Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 1


Tên truyện: Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm
Tác giả: Ô Dạ Đề
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Niên hạ, Song trọng sinh
Edit: Lão Lão Chủy
Sống lại, Lâm Kiến Tịch cho rằng, đời trước Giang Ngộ lệch lạc là bởi vì anh đối xử quá tốt với cậu.

Vậy đời này anh không cần đối xử tốt với cậu là được.

Nhưng anh không nghĩ tới, Giang Ngộ cũng trọng sinh.

¯_(ツ)_/¯
Khi còn nhỏ rất đáng yêu lớn lên lại điên cuồng cố chấp công X Đại thiếu gia ôn nhu tự cho là thấu hiểu lòng người thực tế là hiểu sai cả rồi thụ.

...!
Vào giữa mùa hè, thời tiết khô nóng đến mức dường như một cái bật lửa cũng có thể khiến không khí bùng cháy, dây thường xuân trên tường viện bị phơi khô, nửa chết nửa sống lung lay treo trên tường.

Ba giờ chiều, ánh mặt trời gay gắt, bốn phía yên tĩnh, chó cũng không sủa một tiếng, chỉ có mấy đứa trẻ nghịch ngợm khiến người ta ghét còn kiên trì chạy ra ngoài đường giương oai.

Lâm Kiến Tịch tự giác bản thân không khiến cho người khác ghét, trên thực tế cũng không khá hơn là bao, trời quá nóng cậu không thể đi ra ngoài chơi nên rủ cậu bạn cách vách đào hố trồng cây trong sân, đào ra vài cái hố gồ ghề lồi lõm trên thảm cỏ bằng phẳng, người lớn nhìn thấy cũng lắc đầu, cố tình hai cậu nhóc còn cảm thấy chính mình trồng cây vô cùng lợi hại, phảng phất mình vừa hoàn thành việc gì kinh thiên động địa vĩ đại lắm, tùy tay cắm cái sạn vào trong đất, cúi người bái cái cây vừa trồng.

“Lâm Lâm, cậu bái cái cây này làm gì?” Hùng Xán không hiểu vì sao Lâm Kiến Tịch lại bái một cái cây, chỉ là xuất phát từ nghĩa khí làm bạn thì phải đồng cam cộng khổ, cậu cũng bái theo.

“Tớ đang cầu nguyện.” Lâm Kiến Tịch nghiêm túc nói: “Hy vọng cây quýt này có thể phù hộ tớ, cho tớ một người em trai.”
“Em trai có gì tốt.” Hùng Xán nói: “Mỗi ngày tớ đều bị anh tớ đánh, anh ấy chỉ sinh sớm hơn tớ có một phút!”

“Nhưng Đại Hùng còn sẽ chơi với cậu, tớ cũng muốn có em trai chơi với tớ.”
“Ò.”
Cùng là bảy tuổi, Hùng Xán thường xuyên không hiểu được suy nghĩ của Lâm Kiến Tịch, tựa như hiện tại, mỗi ngày cậu đều cãi nhau gây lộn với anh trai Hùng Thôi, hận không thể một mình bá chiếm cả nhà, nên không thể hiểu nổi vì sao Lâm Kiến Tịch muốn tự tìm khổ, còn muốn một em trai.

Nhưng cậu lại cảm thấy Lâm Kiến Tịch thông minh như vậy, cậu ấy nói khẳng định là đúng.

Có em trai chắc sẽ tốt hơn làm em trai, làm em trai chỉ có thể bị anh trai đánh, có em trai thì lại có thể đánh em trai.

“Vậy tớ cũng ước có một em trai.” Trước đó Hùng Xán bái không thành tâm, sợ cây quýt không hiển linh, cậu khom lưng nghiêm túc nói: “Hãy nghe lời cầu nguyện của con.”
Bái xong, hai bạn nhỏ cảm thấy mỹ mãn trở về phòng, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, rửa xong đi ra thấy dì Vương đặt dĩa dưa hấu lên bàn: “Lâm Lâm, Tiểu Hùng, lại đây ăn dưa hấu.

Ở bên ngoài phơi nắng cả buổi, nóng không?”
Hai người ở bên ngoài chơi cả buổi, dì Vương không lấy chổi lông gà đánh một trận mà lại từ ái bổ dưa hấu cho hai người, đủ để thấy được tính tình nghịch ngợm của hai đứa trẻ là do bị người lớn góp phần nuông chiều mà ra.

Lâm Kiến Tịch đi đến trước bàn, sờ sờ vỏ dưa hấu, muốn lấy miếng dưa hấu lạnh, chỉ là dì Vương nhìn quá nghiêm, cậu còn chưa kịp cầm lấy đã bị dì Vương đè lại: “Lâm Lâm, con không thể ăn lạnh, miếng dưa hấu này cho Tiểu Hùng, con ăn miếng không lạnh đi.”
Lâm Kiến Tịch: “… Hu hu.”
Dì Vương đã quen, xoa xoa đầu cậu: “Nghe lời.”
Lâm Kiến Tịch thích chơi xấu, nhõng nhẽo, dễ khiến người khác mềm lòng nhưng cậu ăn đồ lạnh sẽ ói nên không có ngoại lệ, cho dù cậu biểu hiện ấm ức như thế nào đi nữa thì dì Vương cũng không bao giờ đồng ý.

Lâm Kiến Tịch đành phải không tình nguyện cầm miếng dưa hấu không lạnh lên ăn.

Ăn uống no đủ, buồn ngủ cũng dâng lên, hai đứa nhỏ lau miệng xong, đồng loạt nhào lên ghế sô pha to rộng, không bao lâu đã ngủ gà ngủ gật.

Ánh mặt trời mùa hè chiếu vào trong phòng, máy điều hòa trong phòng khách lặng lẽ khởi động, dì Vương nhẹ nhàng đắp chăn mỏng cho hai đứa nhỏ, làm xong bà ngồi xuống ghế sô pha đối diện, tiếp tục thêu thùa.


Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, dì Vương giật mình kim đâm vào ngón tay một cái, bà hít hà một tiếng, đè ngón tay, nhận điện thoại: “A lô.”
“Chị Vương.” Tiếng nói của Triệu Vân Khỉ mang theo mỏi mệt: “Lâm Lâm có ở nhà không?”
Dì Vương trả lời: “Có.”
“Vậy…” Triệu Vân Khỉ nói: “Bảo nó tới nghe điện thoại đi, em có việc tìm nó.”
Dì Vương quay đầu nhìn về phía Lâm Kiến Tịch, trên thực tế, tiếng chuông điện thoại vang lên cậu đã bò dậy, vẻ mặt chờ mong nhìn điện thoại: “Là mẹ gọi ạ?”
Dì Vương gật gật đầu, không cần bà nói, Lâm Kiến Tịch tự động nhảy xuống sô pha, chạy tới nhận điện thoại: “Mẹ.”
Giọng nói của đứa trẻ bảy tuổi còn non nớt, ngữ khí vui mừng, chỉ cần nghe đã đủ khiến người ta nghĩ đến khuôn mặt tươi cười vô tư vô lự của cậu.

Triệu Vân Khỉ im lặng vài giây, khi nói chuyện âm thanh trở nên khàn khàn: “Lâm Lâm… Có nhớ mẹ không?”
“Có.” Lâm Kiến Tịch mừng rỡ phấn chấn hỏi: “Mẹ, chừng nào thì mẹ mới về?”
“Tối nay mẹ sẽ về.” Triệu Vân Khỉ chậm rãi trả lời: “Mẹ cũng nhớ con.”
“Được!” Lâm Kiến Tịch đáp lời, như bình thường cậu luyên thuyên mấy chuyện gần đây cho Triệu Vân Khỉ nghe, ví dụ như tại sao trong đề toán lại có quả táo, cậu ghét quả táo; bồn hoa bên cửa sổ bị héo, cậu và Hùng Xán ở nhà trồng cây quýt, cuối cùng cậu còn mong chờ, hỏi: “Mẹ, rốt cuộc thì khi nào con mới có em trai?”
Kể từ khi Lâm Kiến Tịch có ký ức đến nay, đa số thời điểm cậu đều ở nhà một mình, tuy rằng Đại Hùng và Tiểu Hùng kế nhà mỗi ngày đều tới tìm cậu chơi, dì Vương và chú bảo vệ cũng ở nhà trông chừng cậu, nhưng đây là không giống nhau.

Khi ba mẹ không ở nhà, trong nhà có vẻ trống vắng.

Cậu muốn có em trai, tựa như Hùng Thôi và Hùng Xán nhà bên cạnh, cậu cũng muốn cho dù không có ba mẹ ở nhà thì vẫn còn em trai chơi với cậu.

“Lâm Lâm còn muốn em trai à.” Triệu Vân Khỉ nghĩ nghĩ, thử hỏi: “Lâm Lâm, con còn nhớ em trai nhỏ năm trước không..., là con trai của dì Tiêu, lúc đó mẹ dẫn con qua nhà dì Tiêu để chúc mừng sinh nhật ấy?”
Lâm Kiến Tịch gật đầu: “Nhớ.”
Cậu còn nhớ, một nửa là bởi vì trí nhớ của cậu rất tốt, một nửa là bởi vì lần đầu tiên thấy em trai kia, em trai nhỏ mặc váy, ôm một con gấu bông hình con nai, vẻ mặt không vui ngồi trên sô pha, cậu còn tưởng rằng đó là em gái.

Sau đó cậu mới biết được đó không phải em gái, là bị dì Tiêu ép mặc váy, vì thế, em trai nhỏ giận dỗi cả ngày, không để ý tới ai.


“Mẹ dẫn em trai đó về nhà, để em ấy chơi với con, được không?”
Lâm Kiến Tịch băn khoăn nắm điện thoại, cậu thích em trai kia, em trai kia rất đáng yêu, chơi chung cũng rất vui, nhưng dù tốt như thế nào cũng là nhà người khác, không thể chơi với cậu mãi được.

“Em trai nhỏ sẽ chơi với con mãi sao? Em ấy không về nhà ư?”
“……” Triệu Vân Khỉ dừng một chút: “Lâm Lâm, nếu con đồng ý..., sau này em trai nhỏ sẽ có thể ở nhà của chúng ta mãi.

Con đồng ý không?”
“Đồng ý.” Bạn nhỏ không thể nghĩ được chuyện khác, chỉ nghĩ em trai nhỏ cũng giống mình, ba mẹ luôn không có ở nhà, cho nên muốn tới nhà cậu chơi.

Có bạn chơi cùng, Lâm Kiến Tịch có chút gấp không chờ nổi: “Khi nào em trai mới tới?”
“Em trai nhỏ sẽ về chung với mẹ.” Triệu Vân Khỉ nói: “Lâm Lâm, tối gặp lại.”
“Được, mẹ, con chờ mọi người về.”
Tắt điện thoại, Lâm Kiến Tịch mới phát hiện Hùng Xán không biết đã về nhà từ khi nào, nhưng mộng tưởng trở thành sự thật vui sướng dù sao cũng phải tìm người chia sẻ, cậu chạy ra cửa, chạy thẳng tới nhà bên cạnh: “Đại Hùng! Tiểu Hùng! Tớ cũng có em trai!”
Tương phản với cậu, Triệu Vân Khỉ ngơ ngẩn nhìn điện thoại, một hồi lâu, cô mới lấy lại tinh thần.

Cô nhìn về phía phòng họp, trong căn phòng pha lê trong suốt, cô có thể nhìn đến một cậu bé ngồi nép vào một góc, từ buổi chiều đến bây giờ, cậu vẫn luôn duy trì một tư thế, ngơ ngác ôm thú nhồi bông con nai.

Cô đẩy cửa ra, đi vào: “Giang Ngộ.”
Cậu bé tựa hồ không biết cô đang gọi mình, mê man ngẩng đầu, nhìn cô một cái, lại cúi đầu vùi mặt vào thú nhồi bông mềm mại.

“Giang Ngộ.” Triệu Vân Khỉ nhẹ nhàng nói: “Về nhà với dì được không?”
Giang Ngộ vẫn không nhúc nhích, không nói một lời, Triệu Vân Khỉ kiên nhẫn chờ đợi, qua hồi lâu, lúc cô cho rằng Giang Ngộ sẽ không trả lời mình, cậu bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Dì ơi, con không thể về nhà của mình sao?”
Triệu Vân Khỉ không biết nên trả lời cậu như thế nào, ở trong mắt người ngoài cô là một người thành công, từng nhận rất nhiều phỏng vấn, có thể đối đáp trôi chảy bình tĩnh đối mặt với đám phóng viên khắc nghiệt, lúc này lại hiếm khi không biết nên nói gì, thậm chí nói năng lộn xộn: “Nhà dì rất tốt… Con còn nhớ con trai nhà dì không, nó rất thích con, nó là một đứa trẻ ngoan, cũng sẽ đối xử tốt với con, sẽ không bắt nạt con… Về nhà với dì, được không?”
Giang Ngộ vô thố nắm chặt thú nhồi bông, trong vài ngày ngắn ngủn cuộc sống của cậu thay đổi long trời lở đất, ba mẹ đi đến một nơi vĩnh viễn sẽ không trở về, trong một đêm, bên cạnh cậu nhảy ra vô số người xa lạ, mỗi người đều nói họ là người thân của cậu, nói đau lòng cậu, đều muốn dẫn cậu về nhà.

Cậu không quen biết ai, cũng không muốn nói chuyện với bất kỳ người nào, chỉ muốn về nhà của mình.

Cậu không nhớ rõ mấy ngày nay trôi qua như thế nào, trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy quá ồn, quá rối loạn, đám người kia vào nhà của cậu, làm nhà cậu bị bẩn, cậu ghét bọn họ, nhưng cậu còn nhỏ, cậu đánh không lại bọn họ, chỉ có thể trốn tránh.


Sau đó, dì Triệu cũng tới, cậu biết dì Triệu, dì ấy là bạn của mẹ cậu, dì ấy hỏi cậu muốn đi ra ngoài với dì ấy không, cậu đồng ý rồi.

Vậy hiện tại, còn phải đi theo dì ấy về nhà của dì ấy sao?
Cậu cảm thấy sợ hãi, cậu quá nhỏ, không biết vì sao lại sợ hãi, chỉ không ngừng rớt nước mắt: “Dì, con nhớ ba mẹ.”
Triệu Vân Khỉ cũng đỏ hốc mắt, “Dì cũng nhớ họ…… Giang Ngộ, về nhà với dì đi, sau này nhà của dì cũng là nhà của con.”
Giang Ngộ dụi dụi đôi mắt, ba nói, con trai không thể dễ dàng rơi nước mắt, nhưng nước mắt nhiều quá, cậu lau mãi không hết.

Nước mắt cuồn cuộn không ngừng chảy xuống rơi xuống thú nhồi bông trong tay cậu, đôi mắt màu đen của thú nhồi bông cũng dính nước mắt, tựa như đang khóc cùng cậu.

Bóng đêm nặng nề, đèn sân nhà Lâm gia sáng lên, dẫn tới mấy con thiêu thân.

Lâm Kiến Tịch ngồi chống cằm chán muốn chết, nhìn con thiêu thân ngây thơ đâm đầu vào ánh sáng, hơn chín giờ, vốn là thời gian cậu đi ngủ, nhưng cậu không hề cảm thấy buồn ngủ, ba mẹ và em trai nhỏ còn chưa về nhà, cậu nhất định phải chờ họ về mới được.

Ngoài sân bỗng nhiên truyền đến tiếng xe, tinh thần Lâm Kiến Tịch chấn động, chạy nhanh xuống lầu, đối diện với cậu bé vừa bước xuống xe trong sân.

Cậu bé ôm thú nhồi bông, đôi mắt đen láy, bộ dáng giống như đang sợ hãi.

Lâm Kiến Tịch cũng cẩn thận bước lên, đi tới trước mặt cậu bé, “Em là em trai của anh à?”
Giang Ngộ vô ý thức siết chặt thú nhồi bông, mím môi, một lát sau, cậu nhỏ giọng gọi: “… Anh trai.”
|
Tác giả: Luyện viết văn, luyện hằng ngày, đương nhiên chủ yếu vẫn là muốn viết thử loại cưỡng chế tình yêu, tuy tôi cảm thấy có khả năng cũng không viết ra được:D
||
Chủy: Tui tập edit, thích truyện này nên edit cho mọi người đọc, trình nghiệp dư, văn phong dở.

Lười quá thì có lẽ sẽ không có ngày hoàn thành, ha ha:Đ
W a t t p a d.

Bình Luận (0)
Comment