Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 984 - 【Vip】 Hồng Nguyệt Chí Tôn

【VIP】 Hồng Nguyệt Chí Tôn 【VIP】 Hồng Nguyệt Chí Tôn

Bên trong hư không, có một nam tử thể hình cao lớn dị thường. Dưới chân nam tử giẫm lên tinh thần, tinh thần to lớn ở dưới chân hắn tựa như một cái ghế dài. Tay hắn cầm cần câu, dây câu thăm dò vào hư không, không biết đang câu cái gì.

“Đây là Long Bá! Các ngươi làm quen một chút.”

Minh Thần Điện chủ mang theo Lục Khiêm tiến lên chào hỏi.

Long Bá là cự nhân trong thần thoại, thân thể của bọn họ còn lớn hơn tinh thần, bởi vì trên tinh thần không đáp ứng đủ nhu cầu thức ăn cho bọn họ, cho nên chỉ có thể câu cá ở hắc động trước mặt, câu dẫn những thứ nguyên dị thú vô tận kia.

Sau khi mọi người quen biết nhau, sau đó Long Bá căn cứ tin tức Lục Khiêm và Minh Thần cung cấp, nhắm hai mắt, cần câu trong tay nhẹ nhàng chấn động, truyền vào chỗ sâu trong hắc động.

Long Bá là cự nhân trong hư không vô ngần, biết rõ tướng mạo của đối phương và địa điểm đại khái, rất dễ dàng đánh giá ra phương hướng.

“Đi theo ta!”

Long Bá dẫn đầu, bước vào hắc động trong hư không. Thân thể của gã và hắc động hoàn toàn không hình thành tỉ lệ, hắc động lại có thể hoàn toàn dung nạp thân thể khổng lồ của Long Bá.

Ba người còn lại liếc nhau, lập tức tiến vào hắc động.

“Cẩn thận một chút, ở trong lỗ đen đừng đụng chạm lung tung.”

Trước khi tiến vào hắc động, Minh Thần Điện chủ đặc biệt nhắc nhở.

“Biết rõ.”

Soạt!

Lục Khiêm bước vào hắc động, trong chốc lát quang ảnh đảo ngược, ngũ hành điên đảo. Không phân rõ Đông Nam Tây Bắc, đủ mọi màu sắc. Cả người dường như là một người đi đường ngất xỉu, thanh âm bên tai ù ù.

Đợi sau khi thích ứng, Lục Khiêm cảm ứng chung quanh. Thất thải quang mang bên người nhanh chóng rút lui, mỗi một đạo quang mang đại biểu cho một thế giới. Nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong từng thế giới.

Kỳ quái, huyền diệu phi thường. Những ánh sáng này ngàn vạn lần không thể đụng vào, nếu không sẽ bị truyền tống đến thế giới mình không biết.

Bên trong hắc động không có thời gian, rất nhiều thế giới ở hiện thực sớm đã biến mất, những thứ này chỉ là đoạn thời gian nào đó trước khi thế giới phá hủy.

Một khi tiến vào bên trong, trừ phi có năng lực ngược dòng dòng sông thời gian, nếu không rốt cuộc không cách nào thoát ra.

Đám người đi ra khỏi hắc động, sớm đã là ba năm sau.

Trước mặt là một tinh thần to lớn đỏ thẫm. Tinh thần này toàn thân đỏ thẫm, trên đó có đốm đen đen như mực. Nhìn từ xa, giống như là nhãn cầu màu đỏ.

Bốn người đứng bên ngoài hư không, đều có thể cảm ứng được tử khí phía trên tinh thần, hình thể Long Bá thu thỏ thành hình thái của người bình thường.

“Chính là chỗ này.” Long Bá nói.

Tinh thần này đại địa đều nhuộm thành màu đỏ tươi, âm u đầy tử khí, không giống như là bộ dáng trời sinh.

“Ta và Lục Khiêm đi xuống xem một chút, các ngươi chờ tín hiệu của ta.” Minh Thần Điện chủ nói với Độc Nhãn Long và Long Bá.

“Được. Chờ tin tức tốt của ngươi.” Long Bá nói.

“Đi xuống đi.”

Minh Thần Điện chủ vạch phá hư không, quay đầu nói với Lục Khiêm. Hai người thay đổi dung mạo, lặng yên không một tiếng động xuống dưới. Rơi xuống mặt đất phía dưới, thổ nhưỡng giống như là bị huyết dịch ngâm qua, đỏ thẫm vô cùng, ngay cả bầu trời cũng bị nhuộm thành một tia nhàn nhạt màu đỏ. Đỉnh đầu có một vòng huyết nguyệt.

“Kỳ quái, vừa rồi ở trên hư không làm sao không nhìn thấy?” Lục Khiêm nói lầm bầm. Vừa rồi ở trên tinh không căn bản không phát hiện tung tích của huyết nguyệt.

Minh Thần Điện chủ đại khái nhìn một chút, huyết nguyệt này cũng không phải là thực thể, mà là hư ảo, thần niệm chạm không tới.

Cách đó không xa vừa vặn có một tòa thành trì, hai người liếc nhau, trực tiếp đi tới. Hai bên đường hoang tàn vắng vẻ, thậm chí không có đồng ruộng.

Cái này rất kỳ quái. Không có đồng ruộng, người trong thành trì làm sao có thể sống sót? Bọn họ ăn cái gì?

Trên quan đạo thỉnh thoảng có xe ngựa chạy vội qua. Kỳ quái là, vô luận là người trên xe ngựa, hay là kỵ sĩ bảo vệ hàng hóa, đều cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn trời, thậm chí đội mũ rộng vành, rủ xuống miếng vải đen che chắn con mắt.

Trong lòng Lục Khiêm rất là hiếu kì. Huyết nguyệt này chẳng lẽ có bí mật hay sao? Vì sao bọn họ nhìn không có việc gì?

Hai người mang theo nghi hoặc, đi đến cửa thành trước mặt. Hai bên cổng đứng tướng canh cổng mặc kim giáp, mắt sáng như đuốc, liếc nhìn đám người.

Khi thấy hai người Lục Khiêm, tướng canh cổng mặc kim giáp bỗng nhiên chợt quát một tiếng.

“Các ngươi là ai?”

Kim quang trong mắt tướng canh cổng mặc kim giáp là một loại pháp thuật, có thể quét ra thông tin của tất cả những người có ghi chép, tướng canh cổng cũng không nhìn thấy thông tin của hai người.

“Ngươi nhìn lầm rồi, thử nhìn lại một chút.”

Thanh âm của Minh Thần tràn ngập ma huyễn, ánh mắt của tướng canh cổng và người chung quanh trở nên tan rã. Sau đó không biết làm sao lại cho đi.

Sau khi hai người đi vào, phát hiện cư dân trong thành cũng không dám ngẩng đầu nhìn huyết nguyệt trên bầu trời. Trừ cái đó ra, những nơi khác không khác lắm với thành thị bình thường. Có quầy hàng có khách sạn, còn có gánh hát thuyền hoa ắt không thể thiếu.

Mọi người hoan thanh tiếu ngữ, nhưng Lục Khiêm rất nhạy cảm phát giác bầu không khí như thế này có chút không đúng. Đáy lòng của mỗi người cất giấu một nỗi sợ hãi sâu sắc.

Keng keng keng!

Lúc này, tiếng chuông hùng hậu truyền khắp toàn bộ thành trì. Tất cả mọi người buông việc trong tay xuống, nhanh chóng chạy tới quảng trường.

Lục Khiêm và Minh Thần theo dòng người tiến lên, chỉ chốc lát nhìn thấy trên quảng trường đứng đầy người, từng người chắp tay trước ngực, cúi đầu niệm tụng danh hào Hồng Nguyệt Thiên Tôn.

Trong sân rộng là một cái chuông lớn, đỉnh chuông tương ứng với huyết nguyệt, đứng bên cạnh chuông lớn là một quái nhân đeo mặt nạ đỏ như máu.

“Nghi thức phi thăng của Hồng Nguyệt Thiên Tôn đã đến! Chư vị yên lặng, sau một khắc đồng hồ, nghi thức phi thăng có thể hoàn thành.”

Dứt lời, quái nhân gõ chuông, tiếng chuông quanh quẩn, một tiếng lại một tiếng, nhịp đập thống nhất với nhịp tim của mọi người.

Đồng thời, dùng thanh âm chói tai lẩm bẩm chú ngữ, Lục Khiêm cẩn thận nghe một chút, chú ngữ này không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ là đơn thuần dùng để dọa người.

Rất nhanh, bầu trời rủ xuống mười đạo huyết quang. Quang mang chiếu vào mười người, mười người này vẻ mặt hoảng sợ, muốn gọi lại không thể kêu thành tiếng. Sau đó biến mất theo huyết quang ở chân trời.

Những người khác gắt gao che miệng, chỉ sợ phát ra âm thanh. Rất nhanh, nghi thức kết thúc, đám người như trút được gánh nặng.

Đây chính là nghi thức phi thăng, nói đúng ra là tế phẩm.

Hai mươi năm trước, Hồng Nguyệt giáng lâm, đại địa đỏ thẫm, vạn vật bị hủy diệt. Bên ngoài vùng hoang dã, còn có vô số mãnh thú hung ác.

Thời khắc nhân loại gần như tuyệt chủng, Hồng Nguyệt Thiên Tôn giáng lâm, hứa hẹn sẽ cho bọn họ lương thực. Chỉ cần mỗi tháng cử hành nghi thức phi thăng.

Bởi vì số lượng lương thực có hạn, người trong mỗi thành trì không được vượt qua năm mươi vạn, cho nên việc lưu thông dân số rất nghiêm ngặt.

Lục Khiêm nhìn thấy cái gọi là nghi thức phi thăng, suýt chút nữa bật cười.

“Giả thần giả quỷ, cái này nhất định là Huyền Linh Hoàng Lão.”

Nghi thức phi thăng cũng không phải là vì những người này, mà là thông qua loại nghi thức cổ quái này hấp thu sự sợ hãi trong lòng của mọi người.

Huyền Linh Hoàng Lão trước kia hấp thu tín ngưỡng, hiện tại hấp thu sợ hãi, trên bản chất đều là một loại người.

“Người này ở dưới đất, Minh Thần Điện chủ, chuẩn bị thông báo cho Long Bá bọn họ đi.”

Mắt Lục Khiêm thả ra kim quang, theo dõi đám người sợ hãi, rốt cục tìm ra chỗ ẩn thân của Huyền Linh Hoàng Lão.

Dưới mặt đất ngàn trượng. Có một sơn động đen như mực. Trong sơn động có một pho tượng lão giả mặc đạo bào. Cao khoảng trăm trượng, sinh động như thật, xung quanh quanh quẩn khí sợ hãi đen như mực.

Một lão giả với khuôn mặt giống hệt ngồi dưới bức tượng. Lão giả hít một hơi thật sâu, hắc khí toàn bộ tràn vào thân thể của lão. Thật lâu sau, lão mới chậm rãi mở hai mắt ra.

“Rốt cuộc cũng khôi phục đỉnh phong!”

Bình Luận (0)
Comment