Bánh Quy Amoxicillin

Chương 57


Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ năm mươi bảy: "Quan Cạnh đối với cô quan trọng thế nào, với tôi cũng thế."
;;;
Không phải khen chứ những bài giảng của vị giáo sư Đầu Hói có thể sánh ngang với tiết Hán cổ hồi trung học.

Và đến lần thứ N, khi giáo sư cầm chai Nongfu Spring cạnh bàn để bổ sung nước bọt đang trên đà cạn kiệt, Quan Cạnh rốt cục chịu hết nổi lẻn ra từ cửa sau giảng đường.
Đến Tam Ngọn thì đúng boong năm giờ.

Trong cửa hàng chẳng còn mấy người, chỉ có hai bàn các cô gái trẻ đang ngồi ăn bánh nói chuyện khe khẽ bên cửa sổ.

Quan Cạnh quen đường quen nẻo vào phòng nghỉ, vừa định gõ cửa Trình Tuệ đứng sau đã lên tiếng:
"Tiểu Quan hả? Khỏi gõ, anh Tam không có ở đây."
Quan Cạnh quay đầu, trông thấy Trình Tuệ bưng cả khay pudding đi ra.

Cậu vội tiến lên đỡ, "Anh Tam đi đâu rồi ạ? Anh không có nói với em mình đi ra ngoài."
"Em chưa biết gì hở?" Trình Tuệ giở giọng thần bí.

"Chiều nay có chị gái đến tìm anh Tam, xinh lắm.

Anh Tam đi theo người ta rồi...!Chậc chậc chậc, anh Tam xem như vạn tuế nở hoa, đúng là không dễ dàng."
"..."
Vạn tuế có nở hoa cũng là vì em, liên quan quái gì đến con gái nhà người ta? Anh Tam không thèm quan tâm đ ến những sinh vật khác giới đâu, chị hiểu không ạ? Còn nữa, dạo này em đến cửa hàng rất thường xuyên, ngày nào cũng kè kè theo anh Tam, ngày nào cũng show ân ái trước mặt chị, nỡ lòng nào chị vẫn không nhận ra em mới là nửa kia của anh Tam?
Lần sau em hôn anh Tam trước mặt chị cho coi.
"Tiểu Quan, sao trông em không vui lắm?" Trình Tuệ vốn tưởng rằng Quan Cạnh sẽ cùng mình háo hức tám chuyện, nhưng chẳng biết sao cậu đột nhiên thất thần, mặt mày còn xụ xuống.

"Sao vậy? Thấy bạn bè có người yêu, chạnh lòng hở? Vậy em mau mau lên, tranh thủ tìm cô nào đi."
Quan Cạnh rầm rì, ỉu xìu: "Em đi trước đây, chị Tiểu Tuệ.

Chị làm gì làm đi."
Trình Tuệ còn chưa kịp nói "Có chuyện gì muốn nhắn với anh Tam thì cứ bảo chị, lát chị truyền lời cho" thì Quan Cạnh đã sải bước ra khỏi cửa hàng.

Cậu vừa gọi cho Phó Tam Sinh vừa đi về phía trạm xe buýt, song tiếng chuông chờ đã reo cả hồi mà chẳng ai bắt máy, mãi đến khi Quan Cạnh chuẩn bị cúp điện thoại gửi tin nhắn WeChat, cuộc gọi mới được kết nối.
"Alo," Một giọng nữ the thé phát ra từ ống nghe.

"Cậu tìm ai?"
Quan Cạnh sững người.

Sau chừng mười giây, cậu ngập ngừng lúng búng: "...!Chị?"
"Trời, sao em biết hay vậy?" Quan Ninh thôi bóp giọng, tiếng nói trở về bình thường.

"Chị thấy mình có năng khiếu giả giọng lắm mà, rõ là khác một trời một vực với giọng thật."
"Em biết chị hơn hai chục năm, chị gái yêu dấu của em ạ.

Chị thở thôi em cũng nhận ra." Quan Cạnh nói.

"Sao điện thoại của anh Tam nằm chỗ chị? Chị đến Du Thanh rồi hả? Chị tìm anh Tam làm gì?"
"Em nhìn lại mình đi, lo cái gì hả? Chị có phải yêu quái đâu, ăn thịt được anh Tam của em chắc? Người nhà với nhau, không cho chị liên hệ anh Tam vun vén tình cảm à?" Quan Ninh tức xì khói.

"Nay có đi học không? Có tiết không?"
"Em đang ở trạm xe buýt trước cửa hàng Tam Ngọn, hôm nay hết tiết rồi." Quan Cạnh trả lời.

"Chị Tiểu Tuệ nói với em, có cô nào xinh đẹp dụ anh Tam đi mất.

Em hết hồn hết vía, ai ngờ là chị."
"Con bé này biết nhìn người đấy." Quan Ninh cười.

"Chị và anh Tam của em đang ở quán cafe cách cửa hàng không đến hai trăm mét.

Tới đây đi, chị cũng có chuyện muốn nói với hai người."
"OK," Quan Cạnh gật đầu.

"Em tới ngay."

Quán cafe rất yên tĩnh.

Vị trí mà Quan Ninh và Phó Tam Sinh đang ngồi nằm trong cùng, xung quanh đầy những chậu cây, rất khuất, Quan Cạnh phải vòng vèo một hồi mới tìm được.

Phó Tam Sinh ngước mắt, thấy cậu bước đi vội vàng với vẻ mặt đanh đanh, nom như sắp tham gia hội nghị quốc tế.

Anh bật cười khẽ, hỏi: "Toạ đàm kết thúc sớm vậy?"
"Đâu, em trốn ra đó." Quan Cạnh ngồi xuống, nắm tay anh dưới bàn.

"Em biết tại sao giáo sư trọc đầu rồi, vì trạng thái giảng bài của thầy giống hệt như tụng kinh, một phiên bản Đường Tăng ngoài đời thực.

Thay vì ngủ gà ngủ gật trong giảng đường, em thấy trốn ra ngoài đến gặp anh còn thiết thực hơn."
Trở tay nắm ngược lại tay cậu, Phó Tam Sinh bỗng phát hiện cổ sơ mi kẻ sọc màu xanh dưới lớp áo khoác.

Anh nhíu mày, "Em chỉ mặc mỗi sơ mi bên trong à? Có biết hai ngày nay là rét tháng Ba không, anh dặn em mặc thêm áo len rồi mà?"
"Không sao, không lạnh lắm." Quan Cạnh hôn lên mu bàn tay, hôn lên những khớp ngón nhô ra của anh.

"Sáng nay em có tìm nhưng không thấy.

Vốn định đánh thức anh dậy tìm giúp em, nhưng trông anh ngủ ngon quá, em không nỡ; vả lại sắp đến tiết, em bèn khoác đỡ cái sơ mi bên trong."
"...!Này này, hai người đủ chưa? Cái kiểu thể hiện tình cảm dành cho đôi lứa mới yêu nhau thế này thì về nhà chơi, OK? Dù kết hôn có con rồi, tôi đây cũng không rảnh ngồi xem hai người nắm tay hôn hít đâu nhé." Cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Quan Ninh thở dài.

"Quả nhiên, em trai có gia đình y như bát nước đổ đi, trong mắt trong tim chỉ toàn người yêu, nào còn thấy chị nữa."
"Em sao mà không thấy chị," Quan Cạnh vội nịnh.

"Chủ yếu hôm nay chị đẹp quá, toả sáng rực rỡ, em không dám nhìn thẳng luôn."
"Cút đi, từ bé đến lớn có mỗi nhiêu đó." Quan Ninh bĩu môi, đoạn lấy từ trong túi ra một chiếc hộp có thắt nơ vàng.

Cô đẩy nó tới trước mặt Quan Cạnh, "Năm nay lu bu, quên mất sinh nhật của em trai yêu dấu.


Trước khi nói chuyện chính, chị tặng quà bù cho em đây.

Mở ra xem thử đi."
Quan Ninh vốn ngại phiền, hầu như năm nào cũng gửi tiền hoặc chuyển khoản; năm nay đột nhiên chuyển sang mua quà, Quan Cạnh thực sự không quen với kiểu trang trọng này.

Cậu tháo nơ, nhấc nắp hộp ra, bên trong là cặp dây chuyền bạch kim được buộc chặt vào ghim dạ.
"Chị mua vòng cổ làm gì? Em đâu có quen đeo cái này." Quan Cạnh thắc mắc.

"Mà sao còn mua một cặp cùng cỡ..." Cậu khựng lại, chợt nhận ra.

"...!Anh Tam cũng có phần hả?"
"Chị đoán hai người sẽ mua nhẫn cho nhau, chẳng qua tốc độ còn nhanh hơn chị nghĩ." Nhìn chiếc nhẫn bạch kim mới toanh trên ngón áp út của Quan Cạnh, Quan Ninh mỉm cười.

"Tuy rằng chị có thể thông cảm cho tâm trạng muốn flexing với cả thế giới của hai người, nhưng dù sao xã hội vẫn chưa đủ khoan dung, tốt hơn vẫn nên kín tiếng thôi.

Vòng cổ trơn, là để hai người lồ ng nhẫn vào đó.

Xem như món quà này thay cho lời chúc mừng, chúc cả hai tu thành chính quả."
"...!Cảm ơn chị." Quan Cạnh chớp mắt, ngỏ ý chân thành.

"Chị thực sự là người chị tốt nhất trên đời."
"Thôi đi, đừng nịnh nữa.

Em nịnh tới nịnh lui cũng chỉ nhiêu đó." Quan Ninh trừng mắt nhìn cậu, sau đó nghiêng đầu nhìn Phó Tam Sinh.

Cô hạ giọng, "Anh Tam, lý do tôi có thể dễ dàng chấp nhận Quan Cạnh và chuyện của anh không phải vì bất cứ gì khác, mà vì tôi muốn em mình hạnh phúc.

Tôi chưa bao giờ kỳ vọng em trai mình trở thành triệu phú hay nhân vật vĩ đại nào cả, tôi cũng chẳng mong nó nổi tiếng hay biết cống hiến cho đời.

Tôi th ô tục, tôi ích kỷ, nên tôi chỉ muốn em trai mình có thể làm những gì nó thích, có thể hạnh phúc an yên cả đời.

Mong anh hãy nhớ kỹ những gì đã nói, luôn bên nó, đồng hành cùng nó, và đừng bao giờ chùn bước.

Nếu một ngày nào đó tôi phát hiện anh làm trái với những gì mình nói, tôi tuyệt nhiên sẽ không tha cho anh."
"Ừ, tôi biết." Phó Tam Sinh hít một hơi, rồi nhè nhẹ thở ra.


Anh nói, rất nghiêm túc.

"Quan Cạnh đối với cô quan trọng thế nào, với tôi cũng thế.

Tôi cũng như cô, cảm thấy em là người tốt nhất, xứng đáng nhận được nhiều điều tuyệt vời nhất.

Tôi dám bảo đảm, mình sẽ không bao giờ làm em thất vọng."
Quan Ninh nhếch môi cười, "Tốt nhất là thế."
"Mặc dù rất cảm động nhưng, em luôn thấy có gì đó sai sai ở đây." Quan Cạnh liếc Quan Ninh, rồi lại nhìn Phó Tam Sinh.

"Hai người giấu em chuyện gì vậy?"
"Yên tâm đi, đến thời điểm thích hợp chị sẽ nói cho em biết." Quan Ninh không muốn dây dưa với cậu về chuyện này, cô đi vào vấn đề chính hôm nay.

"Rồi, không dài dòng nữa, đi vào trọng điểm của cuộc gặp mặt lần này.

Từ hồi Quan Cạnh nhập học sau Tết, tôi vẫn luôn cố gắng dò đường cho hai người come out.

Nào là phim ảnh sách báo, nào là phổ cập kiến thức, nào là những câu chuyện ngoài đời thực, ngay cả tình hình hợp pháp hoá hôn nhân đồng giới ở các nước khác, và các tin lá cải của sao hạng B hạng C nào đó công khai xu hướng tính dục, tôi đều cho hai ông bà xem hết.

Tính đến hiện tại, có một tin tốt và một tin xấu.

Muốn nghe cái nào trước?"
Quan Cạnh và Phó Tam Sinh nhìn nhau, đồng thanh: "Tin tốt."
Quan Ninh: "Tin tốt là cả hai đều không kỳ thị đồng tính, có thể chấp nhận.

Mẹ cho rằng đó là lựa chọn của mỗi cá nhân, không có đúng sai, miễn sao không liên quan đến bà.

Bố thì khác, ông cho rằng đã tồn tại tất phải hợp lý, đồng tính luyến ái không có gì dị thường; hơn nữa, thừa nhận mình không thích người khác giới vẫn tốt hơn là lừa dối người ta cả đời, nhưng một khi thừa nhận, con đường về sau chắc chắn khó đi, vì thế giới vẫn chưa đối xử dịu dàng với những cặp đôi phi truyền thống này."
Phó Tam Sinh thở ra, vô thức nắm chặt tay Quan Cạnh.

Quan Cạnh cũng siết tay anh, hỏi: "Còn tin xấu?"
Quan Ninh mím môi, nhấp một ngụm cafe đã nguội: "Tin xấu là...!Bố hình như đoán được em và anh Tam đang ở bên nhau."
Hết chương 57.

Bình Luận (0)
Comment