Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 112

Lúc mấy người Phong Vô Uyên lẻn vào được Lôi tộc, chung quanh đã trở thành một mớ hỗn độn, bởi vì Địa Tinh tộc mạnh mẽ phá vòng vây đào tẩu, hiện tại thủ vệ Lôi tộc giống như đám gà con chạy đi chạy lại, có không ít người vẫn còn đuổi theo Địa Tinh tộc đang chạy trốn.

“Độn Ảnh, ngươi xác định Tiểu Ngưng đệ đệ thật sự không có rời đi sao?” Phong Vô Cực ngồi xổm trên nóc nhà, nhìn một đoàn lộn xộn ở phía dưới, nhíu nhíu mày.

Hắn đã từng gặp đứa nhỏ kia, nhóc con năm tuổi đó tuyệt đối không phải là đứa ngu ngốc, loạn lớn như vậy không thể nào lại không phát hiện ra cơ hội tốt để chạy trốn chứ.

“Không, nếu đứa nhỏ ta nhìn thấy giống như lời đội trưởng ngươi nói, vậy y đã chạy theo hướng này.” Mặc một thân khinh giáp đen, nam tử thần sắc thản nhiên chỉ về phía cung điện xa hoa.

“Đó là, chỗ ở Lôi vương.” Phong Vô Cực nhẹ nhàng mị hí mắt.

“Đi qua xem.” Mặc y phục dạ hành, Phong Vô Uyên nãy giờ vẫn không ra tiếng thản nhiên mở miệng, còn chưa chờ ca ca và Độn Ảnh phản ứng lại đã phi thân tới Lôi vương thần điện.

Phong Vô Cực nhìn đệ đệ mình nhanh chóng lao tới bên kia, cười bất đắc dĩ.

Xem ra chỉ khi nào có việc liên quan đến nhóc con đặc biệt kia, đệ đệ lạnh như băng của hắn mới có thể trở nên xúc động như thế.

Bất quá, như vậy mới giống là một con người chứ.

“Độn Ảnh, chúng ta cũng đi qua xem.”

……

Đến khi Phong gia huynh đệ cùng Độn Ảnh tiến vào Lôi vương thần điện, đã bị màn trước mắt làm kinh sợ.

Đám hộ vệ không biết bị cái gì mặt mày cháy đen thui, bất tỉnh nằm trên đất.

Nhưng cảnh tượng khiến cho mọi người lâm vào kinh dị chính là nam nhân tóc lam nhạt mặc một thân hoa phục, trên ngực vẫn còn cắm một chuôi đao chủy thủy, máu đỏ đầy người đang nằm trên mặt đất.

Cái người đang bị trọng thương kia, bọn họ đều biết đó là Lôi tộc tộc trưởng – Lôi Khiêm Chi.

Mà bên cạnh Lôi Khiêm Chi còn có hai đứa nhỏ tóc màu rám nắng, có một đứa ôm một nam tử ngồi bệt ở dưới đất.

“Ngưng Nhi.”

Phong Vô Cực và Độn Ảnh còn chưa kịp phục hồi tinh thần, Phong Vô Uyên đã bừng tỉnh, dễ dàng nhận ra đứa nhỏ kia chính là người mà mình tâm tâm niệm niệm.

Đoan Mộc Ngưng ngồi dưới đất, ôm lấy Mộc Thương Lãng đã té xỉu, nghe tiếng gọi quen thuộc, từ trong trạng thái ngốc lăng tỉnh lại.

Chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đã mất đi tiêu cự nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ quen thuộc kia, dần dần khôi phục sức sống.

“Vô Uyên…… Vô Uyên……” Nước mắt không ngừng trào ra.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Ngồi xuống ôm lấy đứa nhỏ, nhìn Mộc Thương Lãng người đầy máu me ngất trong ngực Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên nhíu nhíu mày.

“Ta cũng không biết, ta cũng không biết vì cái gì lại biến thành như vậy. Ô ô, Vô Uyên, chúng ta gặp rắc rối rồi.” Nước mắt trong suốt trào ra, nhóc con đem thân mình không ngừng run rẩy nhào vào cái ôm ấp ấm áp của Phong Vô Uyên.

Từ lúc Mộc Thương Lãng đem chủy thủ cắm vào ngực Lôi Khiêm Chi, Lôi Khiêm Chi bị thương ngã xuống, đến khi Mộc Thương Lãng té xỉu, y và Mộ Niệm Hựu đều cực kỳ sợ hãi, căn bản là đầu óc đã dừng mọi hoạt động.

Tuy lúc còn sống ở hiện thế, y đã nhận qua không ít đợt huấn luyện đặc biệt, nhưng hai người phụ thân y chưa bao giờ dạy y cách thức lấy mạng người khác, cho nên hiện tại nhìn thấy một màn như thế, y thực sự rất sợ.

“Không sao, có ta ở đây rồi.” Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ về lưng Đoan Mộc Ngưng, đưa mắt nhìn qua Phong Vô Cực.

Nhận được ánh mắt của đệ đệ, Phong Vô Cực gật đầu, nháy mắt đã đến bên người Lôi Khiêm Chi, đưa tay thăm dò mạch của y.

“Thế nào?” Đem Đoan Mộc Ngưng ôm vào trong ngực, Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng.

Nhìn hắn, Phong Vô Cực gật gật đầu. “Độn Ảnh ngươi mang Mộc Thương Lãng và Tiểu Niệm rời đi, ta bọc hậu.”

Biết đệ đệ của mình không thích cùng người khác tiếp xúc, Phong Vô Cực đương nhiên sẽ không để cho đệ đệ chạm tới Mộ Niệm Hựu và Mộc Thương Lãng.

Độn Ảnh gật đầu, đem cả người Mộc Thương Lãng ôm lấy, ngay lúc hắn đang muốn ôm luôn Mộ Niệm Hựu, đã thấy y lắc đầu.

“Ta có thể đi.” Tuy sắc mặt tái nhợt, thân mình cũng bởi vì bị kinh hách mà run rẩy, nhưng Mộ Niệm Hựu vẫn từ từ đứng dậy.

“Đi thôi.”

“Ân.”

Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng nhảy từ góc này sang góc khác trốn thoát khỏi Lôi vương thần điện, phía sau hắn còn có Mộ Niệm Hựu và Độn Ảnh đang ôm Mộc Thương Lãng.

Ngay lúc bọn họ đến cửa khẩu Lôi tộc, đám hộ vệ Lôi tộc đuổi theo Địa Tinh tộc cũng vừa vặn trở về.

Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng nấp vào trong bóng tối, nhìn đám thủ vệ đứng đầy ở đại môn, mày kiếm nhăn lại thật sâu.

“Phượng Quân, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không thể rời khỏi Lôi tộc. Có muốn….” Ôm Mộc Thương Lãng, Độn Ảnh nhìn đám người phía trước cũng khẽ nhíu nhíu mày.

“Đừng, trước chờ một chút đi.”

Oanh –

Ngay lúc Phong Vô Uyên mới vừa lên tiếng, ở phương xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh, hỏa diễm nháy mắt đã xông thẳng lên trời.

Không cần nghĩ cũng biết, tiếng nổ mạnh này chính là do bom hẹn giờ lúc nãy Đoan Mộc Ngưng cài trong địa lao gây ra.

“Phía địa lao……”

“Nhanh nhìn xem!!”

Đám thủ vệ nguyên bản còn chen chúc ở đại môn đều chạy về phía xảy ra vụ nổ, đại môn nháy mắt lại trở thành một mảnh im lặng.

“Nhân cơ hội này đi thôi!”

Kết quả, mấy người Đoan Mộc Ngưng cực kỳ dễ dàng rời khỏi Lôi tộc.

……

Sau khi trở lại khách điếm, Phong Vô Uyên liền gọi tiểu nhị, bảo hắn chuẩn bị nước ấm.

E ngại Lôi tộc sẽ phái người đuổi bắt bọn người Mộc Thương Lãng, hắn vẫn chưa thuê thêm phòng. May mắn mỗi thành viên trong Dong binh đoàn của Phong Vô Cực đều có tiêu chuẩn mỗi người một phòng. Vì vậy hiện tại chỉ cần điều chỉnh một chút là ổn.

“Thiên Nhan, Thương Lãng giao cho ngươi.” Chưa từng buông Đoan Mộc Ngưng ra khỏi vòng tay mình, Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng nói với nam tử đẹp như tiên.

“Ta biết nên làm thế nào mà.” Mộ Thiên Nhan thản nhiên cười với hắn, nhanh nhẹn bước vào phòng.

Đợi tiểu nhị bưng nước ấm lên, Phong Vô Uyên đặt nhóc con xuống trường kỷ.

“Vô Uyên…” Nhóc con nãy giờ chưa hề nói chuyện bị Phong Vô Uyên đột ngột buông ra, vội kêu lên, vươn tay kéo góc áo của hắn.

“Ngưng Nhi, không sao rồi, có ta ở đây.” Đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc đứa nhỏ, Phong Vô Uyên ôn nhu trấn an.

“Thực xin lỗi, nếu không phải ta bốc đồng, sẽ không phát sinh chuyện như vậy.” Nhóc con hiện tại gặp được Phong Vô Uyên càng lúc càng cúi thấp đầu.

Nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt chảy xuống.

“Ta không muốn hại chết tộc trưởng Lôi tộc. Ta chỉ muốn làm y sợ, sau đó đi cứu Địa Tinh tộc và Thương Lãng ca ca mà thôi, ta không muốn hại y, ô ô….”

Từ một khắc kia nhìn thấy Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên chưa bao giờ nhìn thấy đứa nhỏ tràn đầy bất lực giống như hôm nay, mờ mịt còn có sợ hãi, càng chưa bao giờ thấy y hối hận đến phát khóc. Tâm không khỏi hơi đau xót.

Đem nhóc con ôm lại vào lòng, Phong Vô Uyên khẽ thờ dài một hơi.

“Nhóc con đừng khóc. Lôi Khiêm Chi chưa chết.”

“Mới không phải mà, là ta tận mắt nhìn thấy bả đao của Thương Lãng ca ca đâm vào tim y. Như thế nào lại không chết chứ? Ô ô…., y nhất định là chết ngắc rồi…” Khuôn mặt đáng yêu khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem vẫn còn quật cường quả quyết cho rằng Lôi Khiêm Chi chết rồi.

“Đúng vậy, đao kia đúng là đã đâm vào ngực Lôi Khiêm Chi, nhưng lúc Vô Cực kiểm tra phát hiện chủy thủ không đâm vào tim, cho nên y cùng lắm chỉ bị trọng thương mà thôi. Chỉ cần không mất máu quá nhiều, nếu cứu kịp, tuyệt đối không chết.” Nhìn nhóc con khóc đến thương tâm, thanh âm Phong Vô Uyên càng thêm nhuyễn: “Hay là ngay cả nhóc con cũng không tin ta?”

Ai, xem ra nhóc con lần này bị dọa không nhẹ a.

Đem mặt chôn ở trong lòng Phong Vô Uyên, nhóc con cật lực lắc đầu.

“Ta tin Vô Uyên……”

“Ân, vậy trước tiên đem cái thân dơ hầy của ngươi tắm qua cái đã, ngồi một lát, ta đi lấy quần áo, được chứ?” Đem nhóc con đặt lại trên ghế.

“Ân.” Đoan Mộc Ngưng gật gật đầu.

Biết Lôi Khiêm Chi không bởi vì tính tùy hứng [đây là Tiểu Ngưng Ngưng tự phán xét bản thân] của mình mà chết, cảm xúc của Đoan Mộc Ngưng mới từ từ dịu xuống.

Ban đầu tính đem Đoan Mộc Ngưng đóng gói đuổi về Phượng tộc, cho nên không có quần áo của trẻ con, hiện tại Phong Vô Uyên chỉ có thể lấy y phục của mình cho nhóc con kia mặc.

Cầm một bộ quần áo sạch sẽ lên, Phong Vô Uyên quay trở về ôm lấy nhóc con, chuẩn bị tắm cho nhóc.

“Vô Uyên….” Để mặc Phong Vô Uyên cởi quần áo cho mình, sau đó ôm vào trong nước ấm, nhóc con khẽ kêu.

“Ân?” Lấy tinh dầu chà xát lên tóc Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên khẽ đáp lại.

“Thực xin lỗi.”

“Đứa ngốc, ta không trách ngươi.” Nhìn đôi mắt trong veo như nước của nhóc con, đôi mắt đỏ đậm của Phong Vô Uyên lộ vẻ sủng nịch.

“Vô Uyên thật tốt.” Khẽ nỉ non.

Đoan Mộc Ngưng vươn tay ôm lấy thắt lưng Phong Vô Uyên, khuôn mặt cọ cọ vào lòng hắn.

Thản nhiên cười khẽ, Phong Vô Uyên tiếp tục nhiệm vụ tắm rửa sạch sẽ cho nhóc con.
Bình Luận (0)
Comment