Bánh Răng

Chương 46



Để chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới, Sa Khinh Vũ đành gác việc tìm việc mới lại, mấy ngày nay hầu như dành hết thời gian bận rộn chuẩn bị với Liễu Khê.

Đêm đó, lúc Lận Thần về nhà, Liễu Khê và Sa Khinh Vũ đang thương lượng địa điểm tổ chức.
“Tổ chức ở bờ biển nhé?”
Sa Khinh Vũ uể oải lắc đầu: “Không muốn lắm.”
“Hay làm trên sân cỏ?”
Sa Khinh Vũ lại lắc đầu, vẫn buông câu cũ: “Không muốn lắm.”
Liễu Khê đập bàn, trừng mắt nhìn cô: “Vậy cậu muốn gì?”
Cô nhún vai, lắc đầu: “Không biết.”
Liễu Khê đấm ngực dậm chân: “Bản lĩnh chọc điên người khác của cậu tăng lên level mới rồi đấy.”
Sa Khinh Vũ hừ lạnh: “Trình tự ngược của cậu cũng đạt cảnh giới cao nhất.

Như nhau, như nhau thôi.”
Liễu Khê thiếu chút nữa tức đến hộc máu: “Bà cô ơi, đây là hôn lễ của cậu đó.”
Sa Khinh Vũ cười khẩy, kề sát mặt vào Liễu Khê, nói bằng ngữ điệu kỳ quái: “Thưa quý cô họ Liễu, người giao cho cô đơn này là mẹ tôi, quý bà Trương Văn Văn – bà Sa.”
Liễu Khê chỉ mất mấy giây đã hiểu ra lý do Sa Khinh Vũ miễn cưỡng phối hợp với mình mấy ngày nay: “Cậu không muốn làm đám cưới?”
Sa Khinh Vũ ườn người trên ghế sofa, lười biếng liếc mắt nhìn cô nàng: “Cũng không phải không muốn, chỉ là tớ thấy mẹ mình quá khoa trương, sợ làm phiền Lận Thần.”
“Hừ!” Liễu Khê khịt mũi coi thường kiểu show ân ái lặng lẽ của cô: “Biết câu show ân ái nhiều chết sớm không?”
Sa Khinh Vũ oan ức, vội vàng giải thích: “Tớ có show ân ái đâu, tớ nghiêm túc đấy.” Cô không muốn làm phiền anh thật.

Chỉ lãnh chứng giống Cố Hiểu Thần và Lận Yên cũng được mà.
Giấu đầu lòi đuôi! Liễu Khê lườm cô: “Đúng! Cậu nghiêm túc! Nghiêm túc show ân ái!”
Sa Khinh Vũ: “…”
Trừng mắt khinh bỉ chưa đủ, Liễu Khê còn muốn tiếp tục lên án hành vi vô đạo đức của Sa Khinh Vũ nhưng trong tích tắc ngẩng lên, vô tình trông thấy gương mặt lạnh lùng của Lận Thần, cô nàng sợ đến mức rụt người lại, ngồi ngay ngắn, lễ phép chào hỏi: “Anh Thần.”
Sa Khinh Vũ quay đầu lại nhìn theo tiếng la của Liễu Khê: “Anh về rồi?”
Lận Thầm “ừm” một tiếng, cất giày vào trong tủ.
Trong lòng Liễu Khê bỗng trào dâng cảm giác bất an.
Đêm xuống, Liễu Khê hỏi Sa Khinh Vũ: “Này, cậu nói xem, nãy chúng ta nói chuyện anh Thần nghe được bao nhiêu?”
Sa Khinh Vũ trở mình, gắng gượng mở mắt, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn gương mặt to cỡ bàn tay của cô bạn, yếu ớt hỏi lại: “Lúc nào?”
“Cái lúc anh Thần mới về ấy.” Liễu Khê nhắc khẽ.
Sa Khinh Vũ buồn ngủ lắm rồi: “Chắc anh ấy không nghe được gì đâu.”
“Nhưng tớ cứ có cảm giác anh ấy nghe hết rồi.” Liễu Khê kéo chăn bông(1) lên, lòng không thôi sợ hãi: “Luôn có cảm giác đứng trước mặt anh ấy chỉ cần to tiếng nói một câu thôi cũng là không tôn trọng.

Đôi khi, tớ rất hâm mộ cậu.


Không chỉ dám chọc ghẹo anh ấy mà còn dám quát.

So mình với người đúng là tự làm mình tức chết mà… Sớm biết có ngày cậu thành vợ anh Thần, tớ đã nâng niu cậu trong lòng bàn tay từ bé rồi.”
(1)Chăn bông: Theo như bản raw thì nó được gọi là chăn điều hòa.

Loại chăn này chủ yếu được làm bằng sợi tơ tằm hoặc vải bông mềm, mỏng.

Mình không giỏi giải thích lắm nên đành đặt cái ảnh vào đây cho các bạn dễ tưởng tượng.
Sa Khinh Vũ nhanh chóng tiến vào mộng đẹp ngay lúc Liễu Khê mải càm ràm.
Nhìn Sa Khinh Vũ say giấc, cô nàng thở dài: “Quả nhiên, người hạnh phúc luôn ngủ rất ngon.”
Hôm sau là thứ bảy, Lận Thần được nghỉ, mới hơn năm giờ sáng đã chạy sang gõ cửa phòng Sa Khinh Vũ.
Sa Khinh Vũ bò dậy, ra mở cửa một cách không tình nguyện, thấy Lận Thần mặc đồ thể thao đứng trước mặt mình, ngái ngủ hỏi: “Còn sớm mà, có chuyện gì thế anh?”
Lận Thần quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, môi mỏng bật thốt ra ba chữ: “Đi leo núi.”
Từ thân đến tâm Sa Khinh Vũ tỏ ý kháng cự.

Cô lắc đầu nguầy nguậy.
Lận Thần nói thêm: “Về anh làm cơm trưa cho em.”
“Cơm trưa?” Đột nhiên, hai mắt Sa Khinh Vũ bừng sáng.

Từ ngày Liễu Khê lên đây, Lận Thần chẳng nấu cho cô ăn bữa nào nữa, cô nhớ hương thơm ngào ngạt ấy lắm rồi.
Lận Thần gật đầu, tiếp tục dụ dỗ: “Chỉ cần em leo núi với anh.”
“Ok!” Sa Khinh Vũ không nói hai lời liền đồng ý: “Chờ em.

Năm phút thôi.”
Hai người xuất phát, đến sáu giờ hơn thì có mặt dưới chân núi.

Lận Thần đi tìm chỗ đỗ xe còn Sa Khinh Vũ đến chỗ đường leo núi chờ anh.

Đợi không bao lâu thì thấy anh đeo ba lô bước tới.
Sa Khinh Vũ chỏ vào ba lô của anh: “Gì đây anh?”
“Nước và lương khô.” Lận Thần nói.
Sa Khinh Vũ bật cười, rõ được tiện nghi còn khoe mẽ: “Anh đeo nhé?”
Lận Thần cúi xuống nhìn cô, thấy cô vui vẻ khi người khác gặp họa thì đột ngột chuyển sang balo sang: “Hay em đeo đi?”
Sa Khinh Vũ vội vàng xua tay từ chối: “Đừng đừng đừng, loại việc thể hiện năng lực bạn trai này em không giành với anh.”
Dứt câu, cô chạy trối chết.
Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp tung tăng chạy phía trước, Lận Thần lắc đầu bật cười, cưng chiều toát ra từ đáy mắt, dần nở rộ tựa tia sáng le lói nơi đường chân trời.
Mặc dù mới sáng sớm nhưng hôm nay là cuối tuần nên có khá nhiều người tới đây leo núi, thỉnh thoảng lại có người kết bạn với nhau giữa đường, cùng nhau hoàn thành hành trình leo núi.

Tốc độ leo núi của Sa Khinh Vũ và Lận Thần khá mau vì thể lực hai người tương đương nhau.

Sa Khinh Vũ nhiều năm qua bận rộn lăn lộn khắp nơi nên thể lực rất tốt, khiến cho việc leo núi cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, chẳng quá sức chút nào.

Hai người chỉ mất nửa tiếng đã leo đến lưng chừng núi.

Quay xuống nhìn đoàn người vẫn đang vật lộn dưới chân núi, Sa Khinh Vũ lau mồ hôi, nói: “Lâu lắm rồi em không leo núi.”
Lận Thần vặn nắp chai nước đưa cô: “Bao lâu rồi?”
“Em không nhớ, nhưng lâu lắm rồi.” Sa Khinh Vũ uống miếng nước, hỏi anh: “Sao tự dưng anh lại có hứng leo núi?”
Lận Thần nhận lại chai nước bị cô uống gần nửa, vặn chặt nắp, thả lại vào túi, sau đó lấy bánh bao mình mua ở cửa hàng bán đồ ăn sáng ra, hỏi: “Ăn không?”
Sa Khinh Vũ nhận lấy gặm miếng nhỏ, gặng hỏi: “Anh chưa trả lời em đâu.

Sao anh tự dưng lại muốn leo núi? Trông anh cứ là lạ sao ấy, còn bỏ Khê Khê ở nhà một mình nữa.”
Vừa nghe cái tên kia, Lận Thần không vui nhăn mày: “Em ấy không nên tới.”
“Hả?” Sa Khinh Vũ chưa hiểu ý anh.

Không nên tới là sao?
Lận Thần cúi đầu nhìn cô, môi mím chặt, ánh mắt âm u, nhìn một hồi vẫn không chịu mở miệng giải thích mà quay sang định tiếp tục leo núi.

Sa Khinh Vũ bám dính không buông, đuổi theo hỏi: “Rốt cuộc ý anh là sao? Sao lại bảo cậu ấy không nên tới.”
Lận Thần rầu rĩ li3m môi, trầm giọng nói: “Ở lại nhà mình rõ lâu.

Em ấy định ở đấy đến khi chúng ta kết hôn sao?”
“Cô ấy giúp chúng ta chuẩn bị hôn lễ, tất nhiên phải ở lại Bắc Kinh nghỉ ngơi một thời gian rồi.

Ai bảo anh đặt địa điểm tổ chức ở Bắc Kinh chứ.”
Bỗng nhiên, Lận Thần dừng chân, đứng trên cao mấy bậc nặng nề nhìn xuống cô, thanh âm gợi cảm: “Em đang trách anh à?”
Sa Khinh Vũ cười bất lực: “Ngài Lận này, năng lực xử lý vấn đề của anh có vấn đề phải không?”
Lận Thần nhìn cô ánh mắt đầy ẩn ý, không đáp lời.

Một lúc sau, anh quay ngoắt đi leo núi tiếp.


Sa Khinh Vũ đuổi theo, buồn bực nói: “Anh vẫn chưa nói cho em biết là anh làm sao mà?”
Anh mới đi được hai bước lại ngừng, nghiêng mặt nhìn cô song quay đi bước tiếp, mãi một lúc sau mới trả lời: “Không có gì.”
Sa Khinh Vũ nhìn theo bóng anh, bĩu môi.

Rõ ràng có vấn đề.
Bảy rưỡi, hai người leo tới đỉnh núi.

Mặt trời thức dậy từ hướng Đông, Sa Khinh Vũ đứng đón gió dùng tay cản trước mắt không để tia sáng mặt trời chiếu thẳng vào con ngươi, chỉ hé ra chút chút để ngắm cảnh trên này.

Lận Thần đưa nước qua, cô uống một ngụm rồi ngồi xếp bằng trên tảng đá, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo anh ngồi xuống.
Lận Thần nghe theo ngồi xuống, uống ngụm nước rồi hỏi: “Em thích ngắm mặt trời mọc hơn hay mặt trời lặn hơn?”
Sa Khinh Vũ nghiêng đầu, ngắm viên tròn đỏ hỏn vừa nhô lên khỏi đường chân trời phía xa xa, song quay sang ngắm nửa gương mặt thanh cao, sạch sẽ của anh, cười tươi rói, học theo trả lời: “Thích anh hơn.”
Nghe thế, Lận Thần nhướn đuôi lông mày, cười nhẹ: “Miệng lưỡi trơn tru.”
“Học anh đó.” Sa Khinh Vũ hắt nước bẩn sang anh.
Lận Thần mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô: “Sao em không học những điểm tốt của anh hả?”
“Anh có gì tốt để học?” Anh cười nhẹ một cái thôi cũng quyến rũ chết đi được, Sa Khinh Vũ ngẩn ngơ ngắm mãi không chán: “Học phúc hắc hay ranh mãnh từ anh hả?”
Lận Thần cụp mi nhìn cô, sắc con ngươi nhạt hơn dưới ánh nắng: “Anh chỉ có thế thôi à?”
Sa Khinh Vũ gật đầu khẳng định.
Người nào đó ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, quay ra trả đũa: “Vậy sao em còn thích anh?”
“Em đâu thích sự phúc hắc và ranh mãnh của anh.” Sa Khinh Vũ phủ nhận.
“Vậy em thích điểm nào ở anh?”
“Thích gương mặt đẹp trai đến điên đảo chúng sinh của anh!” Dứt câu, Sa Khinh Vũ vươn tay xoa xoa gương mặt anh, cũng không quên chọc ghẹo: “Ừm, độ đàn hồi cao, sờ sướng.”
Lận Thần tóm lấy cái tay đang sờ mò kia, véo một phát như trừng phạt: “Ăn xong định chạy?”
“Ăn xong gì chứ?” Sa Khinh Vũ uốn éo tay, tỏ ý anh mau buông ra cho em.
Lận Thần liếc nhìn người nào đó đang giương nanh múa vuốt, chậm rãi buông lỏng sức tay nhưng không buông người.
Sa Khinh Vũ kiêu ngạo hất cằm, ánh nắng ban sơ chiếu lên phần cổ thiên nga xinh đẹp: “Chính anh bảo muốn gả cho em.

Đã là người của em, em thích sờ thế nào thì sờ thế đó.”
“Nhanh mồm nhanh miệng!”
Sa Khinh Vũ cười cười, duỗi tay tóm lấy cằm anh, phần râu mới nhú đâm vào lòng bàn tay ngưa ngứa: “Học theo anh đấy.”
Lận Thần tăng lực tay, kéo cô ngã thẳng vào lòng mình, nhéo mũi nhỏ: “Gì cũng học từ anh.

Có vẻ em rất yêu anh, sống thiếu anh không được nhỉ?”
“Tự luyến.” Sa Khinh Vũ hừ lạnh.
Mặt trời chậm rãi leo cao, nắng lướt qua đôi môi căng mọng của Sa Khinh Vũ.

Lận Thần trông thấy, ánh mắt chợt tối đi, nâng ngón cái mân mê môi cô.

Như cảm được chuyện sắp xảy ra, Sa Khinh Vũ nhìn thẳng vào mắt anh, đùa giỡn: “Anh muốn hôn em đúng không?”
“Sao em biết?” Anh tiếp tục vuốt v e môi cô, hỏi.
Sa Khinh Vũ hầm hừ, vạch trần ý đồ của anh không nương tay: “Bình thường anh toàn làm thế xong hôn em.”
“Thế à?” Anh nhẹ giọng bật thốt, sau đó cúi người hôn lên cánh môi cô.

Sa Khinh Vũ duỗi tay ôm cổ anh, đáp lại.
Lúc xuống núi, hai người đi ngang qua một dòng suối nhỏ.

Nước suối trong vắt, chảy róc rách nghe rất vui tai.

Sa Khinh Vũ không kìm lòng nổi liền dùng tay vốc chút nước lên uống.

Hương vị ngòn ngọt lành lạnh cực kỳ thoải mái.

Sau đó, cô tiếp tục vốc nước rửa mặt.

Đến khi quay đầu lại, không biết Lận Thần có trúng tà hay không mà túm lấy cô hôn một lúc.
Suốt chặng đường còn lại, Sa Khinh Vũ mặc kệ anh, mang đôi môi bị cắn sưng đỏ xuống núi.
Lên xe, Lận Thần đầu hàng, quay sang an ủi cô: “Thôi nào, không ai thấy đâu.”
Sa Khinh Vũ lườm anh, oán khi cao tận trời.
Lận Thần mỉm cười: “Là em cứ bắt anh trả lời đấy chứ.”
“Gì?” Sa Khinh Vũ nghe anh nói như đang nói chuyện với người ngoài hành tinh, nghe không hiểu.
Lận Thần tốt bụng giải thích: “Không phải lúc lên núi em hỏi anh sao lại bảo Liễu Khê không nên tới Bắc Kinh à?”
Sa Khinh Vũ nhớ lại, gật đầu: “Thế liên quan…” Nói đến đây, cô im bặt, hiểu ngay tức khắc.

Hình như, từ lúc Liễu Khê vào ở tới nay, hai người không cả nắm tay nhau thủ thỉ chứ đừng nói đến hôn… Cô chớp mắt nhìn anh, quai hàm hơi động.

Hóa ra vì nguyên nhân này.
Trước khi khởi động xe, ai đó bảo: “Sau này leo núi nhiều lên, tốt cho cả thể lực lẫn tinh thần.”
Sa Khinh Vũ liếc xéo anh: Đúng là không còn gì để nói!
Trên đường về Phạn Duyệt hai người ghé qua chợ.


Sa Khinh Vũ nói muốn ăn cá sốt chua ngọt nên Lận Thần đi mua cá còn cô nhận nhiệm vụ đi mua gia vị nêm nếm như hành, tỏi, gừng,… Chọn xong, đến lúc trả tiền, Sa Khinh Vũ sờ sờ túi phát hiện bên trong rỗng tuếch.

Cô lại không mang tiền theo rồi.

Chuyển sang sờ túi bên kia cũng chả mò ra được đồng nào, đang định nói cháu trả bằng wechat thì nhớ ra di động mình vứt trên xe.
“Cái đó… bà chủ ơi.” Sa Khinh Vũ ngập ngừng thương lượng với bà chủ: “Đồ cứ để ở chỗ bác, chờ chút nữa cháu quay lại lấy nhé.”
“Ok.” Bà chủ đồng ý nhưng vẫn khéo léo bổ sung thêm: “Cháu thanh toán tiền trước đi.”
“Tiền…” Sa Khinh Vũ lúng túng.
Ánh mắt ấy bà chủ nhìn cái hiểu ngay, bảo: “Cô gái này, cháu thế là không được đâu.

Chọn xong hết rồi lại bỏ đi.

Không lấy nữa cứ nói thẳng, còn lừa tôi bảo lát nữa cháu quay lại lấy à.

Người như cháu tôi thấy nhiều rồi nghen, bảo chốc qua lấy nhưng chốc nữa là bao giờ thì không nói.”
Giọng bác bàn hàng nặng giọng địa phương.

Sa Khinh Vũ khổ không nói nên lời, mất một lúc mới sắp xếp xong từ ngữ để nói: “Bà chủ, không phải cháu không trả tiền mà là không mang tiền.

Cháu đi lấy tiền xong cháu quay lại lấy đồ ngay.”
Bà chủ do dự đánh giá cô từ trên xuống dưới, nói: “Trả tiền qua wechat cũng được.

Không phải người trẻ tuổi như các cháu thích trả bằng wechat à.”
“Quan trọng là cháu không mang cả di động.” Sa Khinh Vũ khóc không ra nước mắt, chỉ muốn mua mấy thứ nhỏ nhặt như hành, gừng, tỏi thôi còn khó hơn cả đi cướp ngân hàng.
Ngay lúc bác bán hàng chuẩn bị bắn thứ tiếng kinh người thì Lận Thần đi tới, giơ ra trước mặt bà tờ 20 tệ.
Bà chủ thoáng chần chừ, liếc Sa Khinh Vũ đang ủ rũ cúi đầu một cái rồi nhận lấy.
“Sao em ra cửa không bao giờ mang theo tiền thế?” Lận Thần rũ mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói.
Sa Khinh Vũ tủi thân bĩu môi: “Anh kéo em đi leo núi từ sớm, em có thể dậy ra khỏi nhà là tốt lắm rồi, nào nhớ đến việc mang tiền.”
“Chỉ giỏi cãi thôi.”
Sa Khinh Vũ trừng anh: “Không phải anh bảo anh nuôi em sao? Tốn chút tiền mua hành, tỏi, gừng đã xót, vậy sau sao em dám tiêu tiền của anh nữa.”
Lận Thần ung dung nói: “Tiền mua vịt lần trước em chưa trả anh đâu.”
Đột nhiên bị nhắc lại chuyện xảy ra từ lâu, Sa Khinh Vũ không hài lòng nguýt anh.
Bà chủ trả lại tiền thừa, lên tiếng hòa giải: “Vợ chồng hai đứa đừng đứng đây cãi nhau nữa.

Muốn ra đâu cãi thì cãi chứ đừng đứng đây để vạ lây sang bác.”
Khóe mắt Sa Khinh Vũ giật giật.

Cô cũng đến phục bà chủ.
Nhưng, vợ chồng…
Sa Khinh Vũ gãi đầu, sao cô thấy từ này quen quen.
Hai người quay về Phạn Duyệt đúng lúc Liễu Khê rời giường.

Nhìn cô và anh từ ngoài bước vào, xách theo túi lớn túi nhỏ, cô nàng vội vàng chạy tới, như thể phát hiện ra lục địa mới: “Ô, hai người đã ra ngoài mua sắm rồi hả?”
Sa Khinh Vũ quơ quơ túi cá trên tay, đắc ý nói: “Trưa nay chúng ta ăn cá sốt chua ngọt.”
“Oa!” Hai mắt Liễu Khê sáng lấp lánh: “Khinh Vũ, cậu biết làm cá sốt chua ngọt hả?”
Sa Khinh Vũ lắc đầu, chỉ vào Lận Thần đi phía sau, nhướng mi nói đầy ẩn ý: “Hôm nay người vào vai đầu bếp là người khác.”
“Anh Thần nấu?” Liễu Khê e sợ nhìn gương mặt tuấn tú lạnh tanh, nuốt nước miếng, lầm bầm: “Chả biết ăn xong có tiêu hóa được không?”
Liễu Khê đánh răng rửa mặt xong kéo Sa Khinh Vũ ra khỏi bếp, lén lút hỏi: “Hình như anh Thần có ý kiến với tớ, cậu có thấy thế không?”
“À…” Sa Khinh Vũ nghẹn lời.

Không phải chỉ ý kiến thôi đâu, rất có ý kiến là đằng khác.
“Cứ thấy tớ là nét mặt anh ấy toát lên vẻ chán ghét.” Liễu Khê lại nói.
“À…” Sa Khinh Vũ chẳng biết nói gì.

Đâu phải ghét bỏ bình thường, là cực kỳ ghét bỏ mới đúng.
“Khinh Vũ, có phải do tớ đã không nấu cơm còn ngồi không hưởng thức ăn không trả tiền nên anh Thần giận không?”
Sa Khinh Vũ thương cảm nhìn Liễu Khê, rất muốn nói cho bạn rằng: Lận Thần ghét cậu không phải do cậu không nấu cơm mà do cậu cản trở anh ấy yêu đương.


Bình Luận (0)
Comment