Bánh Răng

Chương 27

Edit: Cải Trắng

Bảy ngày sau, trận động đất ở tỉnh Z đã hoàn toàn kết thúc, những công tác phía sau được triển khai từng bước một.

“Theo số liệu thống kê hiện có, trận động đất ở tỉnh Z đã làm 1728 người gặp nạn, 507 người mất tích, 12835 người bị thương trong đó số người bị thương nặng lên đến 2077 người… Để thể hiện tinh thần tương thân tương ái của nhân dân cả nước với những đồng bào gặp nạn ở tỉnh Z, quyết định ngày hôm nay mọi người sẽ cử hành lễ tưởng niệm. Mọi miền trên đất nước và đại sứ quán ở nước ngoài sẽ kéo cờ thể hiện sự thương xót…”

Màu giọng đẹp đẽ của biên tập viên bản tin truyền đến đứt quãng, khiến Sa Khinh Vũ cả sáng nhìn chăm chăm vào TV bực bội. Tắt TV, cô đi ra ngoài ban công, ngón tay lướt nhẹ trên mặt bàn. Bóng người tao nhã lịch lãm trên trước ghế đằng kia giờ chẳng thấy đâu.

Lúc Lận Yên gọi điện thoại tới, Sa Khinh Vũ đang đờ người ngắm một quyển sách trên giá gỗ. Tiếng chuông vang lên giúp cô hoàn hồn.

“Tiểu Yên à.” Giọng cô nghe đượm vẻ mệt mỏi, chứng minh cả đêm qua ngủ không ngon giấc.

“Yên tâm đi. Anh tớ không sao cả, chỉ xây xước tí thôi.”

Nhận được tin tốt từ Lận Yên, cuối cùng Sa Khinh Vũ cũng có thể buông cục đá treo lơ lửng trong lòng xuống: “Thế… dì Phương thì sao?”

“Bà ấy cũng không sao, dự kiến ngày kia sẽ quay về Bắc Kinh.”

Đôi tay siết chặt điện thoại của Sa Khinh Vũ dần nới lỏng.

Cúp điện thoại, cô đi ra mở cửa sổ, đón gió lạnh ùa vào, muốn mượn nó làm đầu óc mình tỉnh táo hơn.

Vào thời khắc mấu chốt như thế, vụ tai nạn giao thông kia đơn giản thế sao?

Buổi chiều, Kỷ Đức hẹn Sa Khinh Vũ đến văn phòng luật sư, nói vụ án dâm ô bé gái có tiến triển. Sa Khinh Vũ đến đúng lúc thấy anh ta vội vàng lao ra cửa.

Thấy vậy, cô hỏi: “Sao thế?”

Tay đang chỉnh khăn quàng cổ của Kỷ Đức khựng lại. Anh ta quan sát con ngươi lập lòe của Sa Khinh Vũ vài giây mới nói: “Liên quan đến Lận Thần.”

Tim Sa Khinh Vũ như bị bóp nghẹt: “Anh ấy làm sao?”

Do dự mất một lúc, Kỷ Đức mới trả lời: “Thành phố H mới xảy ra một vụ nổ súng, cách đây mười phút thôi.”

“Có ý gì?” Sa Khinh Vũ cau mày, bỗng có dự cảm xấu.

“Tôi phải đến thành phố H một chuyến để xác nhận.”

Sa Khinh Vũ gắt gao giữ chặt Kỷ Đức vừa mới bước thêm được hai bước, run rẩy nói: “Xác nhận? Xác nhận gì thế?”

“Có người thương vong, tôi phải xác nhận xem là ai.”

Sa Khinh Vũ không thở nổi, tim như bị hất thẳng xuống đáy vực: “Có Lận Thần à? Anh ấy có trong danh sách không?”

Con ngươi đen láy của Kỷ Đức chăm chú nhìn cô, yên lặng gật đầu.

Cả người Sa Khinh Vũ cứng ngắc, máu đang lưu chuyển ở mạch máu cũng ngừng, miệng cứ mấp máy liên tục nhưng chả phát ra tiếng gì.

Thấy cô như người mất hồn, Kỷ Đức hơi lo: “Hay là cô đi cùng tôi nhé?”

Cô cứ như người câm, chẳng phát ra được tiếng nào. Bị Kỷ Đức đẩy lên xe như cái xác không hồn, đi vào sân bay, đi lên máy bay.

Cách một lớp cửa kính, cô quan sát cảnh vật muôn hình vạn trạng bên dưới, bờ môi tái nhợt mấp máy, nước mắt thi nhau rơi xuống không báo trước.

Đến thành phố H, bọn họ đi thẳng đến nơi cần đi – bệnh viện quân khu thành phố H.

“Ngài Lận đang nằm trong phòng phẫu thuật.” Y tá nói với hai người.

Kỷ Đức gật nhẹ: “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Sa Khinh Vũ ngây ngốc đứng chờ trước cửa phòng phẫu thuật, đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm bảng hiệu “Đang giải phẫu” sáng đèn. Lòng bỗng nổi lên nỗi sợ hãi không tên, xen trong đó có cả hối hận.

Hối hận trước đó không nói chuyện tử tế với anh, không đứng trước mặt nhau biểu lộ tâm tình, không sớm kết thúc cái vòng luẩn quẩn lảng tránh.

Kỷ Đức đi tới an ủi: “Yên tâm đi, cậu ta chỉ bị thương ở vai phải. Không bị bắn trúng vào phần hiểm, chỉ cần lấy viên đạn ra là ổn.”

Sa Khinh Vũ khép hờ mí mắt nặng trịch, nước mắt chảy dọc theo gương mặt, gật nhẹ, hơi thở yếu ớt: “Cảm ơn anh.”

Vốn Kỷ Đức định duỗi tay vỗ vào bả vai cô xem như an ủi nhưng bị câu nói cứng ngắc, xa lạ mang tên cảm ơn này ngăn cản. Nhìn nước mắt vương trên mặt cô, anh ta tỉnh ngộ. Anh ta đã sớm bị đào thải, hay là nói, chưa bao giờ tiến vào.

Lận Thần tỉnh lại ở phòng bệnh. Lúc đó, Sa Khinh Vũ đang nằm bò xuống mặt bàn ngủ. Có vẻ, chất lượng giấc ngủ của cô không tốt. Chắc do mơ thấy ác mộng nên hàng lông mày nhíu chặt.

Anh nghiêng mặt, yên lặng ngắm cô cách đó một khoảng.

Thật tốt khi ngủ một giấc tỉnh dậy có thể thấy cô!

Y tá vào thay thuốc thấy Lận Thần tỉnh, ngạc nhiên hô: “Ngài Lận tỉnh rồi!”

Lận Thần ra hiệu im lặng.

Y tá khó hiểu liếc mắt nhìn.

Anh thuận tay chỉ sang chỗ Sa Khinh Vũ. Y tá hiểu ngay, vừa thay thuốc vừa nhỏ giọng nói: “Bà Lận lo cho anh lắm đấy. Kể từ lúc anh được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cô ấy không rời anh nửa bước.”

Lận Thần nghe thế, con ngươi bỗng trầm hẳn.

Y tá đổi xong bình truyền nước, Lận Thần đưa ra yêu cầu: “Có thể tìm giúp tôi một cái chăn đắp lên người cô ấy không?”

Y tá mỉm cười gật đầu.

Đã thay xong bình truyền nước, Sa Khinh Vũ vẫn ngủ. Lận Thần xuống giường, ngồi xổm xuống, gương mặt tuấn tú hơi tái tiến sát lại, dùng mũi cọ cọ vào trán cô, ngửi thấy mùi hương êm dịu, bỗng an tâm hơn.

Anh mới cọ được tí Sa Khinh Vũ đã tỉnh, hé đôi mắt mơ màng ra nhìn, dụi mắt: “Anh tỉnh rồi à?”

“Ừm.” Anh phát ra tiếng lấy hơi từ phần ngực, rất dễ nghe.

Nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, hốc mắt cô bỗng cay cay. Cô lẩm bẩm: “Tốt quá!”

Lận Thần nâng tay trái lên, ấn vào ót cô, hơi cúi xuống một chút để trán mình tì vào trán cô, cọ nhẹ.

“Sao em lại tới đây?” Anh nặng nề hỏi. Khi nói, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, làm lòng người rung động.

Sa Khinh Vũ hơi lúng túng, chưa thích ứng nổi với mức thân mật này, cụp mắt, nhìn chằm chằm cánh mũi hai người, nghẹn ngào nói: “Kỷ Đức đưa em đến.”

Lận Thần mệt mỏi nhắm mắt lại, hỏi: “Em sợ à?”

Chắc là cô rất sợ. Liên tiếp nhận được tin anh xảy ra chuyện, chắc cô sốt ruột lắm?

Con ngươi Sa Khinh Vũ dao động nhẹ, muốn ngước lên trừng anh nhưng nhịn.

Em sợ à?

Ba chữ ấy, anh nói nghe nhẹ tựa lông hồng vậy. Nào ai biết cô đã bị dọa đến thất hồn lạc phách. Đầu tiên là tin xảy ra tai nạn giao thông, tiếp đó lại nhận được tin bị súng bắn. Dù cô có kiên cường đến mức nào cũng không chống đỡ nổi tin tức xấu liên tiếp ập tới.

Không thấy cô trả lời, Lận Thần liền cọ một phát: “Hửm?”

“Không sợ.” Lòng nghĩ một đằng, cô đáp một nẻo.

Đột nhiên, Lận Thần mở to cặp mắt đẹp đẽ, con ngươi như phát sáng. Rõ biết cô đang tức giận vùng vằng, nhưng bản thân hết cách.

Anh cọ nhẹ vào mặt cô thêm lần nữa, cánh mũi cả hai chạm nhau, rồi thuận thế lướt nhanh. Ngay khoảnh khắc môi anh chuẩn bị đáp lên môi cô, Sa Khinh Vũ nghiêng đầu tránh đi, nhẹ nhàng trốn nụ hôn của anh.

Lận Thần khựng lại, nhướng mi, ánh mắt càng thâm trầm.

Sa Khinh Vũ cảm nhận được anh nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt khẽ biến, lẩn tránh.

Hai người giữ nguyên thế trận giằng co đến tận khi tiếng đập cửa vang lên, Lận Thần mới rút tay đang đặt ở ót cô về, chống tay lên ghế đứng lên.

Có lẽ do ngồi xổm quá lâu, hoặc cũng bởi lâu chưa ăn gì nên anh hơi choáng. Anh lảo đảo một chút rồi đứng nguyên tại vị trí cũ, đưa tay day huyệt thái dương, cưỡng ép bản thân giữ tỉnh táo.

Tiếng đập cửa quyết không tha.

Lận Thần cau mày, bước chậm ra mở cửa.

Một cậu vệ sĩ mặc âu phục màu đen chỉ vào Lận Yên, đợi lệnh của Lận Thần: “Ngài Lận, cô gái này bảo mình là em gái ngài.”

“Anh à!”

Lận Thần liếc Lận Yên một cái, gật đầu: “Vào đi.”

Lận Yên cầm theo túi táo đi vào, trông thấy Sa Khinh Vũ thì sửng sốt: “Khinh… Khinh Vũ? Sao cậu lại ở đây?”

Sa Khinh Vũ ngồi lại nghiêm chỉnh, chỉnh trang quần áo xộc xệch, gấp chăn xong xuôi mới trả lời câu hỏi của Lận Yên: “Tớ đến đây hôm qua.”

“Sao cậu biết anh tớ gặp chuyện?”

Lận Yên thấy rất khó hiểu. Sa Khinh Vũ đang ở Bắc Kinh mà? Hơn nữa, cô và Văn Phương chưa đề cập chuyện liên quan đến Lận Thần cho Sa Khinh Vũ hay, sao cô ấy biết được?

Sa Khinh Vũ liếm môi: “Luật sư Kỷ nói cho tớ biết.”

“Luật sư Kỷ?”

Lận Thần đóng cửa, giải đáp nghi hoặc của Lận Yên: “Con trai của ông Kỷ.”

Lận Yên mở to mắt, cực kỳ ngạc nhiên.



“Ông Kỷ là ai thế?”

Lận Yên gọi đồ xong, trả lời thực đơn cho người phục vụ, đáp: “Đó là cấp trên của anh tớ.”

Sa Khinh Vũ uống ngụm café mà cứng đờ người, chớp mắt ngẩng đầu.

Lận Yên đọc hiểu ý ngầm trong mắt cô, dịu dàng cười, chứng thực nghi ngờ trong lòng cô: “Đúng thế, chính là thư ký Kỷ.”

“Khụ! Khụ! Khụ!” Sa Khinh Vũ buông ly café, mất một lúc lâu cũng chưa lấy lại bình tĩnh.

“Một mình em đi phỏng vấn Kỷ Đức thôi.”

“Đừng chụp ảnh.”

“Đừng hỏi bối cảnh và thành viên trong gia đình cậu ta.”

Giờ phút này, Sa Khinh Vũ mới hiểu tầng nghĩa khác phía sau lời dặn dò của Lận Thần.

Nhân viên phục vụ mang bánh ngọt lên. Lận Yên chuyển phần bánh gato rắc vụn socola sang chỗ Sa Khinh Vũ, còn mình lấy đĩa tiramisu ăn, ăn chưa được mấy miếng lại nói: “Lúc mẹ tớ nói cho tớ hay tin, tớ còn chần chừ không biết có nên nói cho cậu không. Nhưng nghĩ tới mỗi vụ tai nạn giao thông thôi đã đủ khiến cậu sốt sắng, sợ biết bị bắn càng sốt ruột hơn nên tớ dứt khoát không nói. Không ngờ, tin tức của cậu còn linh thông hơn cả tớ.”

“Lúc đó tớ có hẹn phỏng vấn luật sư Kỷ. Trùng hợp là anh ấy cũng nhận được tin ngay lúc đó nên muốn đến thành phố H xem tình hình cụ thể, tớ đi theo.” Sa Khinh Vũ giải thích.

Lận Yên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

“Cậu có nghĩ, vụ tai nạn giao thông và chuyện bị bắn liên quan đến nhau không?” Bỗng nhiên, Sa Khinh Vũ hỏi.

Lận Thần gặp tai nạn xe, mạng lớn không chết, trong vòng một đêm quay ngoắt sang bị bắn, quả thật khiến người khác nảy sinh nghi ngờ.

Tay cầm đĩa tiramisu của Lận Yên cứng đờ. Cô ngẩng đầu, nhìn Sa Khinh Vũ: “Cậu nói gì?”

“Tớ cho rằng hai chuyện này có liên quan đến nhau. Hơn nữa, đó không đơn thuần chỉ là bị khủng bố tập kích.”

“Cậu muốn nói đến…” Lận Yên ngập ngừng, hỏi bằng giọng điệu không chắc: “Kế hoạch mưu sát?”

Sa Khinh Vũ im lặng, rũ mắt.



“Mưu sát.”

“Mẹ chắc chứ?”

“Ừm.”

Sắc mặt Lận Thần âm trầm, lạnh băng không chút cảm xúc: “Nếu là mưu sát, mẹ đừng nói nhiều cho Tiểu Yên.”

Văn Phương gật đầu: “Yên tâm đi, mẹ không nói cho con bé biết đâu.”

“Năm đó, ấy cũng là nguyên nhân khiến bố qua đời?” Lận Thần đột ngột hỏi.

Văn Phương cau mày, không muốn đề cập đến chuyện đó, ánh mắt cứng đờ: “Con đã sớm đoán được, đúng không?” Lý do khiến Lận Thần vào bộ ngoại giao, bà hiểu rất rõ: “Con vào làm việc tại bộ ngoại giao, còn không phải vì điều tra chuyện của bố sao?”

“Vâng.” Lận Thần thừa nhận.

“Kết quả thì sao? Tra được chưa?”

Anh cười khẽ, nghe đến là châm chọc: “Còn cần tra ạ?”

Anh lăn lộn ở đây đã nhiều năm, vài lần rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, ví dụ sờ sờ trước mắt, những chuyện cũ năm xưa còn cần phải điều tra chắc?

“Tự hiểu trong lòng là được.” Văn Phương cầm túi xách trên bàn lên, dặn dò một câu trước khi đi: “Khinh Vũ là một đứa bé tốt. Nhưng tính chất công việc của con đặc biệt, một số chuyện không nên cho con bé biết thì hơn. Đừng quên, con bé là phóng viên.”

Lời dặn dò ấy, bỗng làm tim Lận Thần chìm hẳn xuống đáy biển.

“Mẹ!” Bỗng nhiên, anh gọi giật Văn Phương lại. Bà ngừng động tác đóng cửa, quay sang nhìn anh, yên lặng chờ.

Một lúc sau, Lận Thần mới hỏi: “Có phải mẹ không đồng ý cho con ở bên cạnh Khinh Vũ không?”

Văn Phương bất giác lùi hai bước quay về phòng bệnh, nhẹ đẩy một cái đóng cửa, đi lên, cười nhẹ: “Là sao đây?”

Lận Thần không đáp.

Sau một hồi im lặng kéo dài, Văn Phương mở miệng: “Con yêu con bé không?”

Con ngươi đen láy của anh dao động, môi mím chặt, vẫn không nói.

Thấy vậy, Văn Phương ngộ ra: “Vì Khinh Vũ, con lựa chọn về nước?”

“Vâng.” Lận Thần đáp.

Văn Phương không hề bất ngờ với câu trả lời. Tâm tư Lận Thần quá sâu. Không ai hiểu con bằng mẹ.

“Ngành của chúng ta phải đeo quá gánh nặng trên lưng. Trước kia, mẹ và bố con không thẹn với quốc gia nhưng lại khiến con và Tiểu Yên chịu thiệt thòi. Có lẽ về sau, con sẽ phụ Khinh Vũ.”

Lận Thần cười nhẹ, trào phúng nói: “Vậy mà mẹ cứ ép con kết hôn.”

“Đó là do mẹ tưởng con không quên được Đoàn Diệc. Thoắt cái trôi qua tám năm, sợ con buông thả, về sau sẽ hối hận.”

Khúc mắc trong tình cảm của Lận Thần và Chư Đoàn Diệc, Văn Phương không phải không biết. Có điều, bà không định can thiệp vào chuyện của anh. Lận Thần là người có chủ kiến từ bé, cũng có năng lực đảm đương, rất nhiều chuyện có thể tự giải quyết.

Ban đầu, Văn Phương tưởng Lận Thần vì Chư Đoàn Diệc mới về nước. Sau cẩn thận nghiền ngẫm mới thấy, đó không giống tính cách của anh.

“Con với cô ấy, đã sớm kết thúc vào bảy năm trước.”

Văn Phương thở dài: “Kết thúc cũng tốt, con với con bé kia không hợp nhau.”

“Vậy hợp với Khinh Vũ không ạ?” Lận Thần hờ hững dò hỏi.

“Hợp.”

Chắc chắn thế sao? Lận Thần nhíu mày.

Văn Phương nhìn thấu tâm tư anh: “Người khác thế nào mẹ không dám nói, nhưng Khinh Vũ cực kỳ hợp với con.”
Bình Luận (0)
Comment