Mặt trời.
Lục Khiêm đến chỗ này, trước mắt là một mặt trời lớn, năng lượng nóng bỏng thậm chí có thể làm thép bốc hơi.
Trước đây, Lục Khiêm đứng trước mặt trời ngay cả một khắc đồng hồ cũng không chịu được, đây không phải mặt trời bình thường, mà là pháp khí dung hợp với pháp bảo thuần dương Thái Dương Thần Xa của Hi Chiếu.
Bây giờ đứng gần mặt trời, Lục Khiêm không cảm thấy một chút nóng bỏng, bên ngoài cơ thể có một đạo hắc quang, không ngừng thôn phệ năng lượng mặt trời.
Sau khi dừng lại một lúc, lao thẳng vào bầu trời đầy lửa. Thế giới Động Thiên sâu trong mặt trời. Khác với bên ngoài của mặt trời, khí hậu ở đây dễ chịu, cảnh đẹp tựa chốn bồng lai tiên cảnh, cung điện trên đỉnh mây vô cùng lộng lẫy.
Một nam một nữ đang ngồi trong đại sảnh của cung điện, mặc quần áo hoa lệ thêu đồ án nhật nguyệt, trong đó có một nam tử tóc đỏ tuấn mỹ, hơi nhắm hai mắt, không biết đang đợi cái gì.
Người này chính là Hi Chiếu, chủ nhân của Cửu Âm.
Trận chiến ngày đó đã khiến cho nguyên khí của gã bị thương nặng, vẫn luôn tu dưỡng cho đến bây giờ, may mà Ngũ Đế bên kia không biết rõ từ chỗ nào trêu chọc phải cao nhân, cũng tổn thương không nhẹ, bọn họ mới may mắn còn sống sót đến hôm nay.
“Ừm.” Lúc này, Hi Chiếu bỗng nhiên mở hai mắt ra, biểu cảm hơi kinh ngạc.
“Sao vậy?” Dương Chủ hỏi.
“Có người xông vào mặt trời.”
“Là ai, người của Ngũ Đế sao?”
Dương Chủ hơi kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương nhanh như vậy đã đến, ngày đó nhìn thấy mấy người kia bị đánh gần chết, nếu không phải chạy nhanh, đã sớm hồn phi phách tán, không có mấy chục đến mấy trăm năm căn bản không khôi phục lại được.
“Không phải, là Lục Khiêm, hắn đã phát triển đến tình trạng này, ha ha thú vị.”
Hi Chiếu cười nói, xem ra Lục Khiêm không có lừa gạt mình, lần chiến đấu này cũng làm cho tu vi của hắn lại lên một bậc thang. Tốc độ thăng cấp rất nhanh, đương nhiên, gã cũng không có ý định truy vấn ngọn nguồn, mỗi người đều có bí mật của mình, huống hồ gã cũng không phải đặc biệt cần những thứ này. Hiện tại chỉ muốn trở lại cố hương, nơi đó mới có thứ mà mình cần nhất.
Vừa dứt lời, một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt hai người, chính là Lục Khiêm.
“Hai vị đạo hữu đã lâu không gặp.” Lục Khiêm cười chào hỏi.
“Không cần nói nhảm nhiều lời, ta dẫn ngươi đi xem pháp trận.”
Hi Chiếu vung tay phải lên, một chiếc xe ngựa màu vàng bay tới. Toàn thân xe ngựa làm bằng vàng ròng, điểm xuyết hoa văn Thái Dương Chân Hoả, tám con bạch mã trên lưng có cánh, chân đạp hỏa vân, hoa lệ đến cực điểm. Đây là pháp bảo thuần dương Thái Dương Thần Xa của Hi Chiếu, pháp bảo thuần dương vượt qua thiên kiếp lần thứ ba.
Ba người Lục Khiêm ngồi lên xe ngựa, xe ngựa như lưu tinh xuyên qua bầu trời, đi vào hư không vô ngần bên ngoài. Đi đến đâu, giống như mặt trời chiếu sáng bầu trời đen như mực, quang mang trải rộng mấy ngàn vạn dặm.
Tên tuổi của Âm Chủ Thái Dương Thần Xa cũng không nhỏ, ở nhân gian còn để lại truyền thuyết về Thái Dương Thần, dù sao quá mức chói sáng, không cố ý che giấu, vừa ra khỏi cửa bán kính mấy ngàn vạn dặm cũng có thể nhìn thấy.
Rất nhanh, một đoàn người đi vào một tinh thần đen như mực nào đó trên không. Tinh thần hoang tàn vắng vẻ, lại có mấy ngàn vạn tiết điểm kim quang lóng lánh, nhìn kỹ, đây là một pháp trận trải rộng toàn bộ tinh thần. Kim quang lóng lánh kim loại phác hoạ ra trận pháp, tơ vàng và dây đồng phác hoạ pháp trận cỡ nhỏ, pháp trận cỡ nhỏ tạo thành pháp trận cỡ trung, cứ thế mà suy ra, một tầng tiếp một tầng.
Bất kỳ pháp trận nào cũng có thể hoạt động như phù lục, sau đó một pháp trận lớn hơn có thể được hình thành, đối với một pháp trận có kích thước bằng một ngôi sao, số lượng phù lục cần thiết và năng lượng tiêu hao là không thể đo đếm được.
Tuy nhiên, tốc độ suy nghĩ và tuổi thọ của tu sĩ tương đối dài, vì vậy có mất hàng trăm năm để tạo ra một pháp trận cũng không thành vấn đề.
“Pháp trận lớn như thế, Xích Luyện Đan Giới khó đi như vậy sao?”
Lục Khiêm kinh ngạc, khó trách Âm Chủ vẫn muốn tìm lợi hại giúp đỡ mở pháp trận, tinh thần pháp trận tiêu hao pháp lực rất lớn.
“Đương nhiên, việc đã đến nước này, ta cũng nói thật, Xích Luyện Đan Giới không phải là thế giới bình thường, mà là tổ địa của Chu Tước.”
Dứt lời, mái tóc đỏ thẫm của Hi Chiếu hóa thành một đám lửa, hỏa diễm đỏ bừng như máu, cái này không Thái Dương Chân Hoả bình thường, mà là ngọn lửa càng thêm nóng bỏng. Chỉ là nhìn một chút, đã cho người ta một loại cảm giác linh hồn cũng sắp bị đốt cháy khét.
“Đây là lửa gì? Lại có uy lực như vậy.”
“Chu Tước Chân Hỏa, cao hơn hỏa diễm của Thái Dương Chân Hỏa, cội nguồn của vạn hỏa.” Hi Chiếu nói.
Chu Tước giống như Phượng Hoàng đều là giống loài khống chế hỏa diễm. Nhưng có một sự khác biệt lớn giữa hai loài này về bản chất, chúng có vẻ giống nhau nhưng thực ra lại rất khác nhau.
Phượng Hoàng thuộc về Thần thú, Chu Tước là Thần Linh thiên địa hỏa chi đại đạo thai nghén sinh ra, Thần vị ở phương nam, còn gọi là Nam Phương Xích Đế, không thể lấy tên Thần thú để gọi Chu Tước. Chu Tước Chân Hỏa phân hoá thành vạn hỏa, Nam Minh Ly Hỏa, Tam Muội Chân Hỏa, mấy loại hỏa diễm này đều là từ Chu Tước chân hỏa phân ra.
“Thì ra là thế.” Lục Khiêm bừng tỉnh đại ngộ, Hi Chiếu là Chu Tước nhất tộc, vì vậy có vẻ như Xích Âm cũng là một thành viên của tộc này.
Chu Tước còn cổ xưa hơn Hoàng Tuyền, Xích Luyện Đan Giới khó mà tiến vào cũng không kỳ quái.
“Nói đến đây thôi, chúng ta mở pháp trận đi.”
Soạt!
Hi Chiếu tiện tay vung lên, pháp lực đỏ thẫm đầy trời hình thành một con Chu Tước dâng trào, chạy như bay đến tinh thần phía dưới. Tinh thần mờ tối sáng lên một đạo kim quang, những chấm đỏ lan dọc theo mạng lưới hình thành về mọi hướng.
Cùng lúc đó, Dương Chủ ở một bên không nói gì cũng ra tay, pháp lực màu xanh lam biến thành Loan Điểu màu lam. Đây là Thanh Loan, xem ra bản thể của Dương Chủ Thường Tĩnh là một con Loan Điểu.
Dưới sự hợp lực của hai người, rốt cuộc đã thắp sáng hai phần ba pháp trận. Tiến độ đến nơi này, rõ ràng nhìn thấy tốc độ thắp sáng kim quang chậm rất nhiều, có cảm giác hết sạch sức lực. Pháp trận to lớn như vậy, đòi hỏi một lượng pháp lực khổng lồ. Cho nên hai người mới định người cái giúp đỡ, tu vi của Lục Khiêm hẳn là đủ hoàn thành phần cuối cùng của ghép hình. Đan dược Hi Chiếu mang tới lần này có thể bổ sung nguyên khí Lục Khiêm tổn thất.
Lục Khiêm nhìn đến đây, lập tức cười nói: “Một phần ba, cũng đơn giản.”
Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của hai người đánh ra một đạo ánh sáng xanh. Ánh sáng xanh mơ hồ là một hạt giống, hạt giống hình thành cự mộc che trời, cao ba vạn trượng, lờ mờ còn cao hơn một tinh thần, lá cây màu xanh quanh quẩn ma khí đen như mực, vừa tràn đầy sức sống, vừa chết chóc.
Khoảnh khắc Tiên Thiên Kiến Mộc xuất hiện, pháp lực vô tận đổ xuống như thác nước, bầu trời xuất hiện một dòng sông màu vàng. Trong nháy mắt lấp đầy mọi ngóc ngách của pháp trận, tốc độ so với hai người Âm Chủ còn nhanh hơn.
Lục Khiêm học xong Vạn Pháp Chi Hải, chính là không bao giờ thiếu pháp lực, dù sao Thanh Đế đều có thể nhờ vào đó phóng thích mấy trăm triệu pháp thuật.
Ầm!
Pháp trận viên mãn, một đạo kim quang xuyên qua bầu trời. Bên trong kim quang xuất hiện một cái cửa lớn màu vàng óng.
Hi Chiếu lau khô mồ hôi trán, cười nói: “Cuối cùng cũng thành công, hiện tại đi qua đi.”
Lục Khiêm ngược lại do dự, nói: “Nhóm chúng ta đều đi, bên này. . .”
“Không sao, những người khác cũng không biết.” Hi Chiếu nói.
Tu sĩ chiến tranh kéo dài trăm năm, song phương đều bị thương, chí ít còn có mấy chục năm hòa bình.
Lục Khiêm cũng cảm thấy như vậy, sau đó cùng hai người bước vào cánh cửa lớn bên trong quang mang, ba người chậm rãi biến mất.
“Chờ chút! Pháp trận này của ngươi có thể trở về không?”