Băng Phôi

Chương 11

“Học trưởng!”

Cảnh sát Lâm quay đầu lại, thì ra là cảnh sát Tiêu Cảnh Mạch, người hôm qua trực gác nơi cổng trường học cùng ông.

“Có chuyện gì sao?”

Cảh sát Lâm, còn gọi là Lâm Thiệu Nguyên theo bản năng xoa xoa huyệt Thái Dương nhức buốt.

“Về ba vị phạm tội cưỡng gian kia, tôi không ủng hộ phương thức xử lý của học trưởng.” Vẻ mặt của Tiêu Cảnh Mạch tràn ngập bất mãn.

“Tình hình hiện tại này, nhân lực của chúng ta đã rất thiếu thốn, mấy anh em trong đội mệt mỏi mà còn chưa được nghỉ ngơi nữa, đã thế còn phải cắt cử nhau trông coi mấy gã đó, tôi cho rằng học trưởng xử trí việc này thực không thỏa đáng!”

“Không như thế thì cậu định làm thế nào, nhốt bọn họ lại sau đó mặc kệ sao?” Lâm Thiệu Nguyên hỏi lại.

Cảnh cục của bọn họ chưa qua khỏi đợt chấn động đầu tiên đã ầm ầm sụp đổ, bởi vậy trừ những người đang thi hành công vụ ở bên ngoài ra, những cảnh sát viên may mắn còn sống như hắn cũng chỉ được gần mười hai người.

Mà chức vụ của Lâm Thiệu Nguyên tuy rằng không phải cao nhất trong bọn họ, nhưng thâm niên làm việc lâu nhất, lại thêm uy tín ở địa phương công tác nên coi như tạm thời y đứng đầu nơi đây.

Tiêu Cảnh Mạch cực lực giải thích: “Tôi đương nhiên không phải có ý này, tôi chỉ muốn nói có thể trưng cầu ý kiến người dân, kêu gọi bọn họ hỗ trợ gánh vác với anh em, mấy việc như tuần đêm hay canh gác gì cũng được.”

“Cảnh Mạch, không phải tôi không hiểu điều cậu nói. Nhưng không có trải qua khoá huấn luyện cảnh binh, người dân dù có được tổ chức, sẽ lại càng làm mọi việc hỗn loạn hơn, rất phiền. Giống như mấy lần động đất trước, người dân không phải hoảng loạn đến mức vô ý giết người luôn hay sao?”

“Nhưng mà…”

Lâm Thiệu Nguyên thở dài một tiếng, đành phải nhượng bộ: “Nhưng mà cậu lo lắng cho các anh em, đề nghị của cậu tôi sẽ suy xét. Nếu cậu có đề cử ai thân quen cũng được, tôi sẽ tuỳ tình hình mà phân phối.”

Tuy là có nhượng bộ, bất quá bên trong lời nói của Lâm Thiệu Nguyên vẫn chứa nhiều ẩn khuất như cũ, nói đến nói đi đều là “lo lắng”, “xét theo tình huống”. Bất quá Tiêu Cảnh Mạch cũng vẫn là người còn non dạ, tự nhiên không phát hiện ý tứ của Lâm Thiệu Nguyên, khuôn mặt kiên cường hiện lên vui sướng rõ ràng.

“Tốt quá, cám ơn học trưởng!” Tiêu Cảnh Mạch chân thành nói lời cảm tạ.

“ Cảnh Mạch, đã nói bao nhiêu lần? Trực tiếp gọi tên tôi đi, đừng kêu học trưởng nữa. Tôi lớn hơn cậu gần hai thập kỉ đó, cậu gọi tôi là học trưởng làm tôi có cảm giác tôi ức hiếp cậu.” Lâm Thiệu Nguyên bất đắc dĩ cười khổ.

Chỉ nghe Tiêu Cảnh Mạch nói không chút nghĩ ngợi: “Học trưởng tuy rằng lớn tuổi hơn tôi nhiều, nhưng là chúng ta đều tốt nghiệp cùng trường đào tạo cảnh sát, xưng hô học trưởng là chuyện đương nhiên mà? Trừ phi học trưởng không chịu nhận tôi là đàn em của anh thôi.”

Tiêu Cảnh Mạch đã nói đến nước này, Lâm Thiệu Nguyên tự nhiên cũng không phải không biết xấu hổ mà phản bác lời hắn nói, nhưng mà mỗi lần nghĩ đến hắn lớn tuổi như vậy còn bị một tên tiểu tử kêu học trưởng, trong lòng vẫn không được tự nhiên.

“…… Học trưởng, có thể hỏi anh một việc không?” Tiêu Cảnh Mạch nhìn Lâm Thiệu Nguyên một hồi lâu, rồi mới mở miệng hỏi.

“ Ừ?”

“ Học trưởng đối với mấy người ngày hôm qua…… Nhất là cái tên côn đồ Dương Phỉ hình như đặc biệt để ý?”

Lâm Thiệu Nguyên liền gượng cười.

“ Biểu hiện của tôi rõ ràng thế sao?”

Tiêu Cảnh Mạch lắc đầu một cái, nói: “Không có. Nhưng mà hôm qua lúc anh ghi lại tường trình của Lâm tiểu thư, vừa vặn tôi cũng ở bên cạnh, tôi đoán anh quên mất rồi.”

Nghe vậy, Lâm Thiệu Nguyên ngẩn ra, nói: “A…… Thực xin lỗi…… Tôi không phải cố ý……”

Tiêu Cảnh Mạch không hề tỏ ra bất mãn, thậm chí còn vui vẻ nở nụ cười, giống y như đứa nhỏ.

“ Tôi biết học trưởng không cố ý, chỉ là quá mức chuyên tâm vào một việc sẽ dễ dàng bỏ qua nhiều thứ, điểm này còn rất đáng yêu.”

Đã là một ông già hơn bốn mươi tuổi, vì cái gì Tiêu Cảnh Mạch lại có thể đem từ đáng yêu này giáng lên đầu ông? Lâm Thiệu Nguyên lắc đầu thở dài, nhưng cũng không có sửa lời của Tiêu Cảnh Mạch, bởi vì mấy việc linh tinh này, Tiêu Cảnh Mạch luôn kiên trì đến lạ, giống như cách hắn gọi “học trưởng”, khuyên như thế nào cũng không chịu bỏ.

Lâm Thiệu Nguyên cũng không chán ghét Tiêu Cảnh Mạch, thậm chí còn có cảm giác xem hắn như con trai mình– tuy rằng y chưa từng kết hôn, cũng chưa từng biết cảm giác nuôi dưỡng một đứa nhỏ là thế nào.

“ Không hiểu có phải là do tôi quá đa nghi……”  hơi hơi dừng lại, sắc mặt Tiêu Cảnh Mạch trầm xuống, “Học trưởng hình như nghi ngờ Dương Phỉ kia là kẻ giết người? Giết một cô gái tên là Trương Tuyết?”

Lâm Thiệu Nguyên nhìn thẳng vào ánh mắt đang chăm chú quan sát mình của Tiêu Cảnh Mạch, trầm ngâm một hồi lâu, sau đó buông lời rãi nói: “Cảnh Mạch, không biết cậu có còn nhớ hay không…… Chuyện khi cậu học cấp 2 ấy? Khi đó có một vụ án học sinh trung học giết nhau chấn động cả nước.”

“À…… Có ấn tượng, bởi vì chuyện đó rất ầm ĩ, cũng trở thành chuyện cho người ta cười nhạo cảnh sát bất lực, bất quá là vì phạm nhân vốn dĩ chỉ là một học sinh trung học chưa thành niên, cảnh sát thế mà vẫn không thể truy cứu đến nơi đến chốn, mặc hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Lâm Thiệu Nguyên tùy ý ngồi lên trên bậc cầu thang, khoát tay ý bảo Tiêu Cảnh Mạch cũng ngồi xuống.

“Người học sinh trung học kia tên là Sở Lăng…… Là bạn cùng lớp của Dương Phỉ và Bạch Phong Dao, ba người đó là bạn bè rất thân thiết.”

Tiêu Cảnh Mạch không có mở miệng, trầm mặc chờ đợi lời nói kế tiếp của Lâm Thiệu Nguyên.

“Bản án kia, là do tôi và Dận Trần phụ trách. Chúng tôi thu thập chứng cứ, Sở Lăng là một học sinh giỏi hạnh kiểm tốt, trong ấn tượng của bạn bè và giáo viên đều rất đáng mến, hơn nữa cũng không có dấu hiệu xích mích với nạn nhân…… Nhưng hắn lại giết nạn nhân, còn rạch nát mặt của nạn nhân, tựa như có thâm cừu đại hận với cô ta.”

Tiêu Cảnh Mạch đoán: “Có lẽ phạm nhân thầm mến nạn nhân, tỏ tình bất thành nên ra tay hạ sát.”

“Tôi vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng chính do Dận Trần nêu ra vài điểm đáng ngờ.”

Lâm Thiệu Nguyên sắp xếp suy nghĩ một lúc, nói tiếp: “Đại đa số vụ án giết người đều là do một phút xúc động của phạm nhân, nếu Sở Lăng là bởi vì tỏ tình bất thành mới xúc động giết người, vậy hung khí phải là thứ gì có ngay tại hiện trường, hoặc là vật hắn mang theo bên mình. Nhưng hiện trường giết người là ở bên ngoài, hung khí giết người của Sở Lăng lại là một con dao rút, thứ rất hiếm thấy.”

“Nói cách khác, Sở Lăng là mưu tính giết người?” Tiêu Cảnh Mạch tiếp lời y.

“Đúng vậy. Sở Lăng là mưu tính giết người, nhưng hắn giết nạn nhân vì lý do gì?” nói tới đây, Lâm Thiệu Nguyên biểu tình thay đổi mấy biến,” thực may mắn, Sở Lăng có thói quen ghi nhật kí. Ở trong nhật kí, thường xuyên xuất hiện hai cái tên khác–Y cùng B.”

“Y cùng B…… Học trưởng, đây là ghép vần, cũng là chỉ Dương Phỉ cùng Bạch Phong Dao?”

“ Ừ, hai chữ này là 2 kí tự pinyin của tên, tôi không cần phải nói cậu cũng nhận ra. Theo nhật kí có thể thấy rất rõ ràng Sở Lăng thầm mến Y, chỉ cần nội dung có ghi dính đến Y, bút pháp của Sở Lăng sẽ trở nên phi thường nhu hòa.”

Lâm Thiệu Nguyên nhìn Tiêu Cảnh Mạch, chỉ thấy sắc mặt đối phương không hề biến đổi, giống như đồng tính luyến ái tuyệt đối bình thường…… Lâm Thiệu Nguyên âm thầm thở dài, ông thật sự già, ý tưởng theo không kịp người trẻ tuổi.

“B cũng thích Y, bởi vậy Sở Lăng cùng B quan hệ cũng không tốt, chỉ là vì nể mặt Y, bọn họ mới không lộ ra địch ý.”

Trong mắt Tiêu Cảnh Mạch hiện lên một chút kinh ngạc, “Tình yêu tam giác? Không ngờ cái tên côn đồ kia lại được yêu thích đến thế?”

Tuy rằng ngày hôm qua tiếp xúc một chút, nhưng mặc kệ bề ngoài hay là khí chất, Bạch Phong Dao đều là người đàn ông khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.

Bạch Phong Dao điều kiện tốt như vậy lại coi trọng Dương Phỉ……

Lâm Thiệu Nguyên lại có thể lý giải kinh ngạc của Tiêu Cảnh Mạch, trên cơ bản Bạch Phong Dao, Sở Lăng cùng Dương Phỉ, ba người này mà trở thành bạn tốt cũng làm người ta khó có thể tin được.

Hai người là hai thiếu niên đào hoa, thành tích tốt, hạnh kiểm tốt, người còn lại hai ngày đánh nhau ba trận, thành tích bất lương chất chồng…… Rồi khi biết được Bạch Phong Dao và Sở Lăng thế mà còn thầm mến Dương Phỉ, Lâm Thiệu Nguyên cùng cộng sự Trần Dận Trần của ông thật sự muốn té ngửa, ngạc nhiên gấp bội.

“ Trước khi việc đó xảy ra một ngày, bút tích nhật kí của Sở Lăng rất cẩu thả, chữ viết ngoáy, dùng lực mạnh gần như xuyên thủng giấy, có thể nhìn ra cảm xúc lúc đó của hắn rất kích động.”

“Trong nhật kí, nhắc tới một buổi tối mát trời B tìm đến hắn, nói cho hắn biết chỉ cần Y thật sự nhận lời kết giao của nạn nhân, như vậy B sẽ lựa chọn rời khỏi, nhưng lại cảnh cáo hắn, nói hắn không được làm chuyện gì quấy phá việc Y kết giao cùng nạn nhân…… Hắn rất tức giận, cho rằng B căn bản không phải thật sự thích Y, cho nên mới có thể dễ dàng buông tay Y như vậy.”

“ Học trưởng, tôi nhớ là có nghe nói, trước khi bị giết, nạn nhân vốn xinh đẹp?”

Được Lâm Thiệu Nguyên khẳng định, Tiêu Cảnh Mạch nghĩ rằng, cứ như vậy, Sở Lăng vì sao lại rạch mặt cô ta, thật cũng dễ hiểu.

Ghen tị.

Ghen tị vì nạn nhân là nữ, ghen tị nạn nhân có được gương mặt xinh đẹp, đều là bởi nạn nhân hơn hắn, cho nên Dương Phỉ mới có thể thích nàng.

Sắc mặt Lâm Thiệu Nguyên nghiêm túc: “Giả thiết của tôi là thế. Sở Lăng kéo nạn nhân đi, ngay từ đầu hắn cũng không phải thật sự muốn giết nạn nhân, chắc là chỉ muốn đe doạ nạn nhân, làm cho cô ta cách xa Y một chút, nhưng có lẽ là nạn nhân đã nói gì kích thích hắn, hắn mới có thể giết đi.”

Tiêu Cảnh Mạch gật gật đầu, cho rằng giả thiết của Lâm Thiệu Nguyên rất hợp đạo lý, Sở Lăng lúc ấy bất quá là học sinh trung học bình thường, hắn giết người, vô cùng có khả năng là nhất thời xúc động, không phải là có sắp đặt kế hoạch.

“ Cảnh Mạch, ngươi cho rằng một học sinh trung học xúc động giết người, sau đó sẽ làm thế nào? Tự thú? Bỏ trốn? Cho dù tự thú hay đào vong, đều phải có người giúp đỡ?”

“Học trưởng, anh là nói Sở Lăng có khả năng đi gặp Dương Phỉ?”

“Không phải là có khả năng, mà là quả thật có đi gặp.” Lâm Thiệu Nguyên nói ra mọi việc ghi chú về Bạch Phong Dao cùng Dương Phỉ, “Rồi sau đó Sở Lăng biến mất như không khí, cậu không thấy là rất kỳ quái sao? Những năm gần đây không có gì tin tức, ngay cả người nhà, Sở Lăng cũng chưa từng có liên hệ về.”

Tiêu Cảnh Mạch nghe một hiểu mười, ánh mắt mê muội dần dần thanh minh lại mà kinh ngạc, “Anh nói nói là Sở Lăng có khả năng đã chết trước đó rồi?”

“Đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng khả năng xảy ra rất lớn, một người rõ ràng như thế lại biến mất nhiều năm mà chúng ta không tìm ra thật sự quá hiếm gặp, nhưng nếu như người đã chết……” ánh mắt Lâm Thiệu Nguyên bỗng dưng tối sầm lại: “Muốn phi tang một cái thi thể lại không hề khó.”

“ Tôi cùng Dận Trần đi đến cái nơi gọi là “căn cứ bí mật” của Bạch Phong Dao và Dương Phỉ, nếu Sở Lăng thật sự đã chết, như vậy nhất định có thể vẫn tìm được manh mối gì đó.”

“ Hai người có dùng thuốc thử dùng luminol?” Tiêu Cảnh Mạch hỏi.

Lâm Thiệu Nguyên gật đầu, “Dận Trần cho rằng tôi đa nghi, tôi lại cố ý muốn dùng…… Kết quả cái gì cũng không phát hiện được.”

“Cho dù là như vậy, học trưởng vẫn hoài nghi rằng Sở Lăng đã chết?”

Học trưởng này…… Khó trách có người nói bình thường Lâm Thiệu Nguyên sẽ là một thầy giáo tốt, một khi ông ấy bướng bỉnh lên, mười con trâu cũng không kéo ông ấy lại được. Nhưng chỉ vì vậy mà hắn cảm thấy học trưởng đáng yêu đến từng cái khuyết điểm, liền bỏ qua mà vâng lời, quả thật quá khó hiểu đi? Tiêu Cảnh Mạch lén cười thầm.

Lâm Thiệu Nguyên tự nhiên không có phát hiện tâm lý kì lạ của vị học đệ này, vẫn tiếp tục nói: “Đúng vậy, luminol có thể tìm ra vết máu, nhưng nếu đối phương sử chất tẩy trắng có tính axit thì nó sẽ mất đi tác dụng (chém từ SCI:3), như vậy cho dù là dùng luminol, cũng không có cách nào khẳng định ở đó có vết máu.”

Nghe vậy, Tiêu Cảnh Mạch nhíu nhíu mày, rất là không khách khí nói thẳng nhận xét của hắn về người kia, “Tôi chỉ mới tiếp xúc với Dương Phỉ một chút vào hôm qua, nhưng y làm cho người ta có cảm giác y là một người hành động không cần dùng não, huống chi lúc ấy chỉ là một học sinh trung học ngu ngốc, y sẽ làm được mấy việc đó chứ?”

Lâm Thiệu Nguyên hít vào một hơi, chậm rãi nói từng chữ,” Cảnh Mạch, cậu quên rồi sao? Thích y ngoài Sở Lăng…… Còn có một người khác.”

Tiêu Cảnh Mạch sửng sốt– Bạch Phong Dao!

“ Bạch Phong Dao thực thông minh, cá tính lại vô cùng cẩn thận, hắn thích Dương Phỉ, Dương Phỉ cũng thực tín nhiệm hắn, cậu nghĩ xem, Bạch Phong Dao nếu đã biết Dương Phỉ giết người rồi, có thể giúp Dương Phỉ xử lý thi thể hay không?”

“ Tất cả…… vẫn là suy đoán của học trưởng sao?”

Nhớ tới khuôn mặt tươi cười tao nhã mà ôn nhu, Tiêu Cảnh Mạch không thể tưởng tượng được Bạch Phong Dao đã biết rõ Dương Phỉ giết người mà còn vì y xử lý thi thể.

“ Ừ, tất cả đều là giả thiết của tôi, ở trong tình huống không có chứng tôi chỉ có thể âm thầm điều tra, tuy là Dận Trần cho rằng tôi đa nghi, nhưng chỉ cần không gây trở ngại tiến độ tra án của cậu ấy, cậu ấy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, có đôi khi còn có thể giúp tôi……”

Nháy mắt, vẻ mặt của Lâm Thiệu Nguyên trở nên ảm đạm khi nhắc lại cái chết của cộng sự, Tiêu Cảnh Mạch liền dẹp lòng đố kị, tăng thêm hứng khởi. Chỉ thấy hắn nắm chặt tay hung hăng nói: “Tôi cũng sẽ giúp học trưởng một tay! Chỉ cần học trưởng cho phép, muốn tôi giúp gì tôi cũng giúp cả!”

Rõ ràng đã hai mươi mấy tuổi rồi, vẫn giống đứa nhỏ vui buồn ra mặt. Lâm Thiệu Nguyên thở dài, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nói: “Tất cả chỉ là hoài nghi mà thôi, huống chi hiện tại không phải tôi đã nói hết với cậu sao?”

Chắc không phải như vậy đâu, nếu không phải Trần Dận Trần đã chết…… Học trưởng không có khả năng nói việc này cho hắn biết đâu nhỉ? Tiêu Cảnh Mạch quả thật cảm thấy khổ sở vì Trần Dận Trần, nhưng cũng đồng thời vì cái chết của Trần Dận Trần mà cảm thấy vui vẻ, nếu không phải người kia đã chết, học trưởng nhất định chỉ biết bàn bạc cùng người kia thôi…… Tiêu Cảnh Mạch cả người rùng mình, gạt bỏ hết tâm tư dư thừa đi.

Bên kia, Lâm Thiệu Nguyên quay lại trọng điểm đề tài: “Bản án của Trương Tuyết cuối cùng kết án là, người nhà cũng thừa nhận kết luận này. Tuy rằng bản án không phải do tôi phụ trách, nhưng bởi vì bản án này lại dính đến Dương Phỉ, cho nên tôi đi mượn hồ sơ đọc.”

“Vụ án của Trương Tuyết nhìn qua thì thật bình thường, bị Dương Phỉ vứt bỏ, luẩn quẩn tìm chết…… Tôi lại cho rằng sự thật cũng không phải đơn giản như vậy.”

Có lẽ là ông có thành kiến, cho rằng cái chết của Sở Lăng cùng Dương Phỉ không thể không có quan hệ, tự nhiên cũng liền cho rằng việc Trương Tuyết chết cũng không phải đơn thuần là tự sát.

“ Tôi đã tìm gặp cha mẹ của Trương Tuyết để qua vài lần, ngay từ đầu bọn họ rất bài xích tôi, nhưng cuối cùng lại nói với tôi nguyên nhân sở dĩ Trương Tuyết tìm chết —

“Người Trương Tuyết thích thật ra là Bạch Phong Dao mới đúng, cô ta vì tiếp cận Bạch Phong Dao mới cùng Dương Phỉ kết giao, chuyện này sau đó sáng tỏ, Dương Phỉ liền lập tức nói chia tay.

“sau đó cô ta lại tìm tới Bạch Phong Dao, van xin Bạch Phong Dao giúp cô ta quay lại với Dương Phỉ, thuận tiện hạ thuốc mê Bạch Phong Dao, không khéo bị Dương Phỉ bắt gặp…… Sau đó, cách một ngày, cô ta liền tự sát.”

Coi như là một trong số ít những người biết được bí mật này, Tiêu Cảnh Mạch tuy là chỉ là một cảnh sát mới vào nghề, vẫn là không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, tâm nữ nhân thâm sâu như thế, hắn vẫn nghĩ chỉ trong phim truyền hình cẩu huyết mới có cái thể loại nhân vật này, không ngờ rằng ngoài cuộc sống cũng có nữa!

“Ba mẹ của Trương Tuyết tôi đã gặp qua, bọn họ đều là những người chất phác thiện lương, do quá bận rộn công tác mà … thiếu quan tâm Trương Tuyết, khiến Trương Tuyết lạc lối, thậm chí đi đến đường cùng mà ân hận, áy náy, nhưng tôi lại cho rằng Trương Tuyết nếu tâm cơ như vậy, ngay cả chuyện đánh thuốc cưỡng hiếp cũng làm được, làm sao có khả năng chỉ vì Bạch Phong Dao cự tuyệt mà nhất thời giận dữ đến mức đi tự sát? Đừng nói làm vậy chỉ để trả thù, làm cho hắn hối hận chứ?”

Ánh sáng trong đầu Tiêu Cảnh Mạch chợt lóe: “Học trưởng hoài nghi Dương Phỉ rất có thể đã bắt gặp Trương Tuyết đánh thuốc rồi cưỡng hiếp Bạch Phong Dao,『 nên』 xúc động giết người? Mà Bạch Phong Dao lại giúp y xử lý thi thể? Nhưng mà, nhưng mà lúc Trương Tuyết tự sát không phải là đã có nhân chứng tận mắt trông thấy sao?”

Theo hướng học trưởng đoán, Dương Phỉ là người có bản năng giết người, người như thế nếu bỏ mặc, tuyệt đối còn có khả năng tái phạm!

Lâm Thiệu Nguyên không tỏ ra đồng tình, nhưng cũng không hề phản đối suy đoán của Tiêu Cảnh Mạch.

“Nhân chứng trực tiếp thấy tại hiện trường cũng có thể thuê người『 giả tạo』được, lúc tận mắt thấy Trương Tuyết tự sát cũng đúng lúc bọn Bạch Phong Dao đang ở một nơi ngoài vòng nghi can, cậu không nhận ra này cũng quá đúng lúc sao?”

Cho dù ông đưa ra hoài nghi gì đó, nhưng không có chứng cớ, ngay cả Trần Dận Trần cũng chỉ cho rằng ông đã nghĩ quá nhiều, bởi vậy cuối cùng sở cảnh sát vẫn kết án là “tự sát”.

“…… Nói thật đi, học trưởng nói tất cả đều là hoài nghi của cá nhân học trưởng, không thể trở thành căn cứ phá án, cho nên mấy năm qua học trưởng chỉ có thể lén điều tra, cơ hồ không có gì tiến triển đi.”

Tiêu Cảnh Mạch hơi phiền não thở dài, không báo lên thủ trưởng, tự mình âm thầm điều tra, đây chính là tối kỵ mà! Nhưng nếu học trưởng hoài nghi như vậy nhất định có lý do…… Nay Trần Dận Trần đã không còn, nguyện ý giúp học trưởng cũng chỉ còn lại hắn, nếu không học trưởng cũng sẽ không nói nhiều với hắn như vậy.

Thật sự hắn không phải là người không biết điều, nhưng hắn cao hứng bởi vì học trưởng có điều cần nhờ vả, kỳ thật cũng có vẻ hơi ngu. Tiêu Cảnh Mạch nhoẻn cười.

“Nhưng mà tôi sẽ giúp anh, học trưởng.”

Nhịp tim Lâm Thiệu Nguyên bỗng dưng điên cuồng đập loạn xạ, cặp mắt Tiêu Cảnh Mạch bình thường sắc bén như kiếm kia, lúc này tràn ngập khó cảm xúc khó nói, nhưng lại làm cho ông khó có thể nhìn thẳng, chỉ có thể trốn tránh mà quay đi.

Bờ môi của ông mấy máy, ngập ngừng: “Thật có lỗi. Còn nữa, cám ơn cậu, Cảnh Mạch.”

Nghe được lời cảm tạ Lâm Thiệu Nguyên nói, Tiêu Cảnh Mạch hơi hạ mi, miễn cưỡng kiềm chế nụ cười của mình.
Bình Luận (0)
Comment