"Theo ta đến thế gian đi dạo một chút." Lục Khiêm nói với Thi Dạ Xoa, dù sao hắn cũng nhàn rỗi, còn không bằng đi xuống xem khói lửa nhân gian một chút.
“Tuân mệnh.”
Thi Dạ Xoa lập tức thu thập đồ đạc đi theo đằng sau Lục Khiêm.
Hai người thông qua trận pháp truyền tống đi vào một khu rừng bí ẩn, lần này xem như cải trang vi hành, không cần gióng trống khua chiêng. Hai người bước ra một bước thân hình vượt qua ngàn dặm, bên cạnh là đám người náo nhiệt, hai bên đường phố có thanh âm tiểu thương rao hàng, còn có hương thơm ngào ngạt.
Những người bên cạnh dường như không hề kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của hai người, hoặc là hoàn toàn không phát hiện ra.
Người buôn bán nhỏ, hồng trần muôn màu. Lục Khiêm đã hơn mấy trăm năm không trải qua loại náo nhiệt này, hắn sớm đã có một loại ngăn cách với người bình thường, mặc dù sinh ra ở đây, nhưng rốt cuộc không trở về được cuộc sống bình thường kia.
Người tu tiên quan niệm về thời gian khác với phàm nhân, đối với phàm nhân mà nói, mười năm là một thời gian dài đằng đẵng, nhưng đối với người tu tiên mà nói thì lại như một cái chớp mắt. Mặc dù thân thể và hình dạng đều không khác mấy, nhưng trên bản chất là hai giống loài khác nhau.
Đương nhiên, Lục Khiêm đến nơi đây cũng không phải vì đi dạo, mà là nhìn xem nơi này đến cùng có gì đặc biệt. Trên Sinh Tử Bộ viết đây là thế giới bị Hoàng Tuyền kiểm soát hoàn toàn, Lục Khiêm muốn nhìn một chút đến cùng có chỗ nào khác biệt.
Đối mặt với nghi vấn của Lục Khiêm, Thi Dạ Xoa nói: “Đại nhân ta dẫn ngươi đến một nơi thì sẽ biết rõ.”
Dứt lời, Thi Dạ Xoa tay bấm chỉ quyết, một đạo quang mang bao trùm hai người, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ đi vào nha môn. Quỷ Thần bên cạnh nhìn thấy hai người, nơm nớp lo sợ quỳ xuống dập đầu, không biết rõ hai đại nhân vật này tới đây có gì muốn làm.
“Đây là. . .” Lục Khiêm nhìn ra vấn đề: "Vừa rồi tòa thành trì kia là Âm Ti?"
Sau đó, Lục Khiêm ra hiệu những người khác không cần khẩn trương, tiếp tục làm việc của mình, mà hắn thì ở bên cạnh yên lặng quan sát.
Thỉnh thoảng có quỷ sai áp tải quỷ hồn tới, thân phận quỷ hồn cao có thấp có, có bách tính bình dân phổ thông, cũng có quan lại quyền quý thân phận cao quý, thậm chí còn có mấy tu sĩ pháp lực cao cường.
“Tất cả người chết đều bao gồm trong đó?” Lục Khiêm nhìn ra vấn đề không đúng. Âm Tào Địa Phủ bình thường sẽ không quản rộng như vậy, bình thường chỉ có người thiện ác tới trình độ nhất định mới phát động điều kiện, dẫn tới quỷ sai đến đây bắt lấy. Sẽ không giống nơi này người nào cũng quản.
“Đây chính là nơi Hoàng Tuyền hoàn toàn khống chế, còn được gọi là ngẩng đầu ba thước có Thần Linh. Cao như đại giáo Chí Tôn, thấp như tên ăn mày đầu đường, người người đều chịu ảnh hưởng. Chỉ cần tuổi thọ đến, thì sẽ có quỷ đến đây gõ cửa.”
“Tuổi thọ tu sĩ không cố định, các ngươi làm thế nào xác nhận đối phương phải chăng tuổi thọ đã hết?” Lục Khiêm cảm thấy hứng thú hỏi. Phải biết tuổi thọ của tu tiên giả cũng không phải là cố định, có một số người có bí pháp có thể kéo dài tuổi thọ.
“Cái này chúng ta mặc kệ, tu sĩ ở mỗi cảnh giới đều có tuổi thọ tương ứng, một khi đến kỳ hạn này, chúng ta sẽ phái người tới, ai cũng không ngăn cản được.” Thi Dạ Xoa bá đạo nói.
Theo cách nhìn của họ, già mà không chết là một kẻ trộm, sống một mình trong một thời gian dài sẽ không mang lại lợi ích gì cho thiên địa, ngược lại thành côn trùng có hại, lúc này sẽ cần bọn họ tiến đến thu hoạch để thiên địa khôi phục bình thường.
“Thì ra là thế.” Lục Khiêm xem như hiểu rõ, tại sao có nơi coi Hoàng Tuyền là hồng thủy mãnh thú, ai sẽ nguyện ý trên đầu mình có một thế lực cả ngày nhìn chằm chằm thiện ác công tội của mình. Tu tiên tu chính là một sự tiêu sái tự do, nếu như còn bó tay bó chân, như vậy tu tiên không có bất cứ ý nghĩa gì.
“Nhưng, quy củ là do chúng ta đặt ra, đại nhân ngươi muốn thế nào thì làm thế đó.” Thi Dạ Xoa lại vỗ mông ngựa một cái, bỗng nhiên lông mày gã nhíu lại: “Đại nhân, có việc phải làm rồi, đệ nhất cao thủ của thế giới này đã đến giờ.”
“Đã đến giờ?” Lục Khiêm biểu thị bản thân cũng muốn đi nhìn xem.
Hai người đi theo một đôi quỷ sai đi vào đỉnh núi cao nhất thế giới, ngọn núi này tên là Thiên Đô Phong, chính là nơi toạ lạc của Thiên Nhân đạo. Thiên Nhân đạo là một môn phái trừ thần ngự quỷ, mỗi người đều có Quỷ Thần hộ pháp, tu vi càng cao, thực lực của Quỷ Thần hộ pháp càng mạnh, số lượng cũng càng nhiều, một số cao nhân phất tay là có thể thả ra ngàn vạn Quỷ Thần.
Lúc này, sâu trong đại điện, toàn bộ cao tầng của môn phái tụ tập ở đây, bầu không khí có chút đông cứng lại, tất cả mọi người tràn đầy cảm xúc bi thương. Trước mặt mọi người có một lão giả tóc bạc trắng, lão ngồi xếp bằng bên trên bồ đoàn, mặt mang ý cười nhìn đám người.
“Không cần làm tư thái tiểu nhi nữ, sinh tử do mệnh, các ngươi phải nghĩ thoáng.”
“Không công bằng! Chúng ta rõ ràng có phương pháp kéo dài tính mạng, vì sao môn chủ còn muốn từ bỏ? Chẳng lẽ là sợ đám Quỷ Thần kia?”
Thiên Nhân đạo là đại môn phái mạnh mẽ nhất, U Nghiệp là cao thủ đệ nhất thế giới, có tu vi Động Chân đỉnh phong, bình thường có thể sống khoảng mười hai vạn năm, lại thêm một chút phương pháp thượng vàng hạ cám kéo dài tính mạng, cũng có thể sống lâu thêm mấy vạn năm. U Nghiệp rõ ràng đang ở thời kỳ sung mãn nhất, lại muốn an tâm chờ chết, điều này làm sao không làm bọn họ cảm thấy phẫn nộ.
Đám người lập tức trở nên huyên náo, U Nghiệp chỉ cần ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức liều mạng xuất phát.
U Nghiệp nghe vậy thần sắc đại biến, lớn tiếng nổi giận nói: “Đều ngậm miệng cho lão phu! Việc cứ quyết định như vậy, ai còn dám hồ ngôn loạn ngữ, lão phu để hắn cút ra khỏi môn phái."
Những vãn bối khác có lẽ không biết rõ, nhưng U Nghiệp sống nhiều năm như vậy, trải qua mưa gió còn nhiều hơn so với bọn họ. Lão đã chứng kiến rất nhiều tiền bối phấn khởi chống lại, cuối cùng thân tử đạo tiêu, môn phái bị hủy diệt.
Hoàng Tuyền tương đối ít nổi danh, hầu như không lộ diện trước mặt người đời, nhưng lão biết nơi này đáng sợ, cao thủ dường như vô cùng vô tận, đánh được trẻ thì già đến, vĩnh viễn sẽ có cao thủ cao hơn một tầng. U Nghiệp dù được vinh dự là thiên hạ đệ nhất cao thủ, cũng không dám nói thêm cái gì.
Nghĩ tới đây, U Nghiệp nói thêm: “Các ngươi không cần quá lo lắng, ta và bọn họ cũng coi là quen biết đã lâu, sau khi chết nhất định đạt được chức quan, chỉ là đổi chỗ mà thôi.”
Soạt!
Vừa dứt lời, một trận âm phong thổi tới, Quỷ Thần từ trong ngọn lửa xanh thẫm bay ra. Cầm đầu là đám người Thi Dạ Xoa quen thuộc, bên cạnh là một người trẻ tuổi có địa vị dường như cũng không thấp, nhưng tướng mạo lại tương đối xa lạ.
“Thi Dạ Xoa đạo hữu, ngươi đã đến.” U Nghiệp thản nhiên chào hỏi.
Thi Dạ Xoa tiến về phía trước một bước, giới thiệu với U Nghiệp: “Vị này là Phán Quan đại nhân, đạo hữu còn không mau mau chào.”
Con ngươi U Nghiệp co rụt lại, lão hiểu rất rõ về hệ thống của Hoàng Tuyền, biết rõ Phán Quan tương ứng với chức vị gì, không ngờ rằng một đại nhân vật như vậy cũng tới.
“Tại hạ bái kiến Phán Quan đại nhân, chiêu đãi không chu đáo, xin đại nhân thứ lỗi.”
U Nghiệp cúi người hành lễ, đồ tử đồ tôn sau lưng thấy thế cũng hành lễ.
“Miễn lễ.” Lục Khiêm cảm ứng được Sinh Tử Bộ đã xuất hiện tên của người này, chỉ cần hắn nguyện ý, là có thể xóa bỏ trong nháy mắt.
Lục Khiêm không khỏi có chút cảm thán trong lòng, tu vi của người trước mắt này so với mình còn cao hơn một chút, sao lại ăn nói khép nép như thế, lão sợ hãi không phải mình, mà là thế lực sau lưng, mùi vị của quyền lực có thể thấy được lốm đốm.