Bánh Răng

Chương 3

Edit: Cải Trắng

Hôm sau, khoảng tám rưỡi sáng, Sa Khinh Vũ bị cuộc gọi từ Tề Phi đánh thức, ấn nghe trong mơ màng. Song, nội dung bên kia muốn truyền đạt làm cô tỉnh luôn.

“Cậu nói gì? Tóm được Kỷ Đức rồi?”

Quả thật phải mất sức chín trâu hai hổ mới bắt được tên nhanh thoăn thoắt như cá chạch này!

Tề Phi ở đầu kia điện thoại đang đứng tựa lưng vào cây, nhìn chằm chằm Kỷ Đức mới lên xe, chắc nịch nói: “Thật một trăm phần trăm đấy! Tôi vừa bay từ thành phố S đến, đụng ngay phải Kỷ Đức vừa ra cửa nên đánh xe đuổi theo. Tôi sẽ gửi định vị qua wechat cho chị. Chị nắm lấy thời cơ mà đuổi kịp nhé!”

Giây phút ấy, Sa Khinh Vũ như được tiêm máu gà, lập tức bật dậy thay quần áo, tròng dây đeo camera vào cổ, đầu chưa kịp trải đã vội vàng ra cửa.

Vị trí công quán Phạn Duyệt tại Bắc Kinh quá được trời cao ưu ái. Từ đây chạy đến chỗ Tề Phi mất khoảng mười phút hơn là cùng. Vốn tưởng chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng Sa Khinh Vũ không ngờ tình hình đường xá ở Bắc Kinh vào tám rưỡi lại khiến nhiều người nóng ruột mỏi mắt.

Cô rướn cổ nhìn ra ngoài, thấy hàng xe nối đuôi nhau dài thảm không nỡ xem, liếc mắt hỏi tài xế: “Sư phụ, con đường này cần bao lâu mới thông được? Hai mươi phút trôi qua rồi, sao không di chuyển tí nào thế?”

Tài xế taxi thong dong hạ cửa sổ xe xuống, quan sát tình hình xung quanh, nói theo kiểu rất thần bí: “Cô gái à, bình thường con đường này chỉ mười phút là thông, nhưng hôm nay hơi đặc biệt.”

Nghe vậy, Sa Khinh Vũ càng sốt ruột, suy nghĩ xoay chuyển nhanh, không ngại hỏi thêm: “Tại sao ạ?”

“Chà!” Tài xế taxi hếch mặt kiêu ngạo, vặn to radio hơn, giọng nữ biên tập được khuếch đại: “Ngã tư Tây Nhị Hoàn với phố Trường An xảy ra sự cố giao thông, các tài xế đang di chuyển trên con đường này hãy chuyển sang đi đường vòng…”

Sa Khinh Vũ quay đầu ra sau, xuyên qua cửa sổ nhìn cột mốc thể hiện tên đường màu xanh dương, ba chữ to đùng làm cô khóc không ra nước mắt. Tây Nhị Hoàn.

Nỗi đau vì cứ dậm chân tại chỗ chưa nguôi, Tề Phi lại gọi tới liên tục như đòi mạng.

“Alo!”

Sa Khinh Vũ bực bội ấn nhận cuộc gọi. Chưa kịp tố khổ, Tề Phi đã lên tiếng cắt ngang: “Sa sư đệ, xe chị bị tuột xích à? Hay lại ngồi xổm ở gầm cầu, quên không mang giấy nên không ra được?”

Sa Khinh Vũ che mặt, biểu cảm như mình có thể tự thiêu bất cứ lúc nào: “Đại sư huynh, mau đến cứu chị đi.”

“Nói đi, muốn giấy hai lớp hay loại ba lớp.”

Cô trợn mắt: “Giấy cái khỉ khô nhà cậu! Bà đây đang kẹt ở Tây Nhị Hoàn, nhà ngươi mau cưỡi Cân Đẩu Vân tới đón đi.”

Tề Phi không biết xấu hổ mà cười ha ha: “Được đấy! Tây Nhị Hoàn là con đường ngàn năm mãi tắc ở Bắc Kinh, tài xế nào có con mắt tinh tường, mang chị vào hố thế?”

Thấy Tề Phi cười nhạo mình không chút che giấu, Sa Khinh Vũ liếc mắt nhìn bác tài xế già ngồi đằng trước đang cực kỳ ung dung, đánh giá một lượt rồi gật đầu chắc nịch: “Hừ! Hôm nay bà đây quá xui xẻo!”

“Không sao.” Tề Phi an ủi: “Chúng ta muốn chạy nhanh cũng không nổi đâu. Hơn nữa, đường cạnh đấy là phố Trường An, đoán chừng tí nữa Kỷ Đức cũng nhảy vào cái hố đó.”

“Phố Trường An? Đi tới đó hả?” Sa Khinh Vũ hỏi.

Tề Phi vui sướng vì người gặp họa: “Ờ, đi về phía cái hố của chị đấy.”

Nghe xong, Sa Khinh Vũ vui vẻ xắn tay áo chuẩn bị làm việc lớn: “Được rồi, chị sẽ đến chỗ ngã tư chờ Kỷ Đức, để xem tên đó chạy hướng nào.”

Đến ngã tư, cô thấy cảnh sát giao thông đã giăng đường tuyến vây lại hiện trường tai nạn giao thông. Xuất phát từ sự mẫn cảm của phóng viên, Sa Khinh Vũ mang theo camera lên xem xét, ngó qua liếc mắt thế nào lại thấy Lận Thần đang đứng dưới tán cây nghe điện thoại.

Ngày ấy, ánh mặt trời chói chang. Anh đứng chống một tay ở hông, phần áo khoác bên đó bị gạt ra sau, tay kia cầm điện thoại. Khi nói, anh rũ mắt, nắng phản chiếu vào cũng chẳng thấy được cảm xúc. Dáng đứng thẳng tắp ấy khiến người ta cảm nhận được sự uy nghiêm.

Sa Khinh Vũ rụt cổ ngay như chuột thấy mèo, nhanh chân xoay người chạy. Ai ngờ, đường đi của cô lại bị một người đàn ông cường tráng cản. Người ấy nhẹ nhàng đưa tay về phía cổ cô tìm tòi gì đó, thừa lúc không để ý lấy luôn camera đi.

Cổ đột nhiên trống không, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đàn ông cao hơn mình khoảng một cái đầu, không vui nói: “Trả camera cho tôi!”

“Cô là phóng viên nhà nào?” Người đàn ông cường tráng lạnh mặt hỏi.

Sa Khinh Vũ nhăn mày, vươn tay muốn đoạt camera. Ấy vậy mà hắn lại giơ tay lên cao. Giờ thì người cao khoảng 1m7 như cô có nhảy lên cũng chưa chắc đã với tới.

Dùng sức không nổi, cô thay đổi chiến thuật, xòe tay ra trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Trả lại cho tôi!”

Người đàn ông cường tráng nheo mắt đầy nguy hiểm quan sát, không bị dáng vẻ phô trương của Sa Khinh Vũ dọa, tự mình cho ngón cái vào lấy thẻ nhớ trong camera ra.

Sa Khinh Vũ vội vàng ngăn cản khi biết ý đồ của hắn: “Khoan đã!”

Hắn giương mắt nhìn, chờ xem cô định làm gì.

Cô chỉ ra phía sau người đàn ông cường tráng, ngay hướng Lận Thần đang đi, nói lung tung; “Hình như… người đó gọi anh.”

Quay đầu thấy Lận Thần, hắn lập tức cúi đầu, cung kính chào: “Ngài Lận.”

Dáng vẻ nịnh hót của hắn làm mắt Sa Khinh Vũ xẹt qua tia ranh mãnh. Cô chạy chậm đến chỗ Lận Thần, cũng nịnh hót chẳng kém: “Anh Thần.”

Lận Thần cúi xuống nhìn cô, nghi hoặc hỏi: “Không phải lúc anh ra cửa em còn ngủ à?”

“Có người báo em đã thấy Kỷ Đức, bảo em chạy đi lấy tin.” Sa Khinh Vũ đáp. Xong, cô chỉ về phía người đàn ông cao lớn cường tráng, cáo trạng: “Anh mà không đến, camera của em sẽ bị người này lấy đi mất.”

Lận Thần híp mắt nhìn camera trong tay hắn, lạnh nhạt ra lệnh: “Tần Kỳ, trả camera cho cô ấy.”

Người được gọi là Tần Kỳ giải thích: “Ngài Lận, cô ấy là phóng viên.”

“Tôi bảo cậu, trả camera cho cô ấy.” Lận Thần lạnh lùng lặp lại một lần nữa.

Tần Kỳ liếc mắt nhìn Sa Khinh Vũ, trả đồ với vẻ không tình nguyện: “Xin lỗi.”

Sa Khinh Vũ đắc ý lấy lại camera, xòe tay nói: “Thẻ nhớ nữa.”

Tần Kỳ đánh giá Sa Khinh Vũ thêm lần nữa, đưa nốt thẻ nhớ. Nếu hắn nghe không nhầm thì vừa rồi ngài Lận nói là: “Không phải lúc anh ra cửa em còn ngủ à?”

Nếu tin tức của tên nhóc Hồ Siêu tối qua không phải giả thì đúng người này rồi.

Cô hơi không thoải mái khi Tần Kỳ cứ nhìn chằm chằm nên nghiêng mặt sang bên cạnh, chẳng ngờ lại đụng luôn phải con người đen láy của Lận Thần. Không chờ cô quay tiếp sang chỗ khác, Tề Phi ở phía xa đã cất tiếng gọi: “Sa sư đệ!”

Sa Khinh Vũ quay đầu, kích động hệt như nhìn thấy chiến hữu trong thời kỳ cách mạng: “Đại sư huynh, chị ở đây!”

Gọi xong mới phát hiện, biểu cảm của Tần Kỳ cứng ngắc. Sa Khinh Vũ lặng lẽ che mặt lại. Mẹ nó! Quá mất mặt! Mới nãy còn uy phong lẫm liệt, giờ thì chẳng khác nào kẻ lỗ mãng.

Tề Phi chạy như bay đến, thở hổn hển: “Kỷ Đức chạy rồi.”

“Chạy?” Bỗng nhiên, Sa Khinh Vũ thấy khó thở: “Không phải cậu đang đi theo anh ta sao?”

Tề Phi vừa lau mồ hôi vừa nói: “Có đuổi theo chứ, tăng tốc chạy. Ai ngờ đến chỗ đèn giao thông, anh ta đã kịp vọt đi ngay trước khi đèn chuyển đỏ. Tôi chạy theo bằng xe taxi, khuyên can lúc lâu mà tài xế không chịu vượt, bảo phải tuân thủ luật giao thông. Chị bảo tôi phải làm sao?”

“Để xem tối nay cậu báo cáo thế nào với chủ biên Lạc.” Sa Khinh Vũ bỏ đá xuống giếng.

Tề Phi thở dài: “Chị nói xem, sao chủ biên cứ bắt chị phải đi phỏng vấn tay luật sư như Kỷ Đức chứ?”

Nhắc là Sa Khinh Vũ lại buồn bực. Tuy luật sư công ích như Kỷ Đức có lực ảnh hưởng không tầm thường nhưng không đến mức để mấy nhân viên ưu tú trong tòa soạn báo phải lăn xả mệt nhọc thế này chứ?

Tề Phi nhìn ngó xung quanh một hồi rồi lén lút tiến lên, xấu xa huých tay Sa Khinh Vũ, hất cằm về phía Lận Thần đứng phía xa gọi điện thoại, mập mờ nói: “Nhìn kìa, đấy không phải ngài Lận sao?”

Sa Khinh Vũ nhanh chóng nhìn lướt qua một cái, hơi chột dạ, nhỏ giọng đáp: “Ừ.”

“Có người tòa soạn nói với tôi rằng, Sa sư đệ có quan hệ khá thân thiết với ngài Lận?” Tề Phi hóng hớt.

Sa Khinh Vũ lườm cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn chết à?”

Tề Phi cười nhạo: “Đâu có. Chỉ hỏi chút thôi, hỏi chút chút thôi…”

Cô hừ lạnh: “Ít đoán mò thôi, nếu không thì…” Làm động tác cắt ngang cổ, đôi mắt nhìn Lận Thần lóe lên tia sáng lạnh: “Chết thế nào không biết đâu.”

Cậu thôi cười, cả người run nhẹ, hoảng loạn.

Động tác của cô vừa hoàn thành thì Lận Thần cúp điện thoại, quay đầu nhìn Tề Phi với Sa Khinh Vũ đang làm mặt quỷ. Anh đi tới, đưa chìa khóa cho Tần Kỳ, ra lệnh: “Đến Phạn Duyệt lái xe của tôi tới.”

Sa Khinh Vũ đưa mắt nhìn xe thương vụ màu đen đang đỗ bên lề đường, hỏi anh: “Anh Thần, đó là xe của anh ạ?”

Lận Thần nhìn cô, gật đầu, môi mím chặt, nhìn không ra đang vui hay giận.

Sa Khinh Vũ chỉ cười, không nói thêm.

Bầu không khí im lặng kéo dài bị tiếng Tề Phi đánh tan: “Sa sư đệ, trưa nay chị có muốn mời tôi ăn cơm không?”

Khóe miệng Sa Khinh Vũ giật giật, trừng mắt: “Để Kỷ Đức chạy mất, cậu còn muốn ăn cơm à?”

“Tuy người chạy mất, nhưng cơm vẫn phải ăn.” Tề Phi nói rất có đạo lý.

Sa Khinh Vũ thở dài. Thôi vậy. Để người chạy mất, cô cũng có một phần trách nhiệm. Nếu không phải cô quá rãnh rỗi, ngó nghiêng hiện trường vụ tai nạn, có khi đã tóm được Kỷ Đức rồi.

“Được rồi!” Cô đồng ý, ngó mắt thấy Lận Thần, hỏi thêm: “Hay là, anh Thần đi ăn cùng em nhé?”

Mà mời Tề Phi không mời Lận Thần thì không ổn. Dù sao cô cũng đang ở nhà người ta, tốt xấu gì cũng phải giữ mặt mũi chứ. Anh là quý nhân nhiều việc, chắc sẽ từ chối thôi. Nhưng, phép lịch sự phải có.

Sa Khinh Vũ khách sáo hỏi một câu không ngờ lại tự đào hố chôn mình.

Mãi đến khi Tần Kỳ ấn còi, Lận Thần lên ghế sau, Sa Khinh Vũ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

“Sa sư đệ, chị chọc giận anh ta hả?” Tề Phi vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Sa Khinh Vũ khóc không ra nước mắt: “Chị nào biết mình chọc giận anh ấy lúc nào?”

Lận Thần vừa nói gì?

“Đi Túy Tiên Cư ăn.”

Hình như là nói vậy nhỉ?

“Túy Tiên Cư đó!” Tề Phi được tiện nghi còn khoe mẽ: “Đó là nhà hàng đắt đỏ nhất tại Bắc Kinh đấy. Tôi nghĩ, lương tháng này của chị mất trắng rồi.”

Sa Khinh Vũ đau lòng sờ ví tiền xẹp lép, đáng thương nói: “Có khi lương tháng sau cũng mất trắng.”

Thế nên mới nói, con người ấy mà, đừng giả vờ khách sáo. Đừng để giống như cô, tự đào hố chôn mình.

Không thấy nổi ánh sáng mặt trời.
Bình Luận (0)
Comment