Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 18


“Lâm Kiến Tịch, điện thoại ông lại đổ chuông này.”
“Không cần tới, nó tắt rồi.”
Phương Thiệu ngồi ở bên sân bóng, mặt ngoài tận tâm giúp Lâm Kiến Tịch trông giữ đồ đạc cá nhân, thật ra là nhân cơ hội lười biếng, tìm mọi cách để có thời gian nhắn tin với nữ thần.

Số lần lười biếng càng nhiều, cậu ta cũng dần phát hiện ra một điều, cách một đoạn thời gian, điện thoại của Lâm Kiến Tịch giống như bị bệnh, vang một chút sẽ tắt, tắt rồi lại vang.

Cậu ta từng lén lút nhìn tên người gọi, phát hiện đều là cùng một người, cả tên lẫn họ hai chữ, Giang Ngộ.

Phương Thiệu vô cùng khó hiểu, em trai của Lâm Kiến Tịch rốt cuộc là lỡ tay, hay là cố ý gọi đến, loại gọi điện thoại rồi ngắt máy, ngắt máy rồi lại gọi này là phương thức hỏi thăm người nhà kiểu mới sao?
Bảo không cần tới, Lâm Kiến Tịch vẫn đi qua, nhìn thần sắc khó hiểu của Phương Thiệu, anh tức khắc hiểu rõ, cười hỏi: “Vẫn là Giang Ngộ gọi?”
Câu này tuy là hỏi nhưng ngữ khí lại là khẳng định, anh cũng không cần Phương Thiệu trả lời, trực tiếp cầm lấy điện thoại, gọi lại cho số vừa rồi.

Phương Thiệu nhìn anh đi xa, chỉ một lúc lại trở về, rốt cuộc không nhịn được tò mò trong lòng, hỏi: “Em trai ông có chuyện gì vậy? Ba bốn ngày nay đều gọi điện thoại cho ông, nói thật, tui chưa từng thấy anh em nào dính hơn anh em nhà ông.

Chắc là tuổi dậy thì mê man, cần anh trai dạy dỗ?”
“Dính sao? Không có đâu.” Lâm Kiến Tịch ngồi xuống, tùy tay vặn nắp chai nước khoáng: “Tui cũng không biết em ấy bị gì, có thể là do áp lực học tập quá lớn?”
“Tại sao lại quá lớn?”
“Có lẽ là vì tui chăng?” Lâm Kiến Tịch suy tư, nói: “Anh trai quá giỏi giang, em trai sẽ có áp lực?”
Phương Thiệu khiếp sợ: “Ông nghiêm túc chứ?”

“Ông thấy tui có giống đang nói đùa không?”
Phương Thiệu cẩn thận quan sát thần sắc của anh, cảm thấy anh chưa từng nghiêm túc đến thế, không khỏi do dự: “Khó mà nói.”
Lâm Kiến Tịch vi diệu mà dừng một chút: “Không phải đâu, ông tin thiệt?”
Phương Thiệu: “… Vậy rốt cuộc tui nên tin, hay là không nên tin?”
Lâm Kiến Tịch cười một tiếng, lắc đầu: “Chọc ông thôi.”
Nói đùa thì nói đùa, anh thật sự có thể cảm giác được Giang Ngộ có áp lực rất lớn, mỗi lần gọi điện thoại, anh đều có thể cảm giác được Giang Ngộ đang đè nén cái gì, loại áp lực này khiến anh vô cớ nghĩ tới khi Giang Ngộ đứng dưới ánh đèn đường chờ anh.

Giống như… Giống như một con chó lưu lạc tìm không thấy đường về nhà, chỉ có thể hoảng hốt đảo quanh tại chỗ.

Rốt cuộc cậu đè nén điều gì? Việc gì có thể khiến cậu bận tâm đến vậy? Ở độ tuổi này chỉ có vài điều phiền não, vài ba chuyện yêu đương trong trường học không tránh được bỏ tiền túi mua đồ cho bạn gái, trong nhà tạm thời còn chưa có nguy cơ phá sản, cậu cũng không đột biến gien thành người ngu ngốc, vậy thì là… Tình cảm?
Ngày thường Giang Ngộ và anh không có gì giấu nhau, chỉ duy nhất ở việc tình cảm lại không nói một lời, ở phương diện này, cậu giấu kín mít, Lâm Kiến Tịch đến nay cũng không biết người cậu thích là ai, là nam hay là nữ… Phải giúp cậu như thế nào, anh nghĩ mãi không ra.

Lâm Kiến Tịch tựa như một gia trưởng ưu sầu lo lắng cho đứa con phản nghịch tuổi dậy thì nhà mình, đầu óc mờ mịt, không có manh mối, không biết đứa con nhà mình sao lại đột nhiên nổi điên, trong bối rối, hận không thể lấy dao sắc chặt đay rối, kéo Giang Ngộ ra đánh một trận.

Nhưng vô số tiền lệ chứng minh, đánh đập trẻ con sẽ chỉ đẩy nó về phía đối lập, giáo dục bạo lực không phải lập trường của anh, huống chi đánh một trận cũng không thể giải quyết vấn đề, anh cũng không xuống tay được.

Trong khi anh suy tư nên dạy dỗ trẻ con như thế nào, Giang Ngộ cũng đang suy tư con đường tương lai nên đi như thế nào.

Cậu giống như bằng cách nào đó đã chui vào một ngõ cụt không thể quay đầu lại cũng không thể thoát ra, về mặt lý trí, cậu cảm thấy mình hoàn toàn có thể duy trì mối quan hệ "Anh em" với Lâm Kiến Tịch, nhưng tình cảm luôn không khống chế được mà hóa thành một con dã thú, liều mạng muốn phá tung lồng sắt, chạy thẳng đến trước mặt anh, cho dù nó sẽ dùng móng vuốt sắc bén làm tổn thương anh.


Trên thực tế, chỉ cần Lâm Kiến Tịch có một chút tình cảm vượt qua "Tình thân" với cậu, cậu cũng sẽ giống như người rơi xuống núi đột nhiên nắm lấy một cành cây khô, chặt chẽ bắt lấy cơ hội này, từng bước một, nỗ lực hết mình cẩn thận đi đến bên cạnh Lâm Kiến Tịch, nhưng, không có.

Lâm Kiến Tịch yêu cậu, thương cậu, chiều chuộng cậu, nhưng không thích cậu.

Tưởng tượng đến điều này, cậu cảm giác toàn thân như bị ai đó bẻ gãy xương cốt, đau xót xuất hiện, đau đến mức cả đêm không ngủ được.
Cậu muốn nhìn thấy Lâm Kiến Tịch, muốn nghe tiếng thở của anh, muốn chạm vào đôi mắt anh, đôi mắt của anh rất đẹp, khi cong lên cười, ánh mặt trời như muốn hút vào trong đó.

Có lẽ dục vọng đen tối trong lòng cậu bộc phát, cậu ngày đêm tơ tưởng, dần dần không kìm nén được tính chiếm hữu đối với Lâm Kiến Tịch, cậu như là một đôi mắt dơ bẩn không thể gặp được ánh sáng, muốn nhìn trộm hết thảy mọi thứ về Lâm Kiến Tịch.
Anh đang làm gì, đang nói chuyện với ai, đang cười với ai… Giang Ngộ hận không thể hóa thành xúc tua vô tận, quấn chặt lấy anh rồi giấu đi, không cho ai nhìn thấy.

Thời điểm ý thức được chính mình bắt đầu có suy nghĩ như vậy, cậu theo bản năng gọi điện thoại cho Lâm Kiến Tịch, muốn cầu cứu với anh.

Cậu không muốn biến thành một con quái vật, cho nên, anh trai, cứu em.

Cách điện thoại, cậu nghe được tiếng hít thở của Lâm Kiến Tịch, bình tĩnh, nhẹ nhàng, như là một liều thuốc giải, ổn thoả xoa dịu trái tim quay cuồng của cậu.

Nhưng không bao lâu, liều thuốc giải này đã không còn hiệu quả.


Dã thú đói bụng cồn cào… Làm sao chỉ thỏa mãn với tiếng hô hấp không thể với tới?
Lý trí và tình cảm lôi kéo nhau, cậu là khúc cây mà chúng nó tranh nhau ai cưa đứt trước, trong tra tấn ngày qua ngày không lý do bắt đầu hận kẻ đầu sỏ gây tội, cho dù anh vô tội đến không thể vô tội hơn.

Không thích em, tại sao còn đối xử tốt với em như vậy? Em cũng đâu phải anh em ruột cùng một sổ hộ khẩu với anh, em chỉ là một người ngoài ăn nhờ ở đậu, một người ngoài sẽ thích anh.

Em không phải em trai của anh, anh có hiểu không?
“Tui xin nghỉ về nhà một chuyến.” lại một lần nhận được cuộc gọi của Giang Ngộ, sau khi tắt máy, Lâm Kiến Tịch bỗng nhiên sinh ra cảm giác lo lắng mãnh liệt, anh dứt khoát đứng lên, vỗ vỗ vai Phương Thiệu tỏ ý nhờ vả, nói đi là đi, lưu loát đến làm người trở tay không kịp: “Nhưng tui còn chưa nói cho giáo viên phụ đạo, ông giúp tui nói một tiếng đi.”
Phương Thiệu mở to mắt: “Không phải chứ, ông như vậy cũng có thể tính là xin nghỉ?”
“Đi đây, trở về mời ông ăn cơm, bye!”
Người nào đó đã bay ra ba dặm, chỉ còn dư âm văng vẳng bên tai.

Cùng lúc đó, Giang Ngộ cũng trốn tiết, mua vé máy bay gần nhất, đi đến thành phố của Lâm Kiến Tịch.

Trong biển người mênh mông, hai người họ như hai con đom đóm bị hút vào nhau, bay về phương hướng của đối phương, nhưng có lẽ bọn họ thật sự không có duyên phận, trên đời có biết bao nhiêu câu chuyện đoàn tụ người đến người đi gặp lại, nhưng bọn họ thậm chí còn không va vào nhau.
Đây là lần đầu tiên Giang Ngộ đến trường học của Lâm Kiến Tịch, nhưng trong đầu cậu sớm đã tưởng tượng đến mảnh đất này vô số lần, rõ ràng là lần đầu đến, lại không có chút rụt rè.

Lúc mua vé cậu không nghĩ gì cả, trong đầu chỉ có một ý nghĩ muốn gặp anh, cậu muốn nhìn thấy anh, vô luận như thế nào cũng muốn nhìn thấy anh, cho nên cậu đi đến nơi này, cậu biết lớp của Lâm Kiến Tịch, muốn tìm được anh cũng không khó, nhưng cậu đứng ở ngoài phòng học chờ đợi rồi lại chờ đợi, chờ đến một khang nhiệt huyết dần dần lạnh xuống, cậu mới bắt đầu sợ hãi phải giải thích với anh như thế nào về sự xuất hiện đột ngột của mình, lại băn khoăn nghĩ, tại sao anh còn chưa tới?
Anh lười biếng trốn học, hay là đi gặp người khác?
Giang Ngộ thất thần tùy tay giữ chặt một người, hỏi: “Tôi… Xin hỏi, sao Lâm Kiến Tịch còn chưa tới?”
Nữ sinh kia như đã quen với tình huống này, cười tủm tỉm nói: “Mình cũng không biết, chắc là đi ra ngoài hẹn hò rồi.

Cậu tìm cậu ấy có chuyện gì không? Cần mình chuyển lời giúp không?”
Nữ sinh kia tưởng cậu là người cùng trường thấy cậu đẹp trai nên mới hỏi thêm một câu, nhưng cô không nghĩ tới, vừa hỏi xong, trên mặt chàng trai này thế nhưng lộ ra biểu tình kinh hoảng như bị sét đánh… Không đến mức đó chứ, cô đáng sợ như vậy sao?

Qua một hồi lâu, Giang Ngộ nhẹ giọng nói: “Không cần, cảm ơn.”
Lâm Kiến Tịch xuống máy bay mới phát hiện Giang Ngộ gọi cho anh rất nhiều cuộc gọi, trong cuộc gọi nhỡ có một loạt dấu chấm màu đỏ, anh nhíu mày, đi qua một bên gọi lại.

Cuộc gọi được nhấc máy trong một giây, nhanh đến mức làm người ta hoài nghi có phải cậu đang chờ tiếng chuông ở đầu dây bên kia hay không.

“… Anh.”
Lâm Kiến Tịch hít nhẹ một hơi, ánh mắt nhìn ra xa không có tiêu điểm, hoàng hôn sắp chìm nghỉm vào đường chân trời, những ánh đèn đường sáng lên, không có người sẽ bởi vì mặt trời lặn mà dừng bước.

Anh hơi hơi hé miệng, muốn gọi em trai, lại không biết sao cảm thấy cách gọi này hình như đã không còn thích hợp, vì thế anh đành phải nhẹ nhàng nói: “Giang Ngộ… Em… Khóc?”
Anh đã sắp quên lần cuối Giang Ngộ khóc là khi nào, là vào một năm nào đó chăng? Là năm anh nghịch ngợm leo lên cây đại thụ lại bị té xuống? Hay là năm chơi trốn tìm, anh trốn trong kho chứa đồ trên lầu vốn ít người lui tới, Giang Ngộ không tìm được anh, vội vàng đến độ vừa khóc vừa chạy khắp nơi tìm anh?
Bất kể là năm nào, hình như đều đã là việc của rất lâu về trước, Giang Ngộ chỉ thích khóc khi còn nhỏ, trưởng lại có khuynh hướng biến thành tảng băng lạnh lẽo, thế cho nên anh đã quên, cậu có thể khóc.

Ngón tay Lâm Kiến Tịch không tự giác cuộn tròn, lại buông ra, “Em đang ở đâu?”
“Em… Em ở…”
“Em đừng khóc, ngoan, anh lập tức đến gặp em.” Lâm Kiến Tịch xoay người chạy ra ngoài, không cẩn thận đụng vào người khác cũng chỉ kịp vội vàng nói “Xin lỗi.”
“Em sợ… Em sợ quá, anh…” Giang Ngộ không rảnh lau nước mắt, dù sao trời cũng tối, màn đêm sẽ bao trùm lên tất cả những chuyện buồn trên đời.

Không ai sẽ quan tâm một người qua đường rơi nước mắt.

“Đừng sợ.” Lâm Kiến Tịch dịu dàng vô hạn, bất đắc dĩ nói: “Anh sẽ về nhanh thôi.”
/

Bình Luận (0)
Comment