Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 76

Kiễng chân, Đoan Mộc Ngưng lấy một khối vải trên giá xuống, sau đó mở ra cho Trí Não Hùng cục cưng nhìn.

May mắn Hùng cục cưng rất biến thái đã nhìn thì không bao giờ quên, là trí não có sức chứa dữ liệu siêu phàm, bằng không làm sao có thể trải qua đợt tra tấn kinh khủng kia, nếu là máy tính bình thường có lẽ đã sớm bãi công mặc xác mi rồi.

Cũng không biết đã qua bao lâu, toàn bộ cuộn vải trên ba giá sách trên đã bị Đoan Mộc Ngưng lấy xuống hết, chỉ còn lại tầng giá sách thấp nhất là chưa mở.

“Tiểu Hùng, chúng ta xem nhanh một chút, sắp xong rồi.” Thở nhẹ một hơi, Đoan Mộc Ngưng tùy tay cầm lấy một khối vải mở ra, đưa tới trước mặt Hùng cục cưng.

“Ân ân…..” Đôi mắt bự lóe sáng, đem nội dung ghi trên vải nhớ toàn bộ: “A…..”

Đột nhiên, Hùng cục cưng khẽ kêu lên.

“Làm sao vậy?” Trí Não là máy tính do y chế tạo từ lúc còn rất nhỏ, có thể nói quan hệ giữa một người một máy tính này là dạng quan hệ thanh mai trúc mã nha, Hùng cục cưng đột nhiên kêu lên như vậy, Đoan Mộc Ngưng dĩ nhiên là phải lập tức chú ý.

“Tiểu chủ nhân, nội dung này không thích hợp.” Đôi mắt sáng lòe lòe hiện tắt ngúm, trở thành đôi mắt gấu long lanh bình thường: “Tự ngươi xem đi.”

“Cái gì?” Đoan Mộc Ngưng không hiểu, nhìn lại nội dung ghi trên vải.

Đoan Mộc Ngưng chỉ thấy trên vải chính là một bức họa, có cây cối, có sông, phòng ốc, ngọn núi, hơn nữa còn dùng rất nhiều dấu mực đỏ và đen đánh dấu vài chỗ không biết là để làm gì, tuy rằng không hiểu, nhưng Đoan Mộc Ngưng biết đây chính là bản đồ.

Bởi vì y thấy trên đỉnh ngọn núi to lớn kia có một tòa lâu các, chính là Phượng lâu.

“Đây là bản đồ……”

“Tiểu chủ nhân, bản đồ này không đơn giản như vậy, đây là bản đồ phân bố binh vệ….. Nhưng rõ ràng là chưa có hoàn thành, hoặc là nói người vẽ bản đồ này vẫn còn chưa hiểu hết trình tự phân bố binh vệ, ngươi xem xem phía trái bên trên bản đồ có một vài điểm đen và đỏ, màu đen biểu thị cho việc phân bố binh vệ trong rừng, có thể là phòng bị quân, màu đó đánh dấu khu vực dân cư, vậy chứng tỏ nơi đó…..” Hùng cục cưng là Trí Não thông minh siêu cấp nhất thế kỷ lúc còn ở hiện thế, tinh thông cổ kim nội ngoại, tuy hiện tại bị kẹt ở dị thế, nhưng lại không hề vô dụng tí nào.

“Tiểu Hùng, ý của ngươi chính là Cung trưởng lão vẽ bản đồ này…. Là có ý đồ xấu.” Đoan Mộc Ngưng không hiểu âm mưu đấu đá nhau, nhưng y cũng không có ngốc.

“Nhìn là thấy, tiểu chủ nhân, thứ này phải giao cho Phượng Quân đại nhân của ngươi, nếu thứ này rơi vào tay kẻ khác, Phượng tộc khẳng định sẽ gặp đại họa lâm đầu (đại họa rơi trúng đầu).” Mình im miệng để cho người ta nổi dậy tạo phản, không đại họa lâm đầu mới lạ.

Nếu hôm nay không phải là do Đoan Mộc Ngưng tâm huyết dâng trào chạy đến đây tìm tư liệu lưu trữ, để thứ này rơi vào tay người khác, Phượng tộc này nhất định sẽ rơi vào cảnh sinh linh đồ thán.

“Ta biết.” Đoan Mộc Ngưng cuộn lại quyển trục vải, nhưng mới cuộn lại một nửa động tác đột ngột dừng lại: “Không đúng…. Tiểu Hùng, thứ này giả sự quan trọng như ngươi nói, nếu cầm đi như vậy, ông già Cung kia nhất định sẽ phát hiện ra, chúng ta không thể lấy đi.”

“Nhưng mà….”

“Nơi này cất giữ bản đồ phân bố binh vệ, nhất định còn có thứ khác, Hùng cùng cưng ngươi đem toàn bộ quét hết vào đầu trước đã, sau đó quay trở lại Phượng điện cho Vô Uyên xem.” Đem quyển trục đặt trở lại chỗ cũ, Đoan Mộc Ngưng lại lấy ra một cuộn khác.

Những quyển trục đặt chung với chỗ bản đồ phân bố binh vệ này đều rất kỳ quái, Đoan Mộc Ngưng không thể xem hiểu một chữ nào, bởi vì những chữ này giống như là một đống ám hiệu mật mã, hơn nữa còn có một con dấu ấn ký hồng hồng.

Hiện tại, Đoan Mộc Ngưng đã biết Cung trưởng lão vì sao lại thích sưu tập quyển trục, chẳng qua chỉ vì muốn che giấu âm mưu.

Ngay lúc Đoan Mộc Ngưng và Hùng cục cưng xong việc chuẩn bị rời đi, một loạt tiếng bước chân đột ngột từ ngoài truyền đến.

“Tham kiến Cung trưởng lão.” Thanh âm hai thủ về canh ngoài phòng vang lên.

“Ân, lúc không có ta, có người nào đến đây không?”

“Không có, Cung trưởng lão.”

“Ân, vậy cái ngươi lui ra.”

“Vâng……”

Đoan Mộc Ngưng nấp trong phòng nghe thấy Cung trưởng lão nói chuyện với hai người thủ vệ, liền gấp như kiến bò trong chảo.

“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Ông già Cung quay lại rồi kìa.” Nếu bị Cung trưởng lão phát hiện, nhất định chết chắc rồi.

“Tiểu chủ nhân, trốn đi trốn đi!!” Trí Não đeo trên cổ Đoan Mộc Ngưng đúng lúc lên tiếng nhắc nhở.

“Đúng đúng…. Trốn thôi.” Đoan Mộc Ngưng lúc này mới nhớ ra, nhìn trái nhìn phải, sau đó xoay người trốn vào trong tấm rèm buộc gần đó.

Cũng may Đoan Mộc Ngưng có thân thể của một đứa bé năm tuổi, nếu không nhìn kỹ, chắc chắn sẽ không nhận ra có người trốn trong đó.

Quả thực Cung trưởng lão lúc đi vào trong, không phát hiện Đoan Mộc Ngưng đang trốn bên trong rèm cửa.

Cảm nhận được Cung trưởng lão bước qua khỏi rèm cửa, Đoan Mộc Ngưng trốn bên trong cương cứng thân thể, đình chỉ hô hấp, lúc này mới thở nhẹ ra một hơi.

An toàn rồi…. Chờ đã, sát khí.

Ngay lúc Đoan Mộc Ngưng tưởng mình an toàn, không ngờ nháy mắt lại cảm nhận được một cỗ sát khí quét tới, thân là Phượng hoàng con, là thần thú, Đoan Mộc Ngưng đối với chuyện khí tức biến đổi đặc biệt mẫn cảm.

Bừng tỉnh, thân thể lập tức phản ứng, tay vung lên đem rèm cửa ném thẳng đến chỗ sát khí phát ra.

Có rèm cửa che chắn, Đoan Mộc Ngưng thừa cơ điểm mũi chân lên cây cột phía sau, phóng thoát ra ngoài.

Đoan Mộc Ngưng vội vội vàng vàng một lòng muốn thoát khỏi nơi này không hề chú ý tới thanh đoản đao xé rách rèm cửa dùng tốc độ cực nhanh bay về phía y.

“Ngô….” Phía sau truyền đến một trận đau nhức, Đoan Mộc Ngưng cảm thấy không thể thở được, nhưng động tác ở dưới chân không dám dừng lại, tiếp tục điểm chân phóng bay ra ngoài.

Bởi vì y biết nếu dừng lại, chắc chắn sẽ chết, Cung trưởng lão nhất định sẽ không bỏ qua cho y.

Cách cách –

Rèm cửa trong phòng nháy mắt đã bị khí tức mãnh liệt xé nát, Cung trưởng lão cuối cùng chỉ thấy một cái bóng đang khẩn cấp thoát ra ngoài.

“Người tới người tới, có thích khách!!!!” Hắn hô to, bốn phía Phượng lâu nổi lên một trận xôn xao.

“Tiểu chủ nhân….” Cảm nhận được khí tức của Đoan Mộc Ngưng sắp không ổn, Hùng cục cưng lo lắng gọi.

“Hiện tại…. Không thể quay về….” Khẽ thở hào hển, Đoan Mộc Ngưng dựa vào một thân cây.

Vừa rồi Cung trưởng lão vừa mới hô lên, toàn bộ Phượng lâu đã bị kinh động, nếu hiện tại y chạy trở về Phượng điện, nếu bị nhìn thấy…. Chắc chắn sẽ bị lộ.

Cho nên không thể quay về……

“Nhưng….. Nhưng mà….” Hùng cục cưng biết Đoan Mộc Ngưng bị thương, nhưng lại không thể thấy miệng vết thương, y không biết Đoan Mộc Ngưng bị thương như thế nào, nhưng y cảm nhận được hơi thở của Đoan Mộc Ngưng đang dần trở nên hỗn độn, chứng minh Đoan Mộc Ngưng bị thương không nhẹ.

Đoan Mộc Ngưng từ nhỏ đã được huấn luyện, toàn bộ võ thuật tri thức hiện tại đều do phụ thân Đoan Mộc Thanh Tôn của y truyền thụ, hơn nữa từ nhỏ đã đi theo Đoan Mộc Thanh Tôn, cho nên Đoan Mộc Ngưng đã gặp đủ mọi loại người, sát thủ hay hắc bang lão đại tính cách cổ quái gì đó mỗi khi nhìn bộ dạng đáng yêu của Đoan Mộc Ngưng, liền không tiếc dạy cho y một ít kỹ xảo đặc biệt, cho nên Đoan Mộc Ngưng từ nhỏ đã có một thân tài nghệ, chỉ là bình thường y làm biếng, rất ít khi sử dụng trước mặt người khác, vì vậy có khối người nhìn bộ dáng đáng yêu của y liền nghĩ y là người yếu đuối.

Có thân thủ tốt như vậy, nếu bản thân không bị trọng thương, khí tức tuyệt đối sẽ không trở nên hỗn độn như vậy…..

“Không thể trở về…. Hiện tại việc phải làm chính là để cho người khác nhìn thấy ta không có việc vì…. Bằng không đợi đến khi trở về Phượng điện rồi mới gục, Cung trưởng lão không tìm được kẻ xâm nhập, nhất định sẽ gây khó dễ….” Đoan Mộc Ngưng nâng tay cắn một cái, dùng đau đớn bắt buộc bản thân tỉnh táo lại.

Sau lưng vẫn đau nhức như trước, y biết tiểu đao của Cung trưởng lão ở trên lưng cắm rất sâu, nhưng không bị thương ở chỗ yếu hại, chỉ cần cắn răng nhịn một chút là tốt rồi.

“Ta biết rồi….” Hùng cục cưng hiểu Đoan Mộc Ngưng nghĩ gì, nhưng đôi mắt vẫn là hai cái trứng hột gà đang chần trong nước sôi.

Lúc Đoan Mộc Ngưng dựa người lên thân cây, cần Trí Não ngồi ở dưới đất giả bộ chơi đùa, một loạt tiếng bước chân hỗn độn từ từ chạy tới gần.

“Nhanh đi tìm, nhất định phải tìm cho ra tên thích khách kia!!”

Nghe được giọng của một thủ vệ, Đoan Mộc Ngưng ngẩng đầu nhìn: “Phát sinh chuyện gì?” Đôi mắt đen lấy vẫn trong suốt như trước, làm cho người ta nhìn không ra có gì khác thường.

“A….. Là tiểu công tử a.” Người nọ nhìn thấy đứa bé đang ngồi dưới gốc cây hơi sửng sốt, liền cung kính hành lễ: “Vừa rồi điện phủ của Cung trưởng lão bị đột nhập, tiểu nhân dẫn người đến chỗ này tìm thích khách, tiểu công tử ngài cũng mau quay về Phượng điện a, nếu không Phượng Quân sẽ sốt ruột.”

“Ân.”

“Người tới, hộ tống tiểu công tử quay về Phượng điện.”

Đoan Mộc Ngưng hoàn toàn không thể tưởng tượng được thủ vệ đi tra thích khách kia lại cực phẩm như vậy, cư nhiên sai người đưa y trở về.

“Không……”

“Không cần, ta đưa tiểu công tử trở về là tốt rồi, các ngươi tiếp tục đi bắt thích khách đi.” Hắc Y phi thân tới, bóng dáng thon dài nháy mắt đã xuất hiện ngay bên cạnh Đoan Mộc Ngưng, diện vô biểu tình.

“A….. Hắc Y….. Hắc Y đại nhân….. Vâng!” Thủ vệ bị sự xuất hiện đột ngột của thủ lĩnh ám vệ làm cho hoảng sợ, liền vội vàng dẫn người rời khỏi.

Dựa lưng vào thân cây, Đoan Mộc Ngưng nhìn mọi người tán đi hết, tâm tình mới dám buông lỏng xuống.

“Hắc Y….” Xoay người. Thân thể nhỏ nhắn vô lực đã nằm trong lòng Hắc Y: “Đưa ta trở về Phượng điện, mau…. Còn có rửa sạch hiện trường….”

Ôm lấy thân mình nhỏ bé của Đoan Mộc Ngưng, Hắc Y nhìn gốc cây nhiễm một màu đỏ tươi nhất thời hiểu ra.

Đoan Mộc Ngưng bị thương, mắt tối sầm lại, vung tay một cái, chỗ thân cây nhiễm màu đỏ ghê người kia đã biến mất vô tung, ôm Đoan Mộc Ngưng, Hắc Y nháy mắt liền biến mất.

Ngư Ngư: Tiểu Ngưng nhi bị thương, Vô Uyên phát điên ……
Bình Luận (0)
Comment