Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 14


Vượt qua rối loạn lúc ban đầu, Lâm Kiến Tịch cũng dần dần thích ứng với cuộc sống đại học.

Phòng học, thư viện, sân bóng, nhà ăn, vị trí ổn định một đường, mỗi khi muốn tìm anh, chỉ cần đến bốn địa điểm này là có thể nhìn thấy bóng dáng của anh.

[Lâm Kiến Tịch, tối nay ra ngoài chơi không?]
Thư viện cấm ồn ào, các bạn học tới đây làm bài tập không dám nói lời nào, cho nên truyền một tờ giấy nhỏ cho anh.

Lâm Kiến Tịch nhận tờ giấy, cảm khái một chút, xem ra cho dù là sinh viên cũng không tránh được phương thức giao lưu giống học sinh tiểu học.

Anh liếc nhìn nội dung trên giấy, viết xuống hai chữ: [Không đi.]
[Tại saoooo?]
Phương Thiệu vô cùng khó hiểu, tại sao cuộc sống thường ngày của một người đã hút hồn vô số cô gái với ngoại hình quá vượt trội và điểm số ấn tượng lại nhàm chán đến vậy, ngay cả bạn gái cũng không có, nếu cậu ta có được bực điều kiện này, đã sớm một ngày đổi năm sáu cô bạn gái, chứ không đến nỗi làm một liếm cẩu hèn mọn như bây giờ.

Cậu ta tiếc nuối hận sắt không thành thép, lại viết: [Đi đi, đi đi, anh em tốt, cầu xin ông.

QAQ]
Lâm Kiến Tịch: “…”
Anh phát hiện, có một số ngôn ngữ, chẳng sợ chỉ dùng chữ để biểu đạt, vẫn có được sức gây sốc mãnh liệt.

Một nam sinh cao lớn thô kệch vì sao phải làm nũng với anh? Cho rằng chính mình đáng yêu lắm chắc?
Anh dứt khoát viết một chữ trên giấy: [Cút.]
Lúc này Phương Thiệu mới đứng đắn lại: [Anh em tốt giúp tui đi, nữ thần của tui cũng có mặt, bạn bè của cô ấy muốn làm quen với ông, ông coi như bắc cầu cho anh em đi, được không?]
Lâm Kiến Tịch nghĩ trăm lần cũng không ra: [Tại sao ai cũng muốn tui làm người bắc cầu?]
Nghiêm túc đếm đếm, từ nhỏ đến lớn số người muốn mượn anh để làm quen với bạn gái nhiều đến có thể xếp thành hàng.

Phương Thiệu vừa định trả lời bởi vì ông đẹp trai, nhưng cậu ta bỗng nhiên nhớ tới bạn bè của nữ thần của cậu ta hình dung Lâm Kiến Tịch, tay định viết chữ bỗng ngừng ở giữa không trung.

Cậu ta ngẩng đầu, tỉ mỉ nhìn chằm chằm quan sát Lâm Kiến Tịch.

Nam sinh muốn khen vẻ ngoài của một người, chỉ có hai từ ngữ nông cạn mà lại bần cùng như “Đẹp trai” và “Xinh đẹp”, phía trước phổ biến dùng để hình dung con trai, phía sau đơn giản hơn nhiều, là dùng để khen con gái.

Dựa theo ánh mắt của cậu ta, nếu kêu cậu ta đánh giá Lâm Kiến Tịch, vậy cậu ta cũng chỉ có thể dùng một từ “Đẹp trai”, so sánh với hình dung ba hoa chích choè của bạn bè của nữ thần thì chênh lệch giống như rừng mưa nhiệt đới và sa mạc không một ngọn cỏ.


Trong đó có một câu của bọn con gái khiến cậu ta nhớ mãi: “Loại nhan sắc thịnh thế này thật sự tồn tại ư? Sợ rằng thẳng nam cũng phải rung động!”
Làm một thẳng nam, Phương Thiệu cảm thấy lời này vô cùng sai, thẳng nam mới sẽ không bởi vì một nam sinh có vẻ ngoài đẹp trai mà động tâm, khinh thường ai chứ, thẳng nam dễ dàng bị bẻ cong như vậy sao?
Nhưng không thể không nói, Lâm Kiến Tịch đúng là đẹp trai, dù sao khi cậu ta tỉnh táo lại cậu ta đã nhận ra rằng, hóa ra cậu ta và soái ca chân chính chênh lệch lớn như vậy.

Khó chịu, muốn khóc.

Bị người dùng ánh mắt giải phẫu nhìn chằm chằm thật lâu, Lâm Kiến Tịch dần dần cũng cảm thấy da đầu tê dại.

Anh dùng bút gõ gõ tay Phương Thiệu: [Ông nhìn tui chằm chằm như vậy có phải định ám sát tui không?]
Phương Thiệu nghiến răng nghiến lợi: [Đúng!]
[?]
[Mọi người đều là con người, tại sao ông lại đẹp đến vậy?]
[Tại may mắn.]
[Không được, ông xúc phạm tới tâm hồn yếu ớt của tui, ông cần phải ra ngoài với tui, tương lai của tui và nữ thần của tui đều dựa vào ông.]
[…]
Đêm đó mười giờ, quán bar gần trường học.

Ánh đèn Led nhấp nháy đến người hoa mắt chóng mặt, sân nhảy rối loạn, cảnh tượng làm người ngợp trong vàng son.

Phương Thiệu nài nỉ lôi kéo, ấn Lâm Kiến Tịch ngồi xuống ghế.

Mấy cô gái đang ngồi nhìn thấy anh đến, ánh mắt lập tức sáng lên: “Phương Thiệu đúng là khó lường, cậu thật sự có thể dẫn Lâm Kiến Tịch đến đây.”
Phương Thiệu ngồi xuống trước mặt các cô, cười nói: “Đương nhiên, nữ thần của tôi đã lên tiếng, tôi làm sao dám làm cho có lệ, đúng không?”
Lâm Kiến Tịch: “…”
Đây là loại ngữ khí phản bội bạn bè gì thế này.

Có người đẩy một chai bia đến trước mặt anh: “Lâm Kiến Tịch, tớ muốn làm quen với cậu đã lâu, tự giới thiệu một chút, tớ tên Cố Tinh, Tinh trong ngôi sao.”
Nữ sinh nhẹ nhàng hào phóng, Lâm Kiến Tịch giương mắt, đuôi mắt hơi cong: “Tôi là Lâm Kiến Tịch.”
“Tớ đương nhiên biết cậu là Lâm Kiến Tịch.” Cố Tinh cười rộ lên: “Khi cậu mới vừa vào trường học, ngày hôm sau tớ đã biết cậu là ai.”
“Làm sao mà biết được?” Lâm Kiến Tịch tò mò.

Vừa tới trường học ngày hôm sau, bọn họ còn chưa nhìn mặt nhau nữa là?

“Bí mật.” Cố Tinh nói, lấy điện thoại ra mở khóa, bấm vào mã QR, quơ quơ trước mặt anh: “Tớ có thể thêm bạn bè với cậu không? Xin cậu đấy.”
“Được.” Lâm Kiến Tịch đồng ý kết bạn, thuận thế nhìn thoáng qua tin nhắn WeChat, cơ bản đều là tin nhắn nhóm lung tung, anh cũng không quản, trực tiếp tắt điện thoại.

“Hơ.” Cố Tinh thật vất vả xin được WeChat của nam thần, tất nhiên muốn xem vòng bạn bè của anh, không nghĩ tới trên đây cũng khó tiếp cận giống hệt bản thân Lâm Kiến Tịch, bấm vào chỉ thấy một mảnh trắng xóa trống rỗng: “Ngày thường cậu không đăng gì sao?”
“Không đăng.” Anh có chuyện gì đều trực tiếp nói thẳng với nhóm gia đình, hoặc nói thẳng trong nhóm bạn bè, tự nhận không cần phải đăng cái gì lên vòng bạn bè.

“Thật là, còn tưởng rằng có thể thông qua vòng bạn bè càng hiểu biết cậu, ai ngờ lại không có gì cả.” Cố Tinh thương cảm nói.

Lâm Kiến Tịch rất tự mình hiểu lấy mà không hỏi vì sao muốn hiểu biết anh, sắc mặt thản nhiên dời đề tài.

Bọn họ đã ở quán bar, đương nhiên không đơn thuần chỉ là tới ngồi, nói chuyện trong chốc lát, một đám người bắt đầu chọn trò chơi.

Trong trò chơi, trò thích hợp nhất dùng để dò xét bí mật lẫn nhau làm tăng quan hệ mờ ám, đó chắc chắn là trò sự thật hay thử thách.

Người ngồi ở đây phần lớn đều lòng mang ý xấu, đương nhiên không chút do dự lựa chọn trò chơi này.

Vốn dĩ, bọn họ muốn mượn cơ hội này thúc đẩy quan hệ của Cố Tinh và Lâm Kiến Tịch, không nghĩ tới nam thần chơi trò chơi cũng may mắn như vậy, quay nhiều lần vẫn không trúng anh, ngược lại Phương Thiệu bị trúng mấy lần.

Chơi đến cuối cùng, Phương Thiệu sống không còn gì luyến tiếc nằm liệt trên sô pha: “Tại sao người bị trúng luôn là tôi? Không được, tôi không muốn chơi nữa, tôi muốn đình công!”
“Vậy chúng ta uống bia đi.” Có người đề nghị.

“Ngại quá.” Lâm Kiến Tịch lộ ra biểu tình xin lỗi chân thành: “Tửu lượng của tôi rất kém, có thể không uống được không?”
“Không được.” Nghe anh nói như vậy, một đám người càng không buông tha cho anh: “Vì hẹn được cậu ra đây, chúng tôi tốn rất nhiều công sức, còn chờ cậu lâu như vậy, cậu cũng nên uống vài ly chứ?”
Lâm Kiến Tịch quay đầu nhìn về phía Phương Thiệu, nhưng lúc này trong mắt Phương Thiệu chỉ có nữ thần không có anh em bạn bè, nhìn thấy ánh mắt của anh lập tức nhấc tay phủi sạch quan hệ: “Người anh em, tôi không giúp gì được cho ông.”
Lâm Kiến Tịch: “…”
Đúng là người đểu.

Uống cạn mấy ly bia, vỏ chai chất thành đống, trước mắt anh lại xuất hiện mosaic.

Biết chính mình không thể uống nữa, rượu còn dư anh cũng không chạm vào.


Ngày thường khí chất của Lâm Kiến Tịch gần như ôn hòa, nhưng không phải ôn hòa vô hại, mà là cảm giác tựa như trên vẻ ngoài tiêu sái khí phách được phủ thêm một tầng ánh sáng ấm áp, vừa không khiến người khác sợ anh, cũng không khiến người khác dám tùy ý coi thường anh.

Mà sau khi anh uống rượu vào, loại khí chất này càng thêm rõ ràng, tùy ý liếc mắt một cái đã có thể khiến người ta đỏ mặt tim đập thình thịch.

Cố Tinh cũng không dám tiếp tục rót rượu, quán bar không phải nơi thuần khiết, nếu cho anh uống nữa, cô thật sợ lát nữa có đàn ông lại đây đoạt đàn ông với cô.

Một đám người vội vàng tan cuộc, Lâm Kiến Tịch uống say không ai yên tâm để anh về một mình, cuối cùng vẫn là Phương Thiệu đưa anh về nhà.

Lâm Kiến Tịch thuê phòng bên ngoài, cậu ta từng tới vài lần, không quá quen thuộc nhưng vẫn biết đường đi.

.

Truyện Quan Trường
“Lâm Kiến Tịch.” Phương Thiệu cẩn thận gần như tôn kính mà đỡ anh lên sô pha: “Ông ở nhà một mình được không? Không có vấn đề gì chứ?”
Lâm Kiến Tịch nhớ mang máng hôm nay chính tên khốn này đã dẫn anh tới quán bar uống nhiều rượu, còn ngồi ở quán bar nhàm chán lâu như vậy, nghe được Phương Thiệu hỏi, anh không vui cau mày: “Sao ông ở nhà của tui?”
Phương Thiệu sợ hãi: “Ông thật sự uống say rồi sao?”
Cậu ta có chút chột dạ, rốt cuộc nói như thế nào, Lâm Kiến Tịch cũng là bị cậu ta hố đến uống say.

“Tui không say.” Lâm Kiến Tịch lắc đầu.

Phương Thiệu càng không tin, mọi người đều biết, không có con ma men nào sẽ thừa nhận mình say.

Cậu ta đành phải nhận mệnh dìu Lâm Kiến Tịch về phòng của anh, còn cậu ta ra sô pha nằm canh chừng, miễn cho vị đại thiếu gia say rượu này nửa đêm xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trong phòng, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Phương Thiệu cách một cánh cửa cũng có thể nghe được tiếng chuông liên tục không dứt, nhưng Lâm Kiến Tịch vẫn không có phản ứng.

Cậu ta nhịn không được lo lắng chạy vào phòng: “Lâm Kiến Tịch, điện thoại của ông reo kìa, Lâm Kiến Tịch!”
Lâm Kiến Tịch tựa như không nghe thấy, nghe cậu ta ồn ào, còn bực bội trốn vào trong ổ chăn, trực tiếp dùng chăn che cả người kín mít, phảng phất như vậy là có thể ngăn cách hết thảy ồn ào bên ngoài.

Phương Thiệu trợn mắt “Đậu má” một tiếng, người đã say thành như vậy, còn không biết xấu hổ mà nói chính mình không say.

Tiếng chuông vẫn đang vang lên, Phương Thiệu nghe âm thanh, nhìn chung quanh tìm kiếm, cuối cùng tìm được điện thoại bị vứt bỏ ở dưới đáy giường.

Cậu ta bất lực lắc lắc đầu, lau bụi dính trên điện thoại, nghe máy.

“Xin chào, Lâm Kiến Tịch uống say, đang ngủ, có chuyện gì quan trọng có thể nói cho tôi, tôi sẽ chuyển lại giúp ngài.” Phương Thiệu bắt chước giọng nói nhắc nhở, từng câu từng chữ rõ ràng, giống như một sát thủ vô tình lãnh khốc.

“…”

Điện thoại yên lặng vài giây, vang lên một âm thanh lạnh băng: “Tại sao anh ấy lại uống say?”
Tay Phương Thiệu run lên, nhìn trên màn hình ghi là Giang Ngộ.

Tên này nghe quen quen, cậu ta cẩn thận suy nghĩ, nhớ tới, đây còn không phải là em trai mà Lâm Kiến Tịch từng nhắc tới sao?
Má ơi, em trai của cậu ta lạnh lùng như vậy?
“Ơ hơ…” Phương Thiệu không biết nên nói như thế nào, cũng đâu thể nói với em trai của người ta là anh trai em bị anh dẫn ra ngoài chơi sau đó bị chuốc say chứ, nghe tới còn thể thống gì?
“Việc này nói thì rất dài… Nhưng yên tâm, anh trai của em chỉ đi ra ngoài chơi với đám bạn tụi anh rồi uống say, tuyệt đối không làm quen với người không đứng đắn nào!” Phương Thiệu bắt đầu nói năng lung tung.

“Người không đứng đắn.” Giang Ngộ ý vị sâu xa lặp lại một lần, bật cười: “Các anh cũng giới thiệu bạn gái cho anh ấy à?”
Phương Thiệu từ trước đến nay luôn cẩu thả, căn bản không chú ý tới từ “Cũng” ý vị sâu xa của cậu, chỉ xấu hổ mà lại không mất lễ phép cười nói: “Ha ha, vậy mà cũng bị em đoán được, em trai lợi hại quá.”
Giang Ngộ không có kiên nhẫn nói nhảm với cậu ta, trực tiếp tắt máy.

Phương Thiệu nhìn màn hình biểu hiện bị ngắt điện thoại, chậc chậc vài tiếng.

Khi một đám nam sinh trò chuyện nhắc tới chuyện nhà, Lâm Kiến Tịch có nhắc tới em trai của mình, nói là vừa đáng yêu vừa nghe lời, so sánh với mấy người oán giận em trai em gái nhà mình lì lợm cỡ nào hận không thể một ngày đánh ba trận quả thực là khác xa như trên trời dưới đất, lúc ấy bọn họ còn tỏ vẻ ghen ghét, bây giờ mới biết, em trai của anh cũng không đáng yêu như tưởng tượng.

Cậu ta đặt điện thoại trên đầu giường của Lâm Kiến Tịch, rồi đi ra ngoài.

Nửa đêm, Lâm Kiến Tịch mơ mơ màng màng mở mắt, muốn uống nước.

Có thể là được Giang Ngộ chăm sóc đến quá tốt, anh mở mắt không định thần, cho rằng còn ở nhà, theo thói quen gọi một tiếng Giang Ngộ, gọi xong mới nhớ tới Giang Ngộ không ở nơi này, không thể rót nước cho anh.

Anh hoảng hốt đẩy cửa ra, lắc lư đi đến phòng khách, mới vừa rót ly nước muốn uống, thình lình nhìn thấy một bóng dáng u ám đen thui nằm trên sô pha, hoảng sợ, theo bản năng quăng ly nước qua.

“…”
Phương Thiệu bị chọi trúng đầu, mắt đầy sao xẹt, cảm giác sâu sắc quả báo tới quá nhanh, tự mình tạo nghiệt thì phải tự mình chịu.

Quăng ly nước xong, Lâm Kiến Tịch mới thấy rõ người nằm trên sô pha không phải là Sadako, mà là bạn học Phương Thiệu.

“Xin lỗi.” Anh thành khẩn mà nói: “Không cẩn thận nhận sai người, ông ổn chứ?”
Phương Thiệu xoa xoa đầu: “Ổn, tui còn sống.

Ông tưởng tui là ai? Quăng ghê vậy.”
“Tui hoa mắt, tưởng là bóng của Sadako.”
Phương Thiệu: “…”
Đậu má, quá độc miệng!
Sadako là ma, search gg để biết thêm chi tiết:).

Bình Luận (0)
Comment