Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!

Chương 41


"Mẹ làm gì vậy?"
Diệp Sở An mới từ phòng tắm đi ra thì trông thấy Diệp Noãn đang gỡ đồ trong tủ của mình nhét vào vali, cậu cau mày hỏi.

Cô không nhìn cậu bé, tay vẫn không ngừng nhét đồ cậu vào vali, bảo:
"Mẹ đã xin cô giáo chủ nhiệm cho con nghỉ một tuần rồi.

Con sẽ theo mẹ đi công tác ở Los Angeles."
"Nghỉ học?"
Diệp Sở An tiến đến gần nhìn cô, hai mắt cậu bé vẫn còn đo đỏ vì mới tắm.

Cô chưa hỏi ý kiến cậu đã tùy tiện quyết định như vậy rồi, điều này khiến cậu không vui.

"Mẹ đi công tác thì liên quan gì đến con chứ? Mẹ làm việc của mẹ, con học chuyện của con.

Sao có thể làm vậy?"
Cô liếc mắt nhìn con trai đang xù lông, thở dài rồi cất lời:
"Mẹ là sợ con không tự lo cho bản thân mình được."
Cậu bĩu môi với điệu bộ khinh thường.

"Có nhầm không vậy? Hay mẹ sợ bản thân không tự lo cho mình được nên đưa con theo nấu ăn cho mẹ?"
Mấy năm nay đều là cậu bé khéo tay dọn dẹp, nấu ăn cho cô.

Giờ nghe câu đó thật không chút thuyết phục, đến nổi Diệp Noãn nói cũng ngượng mồm, hắng giọng một cái, bắt đầu liếc cậu làm dữ.

"Mẹ bảo con đi thì con phải đi, không được cãi, biết chưa?"
"Trừ khi mẹ nói ra lý do, bằng không con sẽ không đi.

Mẹ cũng biết rồi đó, chuyện con không muốn dù có giết chết con cũng không làm."
Diệp Noãn đương nhiên hiểu cái tính lì đòn này của con trai, biết rằng không thể giấu cái tư duy tinh tường của nó, vương tay méo mạnh vào cái cái bầu bĩnh của Diệp Sở An như một cách trừng phạt.


Cậu bé kêu đau gạt tay cô ra, Diệp Noãn mới lên tiếng:
"Tên Tư Cảnh Vực bảo mẹ đi công tác cùng hắn.

Mà cái tên đó chẳng đứng đắn tí nào.

Con nghĩ đi, nếu mẹ đi xa cùng hắn thì hắn nhân lúc giở trò với mẹ thì sao?"
Diệp Sở An gật gù vài cái như đã hiểu, sau đó phát biểu một câu:
"Thế thì tốt rồi.

Con sẽ có một ông bố giàu có, ăn sung mặc sướng.

Mẹ cũng có một người chồng lý tưởng.

Tuyệt vời như thế còn… ui đau!"
Cậu bị Diệp Noãn cốc vào đầu một cái, đau như muốn vỡ ra.

Giật mình khi thấy ánh mắt tức giận của cô.

"Lý tưởng cái nổi gì? Diệp Sở An ơi Diệp Sở An, bình thường con thông minh thế nào sao chuyện này không biết động não vậy hả? Tư Cảnh Vực thân phận cao quý sao chúng ta có thể với tới? Hắn ta có thói chơi xong rồi vứt đấy.

Không chừng lợi dụng xong mẹ rồi sẽ đá mẹ đi khỏi chức thư ký trưởng tìm một cô trẻ đẹp khác thế chỗ.

Tới lúc đó không những bị thiệt thòi mà công việc cũng không có để làm.

Hai chúng ta sẽ nhịn đói mất."
Trưa này cô vì tức giận mà bỏ về không thèm làm việc.

Buổi tối thì nhận được tin nhắn từ Tư Cảnh Vực bảo sáng bảy giờ ngày mai phải lên máy bay.

Nếu cô không đi cùng hắn sẽ xét theo luật vi phạm hợp đồng, bị đuổi việc tức khắc.

Mà Tư Cảnh Vực năm lần bảy lượt cứ vô lại với cô.

Sợ rằng trong chuyến công tác này nhân lúc ở một nơi xa xôi hắn sẽ giở trò.

Suy đi tính lại, cô thấy đưa theo con trai là an toàn nhất.

Tư Cảnh Vực dù vô lại thế nào cũng không thể làm bậy trước mặt trẻ con.

Diệp Sở An cũng sẽ bảo vệ tốt cho cô.

Cậu nhìn sắc mặt của Diệp Noãn trông lo sợ vô cùng, đang cố gắng phân tích cho cậu nghe về con người xấu xa của Tư Cảnh Vực.

Diệp Sở An bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ mình và Tư Cảnh Vực có liên quan đến nhau là đúng hay sai.

"Nghiêm trọng thế sao?"
Cô liên tục gật đầu.

"Đúng đúng, rất nghiêm trọng."
"Mẹ cũng đâu phải còn là thiếu nữ gì, cũng đã sinh con, hiện tại đã trở thành phụ nữ quá lứa lỡ thì rồi.


Con thật lòng muốn tìm cho mẹ một người đàn ông tốt để gả đi.

Con thấy Tư tổng cũng rất tốt nha, trừ chuyện đào hoa ra thì cái gì cũng tốt.

Con trai ấy mà dám chê cô "quá lứa lỡ thì", Diệp Noãn càng tức giận hơn là cậu bé thế mà "chấm điểm cao" cho Tư Cảnh Vực.

Chẳng lẽ là sự liên kết cha con? Đối với Dương Hạo cô chưa từng thấy Diệp Sở An có thiện chí kiểu này.

"Không phải vì nuôi con mà mẹ mới không lấy chồng hay sao? Thôi bỏ qua đi.

Tóm lại con phải đi cùng mẹ."
Cậu bất lực, gật gù.

"Được rồi được rồi, đi thì đi."
Nhìn đống đồ của mình bị cô nhét không còn hình dạng gì, cậu thở dài kéo cái vali, giật cái áo trên tay cô về phía mình.

"Thôi để con xếp!"

Sáu giờ bốn mươi lăm tại sân bay, Diệp Noãn đeo kính râm, dắt tay theo đứa con trai đi vào trong.

Tư Cảnh Vực thấy cô từ xa cùng Diệp Sở An đã hiểu được tâm tư của cô, cong môi cười nhẹ.

"Chào Tư tổng, chào trợ lý Thời!"
Diệp Sở An rất lễ phép chào hỏi hai người đàn ông trước mặt.

Tư Cảnh Vực hài lòng xoa đầu cậu một cái.

"Ngoan lắm, mẹ cháu dạy cháu rất tốt."
Diệp Noãn chướng mắt không muốn nhìn hắn, cái đồ giả nhân giả nghĩa.

Chẳng lẽ sau này cô phải luôn sống trong tâm thế đề phòng này sao?
Diệp Sở An gạt bàn tay to lớn đang xoa trên đỉnh đầu mình, bực dọc không vui.

"Chú à, cháu đã bảo là không thích bị xoa đầu rồi sao chú cứ xoa mãi vậy?"
"Được rồi, chú không xoa nữa.

Hai mẹ con ăn gì chưa?"
Cậu đáp:

"Đã ăn rồi!"
"Thế thì tốt, đi thôi!"

Bay đến được Los Angeles cũng đã là xế chiều.

Ở Hải Tinh Diệp Noãn đã thấy dị ứng với khí lạnh, đến nơi này thì cảm thấy không khí còn kinh khủng hơn rất nhiều.

Cảm nhận cái lạnh thấu xương đang bao trùm xung quanh mình, cô vô thức xoa xoa lòng bàn tay vào nhau.

Diệp Sở An thấy thế lập tức muốn mở vali lấy cho mẹ một cái áo khoác lông, nào ngờ cậu chưa kịp lấy ra thì Tư Cảnh Vực đã cởi áo khoác dày của khoác lên người cô.

Còn lạnh giọng giáo huấn:
"Em không biết thời tiết của Los Angeles xấu thế nào sao? Bản thân đã sợ lạnh còn không chịu tìm hiểu."
Diệp Noãn chán ghét muốn gỡ áo khoác của hắn ra khỏi người mình, Tư Cảnh Vực trừng mắt đáng sợ cảnh cáo cô, tay cô liền không có sức mà nhấc lên.

Diệp Sở An lắc lắc đầu kéo Diệp Noãn đi.

Ở nơi này Tư Cảnh Vực cũng có xe riêng đưa đón bọn họ đến một căn hộ chung cư Vip, không phải chỉ có tiền mới có thể mua được mà thân phận cũng thuộc dạng danh cao vọng trọng mới được mở cửa chào đón ở đây.

Nhìn cách giao tiếp của nhân viên đã biết Tư Cảnh Vực quyền thế như nào.

Diệp Noãn không khỏi trầm trồ trong lòng còn Diệp Sở An rất nghiêm túc quan sát xung quanh.

Bọn họ sẽ ở trên một tầng Vip cao nhất bởi Tư Cảnh Vực đã hỏi ý kiến của Diệp Sở An, cậu bé thích một nơi có view đẹp nhất nên hắn lựa chọn nơi này.

Thoạt nhìn quan hệ của bọn họ thân thiết như vậy, Diệp Noãn có chút chạnh lòng.

Vốn dĩ con của cô có một người ba giàu có mà cô lại ích kỷ giấu bí mật này, để cậu sống cảnh túng thiếu với mình..

Bình Luận (0)
Comment