. . ."
Trung niên nam tử khoác áo khoác màu đen, khí chất bá đạo trầm ngâm thật lâu:
“Căn cứ thủ hạ báo cáo, các nơi phát sinh âm tai, bách tính chết không ít, nghe nói còn có Lão Diện Khổng tranh đế vị trước kia, bọn hắn đều hóa thân thành quỷ vật."
Nghe được câu này, đám người liền nhìn nhau.
Con đường của Ngũ Đế cũng không phải là thuận buồm xuôi gió, mỗi người đều từ núi thây huyết hải giết đi lên, trước khi thành đạo, cũng đã giết không ít cường địch, có vài người thậm chí đẩy bọn hắn vào tuyệt cảnh, bây giờ nghe nói bọn hắn ngóc đầu trở lại, làm sao không cảm thấy kinh ngạc.
"Hoàng Lão, lại đến thời khắc tranh giành đế vị sao?"
Bạch y Đế Vương không nhịn được hỏi.
"Ừm."
Huyền Linh Hoàng Lão gật đầu:
“Kế tiếp là âm phủ chi chủ."
"Là ai?"
Đại hán tóc đỏ nhíu mày suy tư, bỗng nhiên lại vang lên tiếng người nào đó, hỏi:
“Chẳng lẽ là Thiên Tôn mà thế nhân thường nói?"
"Không nhất định, Thiên Tôn chỉ có thể nói là người cạnh tranh mạnh nhất, về phần có thể giết ra huyết hải hay không, thì phải nhìn vận khí của hắn."
Huyền Linh Hoàng Lão lắc đầu nói.
"Mặc kệ như thế nào, cũng coi là thuận theo thời thế, giúp nhóm chúng ta xử lý vấn đề khó khăn Âm Phủ."
Xích Đế cười nói.
Âm phủ chi chủ chỉ có một cái, cụ thể là ai, thì phải nhìn vận khí của người.
Con đường Thiên Đế đã định sẵn tràn ngập bụi gai, không chỉ có người cạnh tranh, mà những Thiên Đế như bọn hắn cũng đều vì lợi ích của mỗi người mà nâng đỡ thế lực khác, hoặc là tự mình ra tay.
Quan hệ giữa Ngũ Đế cũng không phải quá hòa thuận, nếu không có Hoàng Đế đè ép, chỉ sợ đã sớm quyết liệt.
Trước đây khi Hắc Đế lên đài, Thanh Đế đã làm không ít động tác ở sau lưng, quan hệ của hai người là kém nhất.
Hoàng Đế cũng không quá để ý, dù sao hắn cũng là người sáng lập con đường tín ngưỡng, giết đến càng hung ác càng tốt, đi lên đều là người độc ác, đối với mình cũng càng có lợi.
"Vậy tiếp theo chúng ta xử lý như nào?"
Hắc Đế hỏi.
Trong số những người ở chỗ này, hắn là người gấp nhất, lần này gia tộc Đế Vương của hắn là chủ tuyến, hưởng thụ hương hỏa nhiều nhất, tu vi tăng lên cũng là nhanh nhất.
Một đời Đế Vương một đời chủ lưu, đây là phúc lợi mỗi người đều hưởng thụ qua, phần phúc lợi này của Hắc Đế cũng là từ chỗ Thanh Đế tiếp nhận xuống.
Bây giờ mất đi cũng là hợp tình hợp lý, thế nhưng muốn thu hoạch được càng nhiều lợi ích cũng là chuyện thường tình.
Hắc Đế chỉ muốn kéo thêm một đoạn thời gian, hoặc là nâng đỡ một vị Âm Chủ thân cận mình, như vậy về sau bên trong thanh tẩy cũng chiếm cứ ưu thế.
"Tất cả như thường đi, một bên công lược Đại Hạo, một bên chống cự quỷ thần trong nội bộ lãnh thổ, các ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó, công lược Đại Hạo nhất định là quan trọng nhất."
Các Đế Vương khác rất tán thành, đánh hạ được Đại Hạo, mang ý nghĩa rất lớn, một cái thế giới nuôi dưỡng năm sáu vị Âm Dương, thực sự quá mức túng quẫn, tiếp tục như vậy sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
"Ngày mai chúng ta cùng nhau ra tay, tập kích bọn hắn."
Hắc Đế nói.
"Ừm, ổn định một chút, trước nhìn vị Cửu Âm chi chủ kia đến cùng đang nghĩ cái gì."
Đừng nhìn Đại Hạo khí thế hung hăng, chỉnh thể vẫn là bên Đại Càn chiếm cứ ưu thế, cho dù là đánh lâu dài cũng là bọn hắn chiếm cứ ưu thế.
Mặc kệ quá trình như thế nào, đều không thay đổi được kết cục, không biết vì sao Cửu Âm chi chủ liều mạng như vậy, có lẽ trong đó có âm mưu cũng khó nói.
Lấy tính tình cẩn thận của Huyền Linh Hoàng Lão, nhất định phải dò xét rõ ràng.
Ngày kế tiếp, bọn hắn triển khai chiến đấu kịch liệt tại một vùng hư không.
Hai người Âm Chủ và Dương Chủ bị xa luân chiến, gian nan ngăn trở công kích như thủy triều của đối phương.
Một bên khác, rốt cục Lục Khiêm cũng tìm đủ năm tên trấn thủ Quỷ Vương.
Đại La Đảo.
Hòn đảo này cả ngày bị âm u che đậy, kín không kẽ hở, đưa tay không thấy được năm ngón.
Vân khí trên bầu trời là từng đạo Trường Xích Luyện, mọc ra mặt mày nhân loại, vừa tà dị lại vừa tràn ngập sát khí.
Đây là Thái Bạch Sát Trận, so với Thái Bạch Tuyệt Quang Trận ban đầu có một chút khác nhau, yếu hóa quang mang thôn phệ, gia tăng sát tính.
Lực lượng quỷ hồn ở trong đó sẽ bạo tăng, đồng thời cuồng tính đại phát, hung hãn không sợ chết, biến hóa giống như thời điểm Lục Khiêm và Thiên Tôn đánh nhau.
Trung tâm đảo Đại La có một chiếc đèn phát ra u quang.
Đây là trận nhãn mới của Thái Bạch Sát Trận, chính vì có vật này, mới khiến cho uy lực pháp trận nâng cao một bước.
Có pháp trận này che chở, nơi đây trở nên an toàn hơn rất nhiều, cho dù là cao thủ Âm Dương tự mình tìm tới, cũng không làm gì được mình.