Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!

Chương 9


Tại phòng làm việc của tổng giám đốc, tòa nhà tập đoàn đa quốc gia MR, Tư Cảnh Vực ngồi trên ghế salon bằng da thật, toát ra một loại khí chất vừa tao nhã vừa lạnh lùng hiếm có.

Hắn hiện tại tính ra chỉ mới hai mươi tám tuổi, là cậu ba của nhà họ Tư danh thế lẫy lừng.

Năm hai mươi tư, hắn vinh dự có được bằng tốt nghiệp đại học Harvard, ba năm trước bắt đầu tiếp quản tập đoàn MR.

Dựa vào tài năng của chính bản thân mình, mọi việc trên thương trường của hắn luôn thuận buồm xuôi gió.

Cái tên Tư Cảnh Vực làm mưa làm gió mấy năm liền trong giới kinh doanh, danh tiếng vang xa, đưa tập đoàn MR lên một tầm cao mới.

Đồng thời, hắn cũng nổi tiếng là một người đàn ông đào hoa, một đối tượng tốt để các cô tiểu thư lá ngọc cành vàng tranh giành nhau muốn sống muốn chết.

Tư Cảnh Vực có một vị hôn thê xinh đẹp là con gái của nhà họ Cố lừng lẫy, tên Cố Nguyệt.

Nhan sắc đúng như cái tên, được miêu tả là vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, được mọi người phong cho danh hiệu là thiên kim tiểu thư đẹp nhất của thành phố Hải Tinh.

Cho dù là sắp kết hôn, vị hôn thê lại là cô gái rất xinh đẹp, thế mà tốc độ đổi đàn bà của Tư Cảnh Vực vẫn khiến cho người khác nghẹn họng, thấy bất bình thay vị hôn thê của hắn.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, một người vừa có tài vừa có sắc, quyền cao chức trọng như hắn thì chuyện hay có thói trăng hoa cũng không gọi là quá đáng gì.

Ngoài kia có đầy rẫy cô gái muốn làm tình nhân ở bên cạnh hắn cho dù biết rằng bản thân chỉ là đồ chơi không quá mấy ngày.

Hiện tại, Tư Cảnh Vực đang nhíu chặt lông mày, có chút không vui, đảo mắt nhìn qua thư ký của mình.


Khắp người cô ấy đều toát mồ hôi lạnh.

Bởi cô đột nhiên mang thai phải từ bỏ công việc, chỉ có thể đề cử một người thích hợp để thay thế mình.

Tư Cảnh Vực không đồng ý với lời đề nghị của cô ta, bảo rằng để bộ phận nhân sự trực tiếp thông báo tuyển dụng.

Cô thư ký thuyết phục hắn rằng người mình đề cử đã làm việc cho tập đoàn đa quốc gia NP ở Luân Đôn, là thư ký cao cấp một năm cho CEO của bên đó, khả năng làm việc vô cùng tài giỏi.

Tư Cảnh Vực nghe danh tập đoàn NP này đã lâu, vươn tay lấy tập tài liệu mà thư ký của mình chuẩn bị xem qua vài trang.

Đúng là một tập đoàn siêu cấp, không thua kém gì tập đoàn của hắn.

Khuôn mặt giãn ra một chút, Tư Cảnh Vực lạnh nhạt bảo thư kí:
"Ngày kia cho người mà cô đề cử đến đây làm việc luôn đi!"
Cô thư ký cúi đầu chào hắn một tiếng, kết thúc kỳ làm việc tại tập đoàn MR của mình.

Khi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô ấy đã đối diện với khí thế bức người của Tư Cảnh Vực hai năm rồi, hiện tại vẫn lo sợ như ngày nào, ban đầu còn sợ rằng cô đang yên đang lành đi thôi việc sẽ hứng trọn cơn thịnh nộ từ Tư Cảnh Vực mà không ngừng đổ mồ hôi hột.

Cũng may hắn không như thế, lời hứa của của cô với bạn thân đã được thực hiện, cô bắt đầu gọi điện thoại.

"Mạnh Nhu, Tư tổng đã chấp nhận cho bạn cô làm việc rồi, nhớ nhắc bạn cô ngày kia bảy giờ sáng đến đúng thời gian đó, Tư tổng rất khó tính, nếu lần đầu làm cho anh ấy không vừa ý cho dù có là tổng thống anh ấy cũng có thể đuổi đi đấy!"

Mạnh Nhu cười một tiếng, giọng điệu vô cùng biết ơn:
"Cảm ơn cậu đã giúp đỡ nhé, bữa nào tôi sẽ bảo Diệp Noãn khao cậu một bữa ăn coi như là lời cảm ơn."
"Được được, tôi chuẩn bị về đây, tạm biệt!"
Điện thoại cúp máy, Mạnh Nhu nhìn đến Diệp Sở An trước mặt, nhếch mày đắc ý.

"Đã nghe thấy gì chưa?"
Cậu bé trầm trồ cảm thán, nói vài câu xu nịnh:
"Dì Nhu quen biết nhiều người có quyền thế thật, quá lợi hại nha!"
Mạnh Nhu chưa bao giờ nghe được lời cảm thán nào từ miệng Diệp Sở An bao giờ, hiện giờ đã nghe được, vô cùng rất cao hứng.

Cậu nhìn cô ấy chỉ biết lắc đầu, Mạnh Nhu đúng là dễ bị lừa thật, cậu sợ sau này cô ấy bị đàn ông lừa tình cũng nên.

Tưởng tượng Mạnh Nhu mà hiểu được những suy nghĩ thật sự trong lòng của Diệp Sở An chắc chắn sẽ nổi đoá, cho cậu một trận nhớ đời.

Sau khi nhận tin tốt, Diệp Sở An trở về báo tin cho mẹ mình, thấy cậu bé trở về, Diệp Noãn hỏi:
"Con đi đâu đó?"
"Con vừa đến nhà dì Nhu."
Đến nhà Mạnh Nhu? Từ khi nào thằng bé này thân thiết cởi mở với cô bạn của cô như vậy? Mặc kệ dáng vẻ ngờ hoặc của mẹ mình, Diệp Sở An bắt đầu thông báo tin tốt:
"Kể từ ngày kia mẹ phải đi làm tại tập đoàn MR, mẹ không được từ chối!"
"Hả? Sao… sao có thể, mẹ đã đồng ý với chú Dương của con sẽ làm thư ký cho cậu ấy rồi!"
Đêm qua cô có tìm thông tin những tập đoàn nổi trội ở thành phố này, cô biết sơ qua tập đoàn MR là một tập đoàn rất lớn mạnh, không thua kém gì tập đoàn ML mà cô làm ở Luân Đôn cả, nhưng sáng nay cô đã đồng ý với bạn sẽ đến công ty của cậu ta làm việc mất rồi.


Diệp Sở An sợ mẹ không đồng ý, bắt đầu mếu máo khóc rống lên, bộ dạng trong vô cùng đáng thương.

Cô chợt hốt hoảng ôm lấy cậu dỗ dành.

"Sao tự nhiên lại khóc, nín nào?"
"Hức… con thấy mẹ nóng lòng tìm việc làm, con rất khổ tâm nhờ dì Mạnh Nhu, bên cạnh dì ấy nói những lời ngọt ngào xu nịnh đủ điều, vậy mà con đã thành công tìm được việc cho mẹ rồi mẹ lại không chịu làm, hức… có phải người bạn kia quan trọng với mẹ hơn cả con không?"
Diệp Noãn nghe con trai nức nở mà đau lòng vô cùng, không nhẫn tâm để cậu bé hụt hẫng, thở dài bảo:
"Được rồi con trai ngoan, mẹ sẽ đi làm ở tập đoàn MR mà, đừng khóc nữa, con nói thế nào mẹ đều nghe theo hết!"
Con trai của cô cho dù có muốn bán cô đi, chỉ cần rơi một giọt nước mắt, cô cũng nguyện lòng tự bán thân mình.

Diệp Sở An rất hiểu điểm yếu này của cô mà thành công bắt lấy, nằm trong lòng cô thầm cười.

Từ đầu biết thế, cô đã không nhận lời mời của bạn mình rồi.

Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, cô buông con trai ra đi đến lấy nó, bắt máy:
"Chào cậu, Dương Hạo."
Giọng nói ấm áp của đàn ông vang lên bên tai cô:
"Diệp Noãn, bắt đầu vào ngày mai cậu đến công ty của tôi làm được không?"
Cô áy náy nhìn con trai đang đứng kế bên, cất lời:
"Thật xin lỗi, tôi không thể nhận việc của cậu được.

Tôi vừa tìm được một công việc phù hợp hơn với bản thân rồi, vừa định gọi điện cho cậu thông báo một tiếng, nào ngờ cậu đã gọi đến trước.

Dương Hạo, thật xin lỗi!"
Người bên kia im lặng một lúc, rồi lên tiếng, có thể nghe thấy giọng nói không hề cao hứng như vừa rồi:
"Công việc mà cậu mới tìm được là gì mà lại thẳng thừng từ chối tôi vậy?"
"Là thư ký của tập đoàn MR!"

Người kia nhận ra, chức vụ đó lớn hơn cả công việc của anh ta cho cô nên rút lui một bước.

Tuy nhiên không vì vậy mà buồn bực, ngược lại còn hẹn cô một bữa ăn tại nhà hàng trong thành phố, cô muốn gặp trực tiếp Dương Hạo để xin lỗi nên liền đồng ý.

Kết thúc cuộc gọi, Diệp Noãn nghe được giọng điệu khinh thường của con trai vang bên tai:
"Đời sống tình cảm của mẹ đúng là phong phú thật!"
Cô cao giọng nhắc nhở cậu:
"Con đừng có mà suy đoán bậy bạ, cậu ấy chỉ là bạn của mẹ."
"Bạn của mẹ? Dù có bị từ chối thế nào cũng nhất quyết hẹn được mẹ ra ngoài cùng? Sao lại có một người bạn nhiệt tình như vậy?"
Diệp Sở An đúng là rất tinh mắt, nhưng Diệp Noãn lại cho rằng cậu bé suy diễn lung tung, như một ông cụ non, không nói gì thêm.

Cậu lại không chịu buông tha cho mẹ mình, lại nói:
"Con nói đúng mà đúng không, nếu không phải đời sống tình cảm của mẹ quá phong phú vậy tại sao sinh ra con lại không biết ba con là ai?"
Diệp Noãn cứng họng nhìn con trai, đứa con này khác nào là nói mẹ nó giống như những lời trước đây của Tố Giai phát ra.

Lúc nãy vừa khen cậu, thế mà hiện tại cô lại thấy chán ghét cậu.

"Con không phải vì thế mà trách mẹ chứ?"
Diệp Sở An bĩu môi lắc đầu:
"Trách mẹ thì được cái gì? Quan trọng mẹ phải đi làm việc để có tiền nuôi con, biết không?"
Diệp Noãn buồn rầu, vẫn sợ cậu bé nghĩ xấu cho cô là một người mẹ không tốt, lại nói:
"Chuyện có con chỉ là tình huống bất đắc dĩ, mẹ không phải loại phụ nữ…."
"Được rồi!"
Diệp Sở An nãy giờ nghe cô càm ràm đã cảm thấy mệt nhoài, cậu bé chỉ châm chọc một chút, cô đã cho rằng cậu nghĩ mẹ mình như thế sao? Mẹ cậu đúng là ngây thơ thật.

cktt10.

Bình Luận (0)
Comment