Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!

Chương 53


Diệp Noãn đã cố chấp như vậy thì Tư Cảnh Vực chẳng còn cách nào khuyên, ắt hẳn chuyện nhà rất quan trọng nên cô mới mặc kệ sức khoẻ mà gấp gáp trở về như vậy.
Trên khoang máy bay chỉ có ba người cùng với cơ trưởng, bầu không khí có chút yên lặng.

Ai cũng rơi vào trầm mặc, không nói một câu nào.
Tưởng chừng sự im lặng đến chết chóc này sẽ kéo dài, bỗng nhiên điện thoại trong túi áo vest của Tư Cảnh Vực đổ chuông, tiếng động phá tan bầu không khí yên tĩnh lúc bấy giờ.
"Nói!"
Người đàn ông nhấc máy, sắc mặt có chút u tối, đặc biệt thanh âm thoát ra khỏi cuống họng cực kỳ sắc bén, tựa hồ như một quả bom hẹn giờ đang trong bờ vực phát nổ.
Không để chậm trễ thêm giây phút nào, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy kính cẩn, báo cáo tình hình sự việc.
"Tư tổng, đã xử lý xong cô ta."
Khi cuộc điện thoại được kết nối, Tư Cảnh Vực đã cố tình bật loa ngoài lên.

Những câu nói vừa rồi của trợ thủ đắc lực hiển nhiên Diệp Noãn đã nghe thấy hết.
Nhận được kết quả như mong muốn, bấy giờ biểu cảm lạnh lùng của người đàn ông mới dịu xuống, khoé môi nhếch lên để lộ một nụ cười đầy bí hiểm.
"Vất vả cho cậu rồi!"
Nói xong, hắn chủ động ngắt máy, hai tay ung dung khoanh lại trước ngực, ngả tấm lưng rộng mà chắc về phía sau thành ghế, đôi mắt phượng hoàng điềm tĩnh nhắm lại.

Hai mẹ con nhà Diệp Noãn chưa kịp tiêu hoá tình hình xảy ra, chớp chớp mắt nhìn nhau một hồi, sau đó cùng nhau dán ánh mắt ngờ vực về phía người đàn ông.
Dường như Tư Cảnh Vực nhận ra ánh mắt ngơ ngác của hai người đang dán lên mình, hắn từ đầu đến cũng không quay sang nhìn Diệp Noãn lấy một cái.

Giữ yên lặng thêm vài giây, Tư Cảnh Vực mới lên tiếng.
"Có điều gì muốn nói?"
Do dự một chút, Diệp Noãn mới nghi hoặc hỏi người đàn ông.
"Anh...!đã làm gì Saka?"
Tư Cảnh Vực im lặng, hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng biểu cảm lại rất lạnh lùng.

Chỉ cần nhìn lướt qua là Diệp Noãn có thể hiểu được tâm cơ mà hắn đã làm.
Hắn im lặng vậy...!lẽ nào hắn đã ra tay dạy dỗ ả đàn bà Saka đê tiện kia.
"Động đến người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt đối không khoan hồng, cho dù chỉ là một cọng tóc."
Cô biết hắn đang thay mình rửa mối thù này, nhưng không hiểu tại sao trong lòng Diệp Noãn không hề thoải mái cho lắm.

Dẫu biết người đàn ông ra sức bảo vệ, đòi lại công bằng cho mình nhưng cô muốn tự mình giải quyết, không cần sự thương hại hay là trợ giúp từ người khác.
"Ai là người phụ nữ của anh cơ chứ? Cái danh phận anh gắn mác cho tôi, tôi sợ mình không gánh nổi.

Những ai cố ý động chạm đến tôi, tôi sẽ cho bọn họ biết thế nào là lễ độ, không cần anh phải ra tay thay tôi, Diệp Noãn tôi không hề yếu đuối như vậy."
Cô dựa lưng về phía thành ghế, hai chân vắt chéo, gương mặt xinh đẹp ánh lên vẽ kiên định.
Nghe lời nói khẳng định của Diệp Noãn, người đàn ông chỉ nhếch miệng cười trừ một cái, vẫn không quên chọc trêu cô một chút.
"Đừng cố tỏ vẻ mình là mãnh thú chính cống, đến móng vuốt nhe ra còn không rõ huống chi là dạy dỗ đám ruồi bọ kia!"
Ai kia bị lời trẹo ghẹo mà sắc mặt sa sầm lại, hai tay siết chặt thành quyền, hận không thể dán một cú đấm đấm bay hắn ta ra khỏi khoang ghế này.
Nhẫn nại, nhẫn nại đi Diệp Noãn! Phải hạ hỏa, hạ hỏa, không được cãi đôi co với tên ngang ngược này.
Diệp Noãn cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ đang rạo rực dưới đáy lòng, thần trí không ngừng phân tán đi ác niệm trong cơ thể cô.

Diệp Sở An nghe cuộc cãi nhau của hai người chỉ biết thở dài, lắc đầu đầy ngao ngán.


Cậu dặn lòng không thèm bận tâm đến cuộc cãi vã vô nghĩa của người lớn làm gì Thật rối não và phiền phức!
Cãi cọ một lúc, Diệp Noãn thiếp đi vì thấm mệt nhưng nét mặt nhợt nhạt không lúc nào thả lỏng, dường như là lo sợ thứ gì đó, mà cụ thể Tư Cảnh Vực chẳng biết là gì.
Tư thế ngủ của Diệp Noãn trông có vẻ không thoải mái, hắn liền đặt đầu cô tựa vào vai mình.
Cảm nhận được một luồn ấm áp nào đó mang lại, Diệp Noãn trong vô thức ôm lấy cánh tay Tư Cảnh Vực thật chặt.
Hắn lấy áo khoác của mình khoác lên người Diệp Noãn, sợ cô lạnh.

Vuốt ve khuôn mặt không chút sức sống của cô, vô thức tim hắn nhoi nhói như có gì đó đâm vào.
Diệp Sở An là người đã ngủ từ sớm len lén mở mắt nhìn hành động của Tư Cảnh Vực đối với mẹ mình, thầm cong môi.
...
Bằng kinh nghiệm và tài năng điêu luyện của cơ trưởng, chưa tới một tiếng sau máy bay tư nhân đã hạ cánh tại sân bay quốc tế thành phố Hải Tinh.

Một chiếc xe Rolls royce đã dừng ở đó trước.

Thấy ba người bước xuống khỏi máy bay tư nhân, ngay lập tức trợ lý riêng của Tư Cảnh Vực lái xe đến gần.

Bước xuống mở cửa xe, Thời Lục hơi khom người lại kính cẩn mời ba người vào trong xe, sau đó lái xe hoà vào làn đường tấp nập xe cộ.

"Mau lái xe đến câu lạc bộ Phồn Thịnh!"

Mục đích Diệp Noãn đột nhiên muốn trở về nước trong khi sức khoẻ cô chưa hồi phục là vì Tố Giai, bà ta vẫn chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ, a dua ăn chơi cờ bạc.

Không có tiền cá cược lại tìm đến bọn xã hội đen để vay nặng lãi, đến hạn không trả nổi khoản nợ, đành ra bọn du côn tìm đến tận nhà đòi nợ.
Người bọn chúng đòi tiền là Tố Giai, nhưng vì bà ta lẩn tránh rất nhanh đâm ra người ba đáng thương của Diệp Noãn bị lôi ra làm vật thế thân, dùng những đòn roi tra tấn thừa sống thiếu chết lên người.
Sau khi không moi móc được đồng nào từ trên người Diệp Thiên, bọn du côn đã đưa thân xác của ông bị đánh cho tơi tả đến hang hổ của bọn chúng.

Tên cầm đầu lấy được thông tin từ phía Diệp Thiên, biết được ông còn có một đứa con gái nên hắn đã sai tên đàn em gọi điện thoại cho Diệp Noãn, nói tính mạng ba cô đang nằm trong tay của bọn chúng, và đe dọa cô nếu trong vòng hai tiếng không đem đủ ba mươi triệu tệ, số tiền mà mẹ kế cô nợ đến đúng điểm hẹn thì ba cô sẽ bị mất một ngón tay.

Tên cầm đầu còn nói thêm, chậm mười phút thì hai ngón tay tiếp theo sẽ bị tách rời khỏi bàn tay của Diệp Thiên, hai mươi phút mất cả bàn tay, ba mươi phút mất hai con mắt, bốn mươi phút mất mấy thứ khác.

Thời gian chậm trễ chỉ cần nhích lên vài phút là những thứ quan trọng trên người Diệp Thiên sẽ bị bọn chúng lấy đi, và số tiền nợ cũng được nhân lên.
Từ nhỏ đến lớn Diệp Noãn chỉ có mỗi người thân là Diệp Thiên, vậy nên cô không thể mất đi người ba yêu quý này.

Tính mạng của ba cô là quan trọng nhất, cho dù có thế nào cô cũng bằng mọi giá đưa ông về..

Bình Luận (0)
Comment