Bảo Bối Của Chủ Tịch

Chương 62

Hạ Tử Di trở về phòng, kỳ quái là trong phòng yên tĩnh một chút âm thanh cũng không có. Cô cho là anh đã trở về phòng rồi, kết quả trên giường không ai, phòng tắm cũng không có, vậy rốt cuộc đi đâu? Trước kia anh trở lại, ước gì lập tức đem cô trói trên giường ba ngày ba đêm không ra được, hôm nay không phải quá khác thường sao?

Bất kể như thế nào, Hạ Tử Di cảm giác mình nhất định phải thảo luận với anh về vấn đề giáo dục Bảo bối. Nhỏ như vậy mà tính tình lại hư, ngày ngày bị cha mẹ người ta khiếu nại, cô chịu đủ rồi, còn có anh ấy dạy dỗ con là những thứ gì?

Không có ở đây thì ở phòng sách lầu dưới sao? Cô đi tìm anh được không?

Lăng Thiên để điện thoại ở trên bàn. Anh mới vừa nhận được điện thoại của A Nhất, Lăng Hạo Vũ đã về! Anh trai trên danh nghĩa của anh trở lại! Năm năm trước là trở lại vì trả thù! Năm năm sau là vì cái gì đây? Anh ta còn hy vọng với Tử Di không? Nhưng nếu anh ta vẫn còn hy vọng cướp lại cô thì sao đây? Lăng Thiên đặt lên bàn tay đã nắm thật chặt ở cùng một chỗ.

Vợ của anh? Đúng vậy, bọn họ kết hôn hơn 6 năm, có một con trai 5 tuổi. Nhưng anh vẫn chưa phải biết rốt cuộc cô muốn anh làm sao mới đúng? Trong lòng của cô, Lăng Hạo Vũ còn tồn tại không? Anh không dám nghĩ tới! Nhưng anh biết trong lòng của cô không có anh! Vẫn luôn không có, cho nên anh không hề làm những hành động làm cho người ta buồn cười nữa. Bất kể cô có yêu hay không, anh đều muốn cột cô bên mình, không phải sao?

"Cốc cốc cốc!" Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa cắt đứt phán đoán của anh.

"Chuyện gì?" Khoảng thời gian này, người sẽ gõ cửa chỉ có thím Trần mới đúng. Con trai đã sớm ngủ, cô ấy không thể nào chủ động tới tìm anh. Nhưng thím Trần cũng không phải không biết anh chưa bao giờ có thói quen ăn bữa khuya.

Tử Di không có nữa gõ cửa, trực tiếp vặn tay cầm cửa đi vào.

"Di Di..đã trễ thế này sao em còn chưa ngủ?" Những năm gần đây, anh gọi nhũ danh của cô đã thành thói quen. Mới vừa vặn nghĩ đến cô, vậy mà cô chủ động tìm đến anh! Đây thật là ly kỳ! Nhưng anh luôn luôn tỉnh táo cũng không biểu hiện ra nhiều cảm xúc.

"Em có việc muốn nói với anh." Tử Di đến gần anh, phát hiện anh như đang suy nghĩ việc gì. Anh lại đang nghĩ gì thế? Rõ ràng ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, thân thể lại thân mật đến vậy, cô phát hiện mình vẫn chưa hiểu rõ anh.

"Nói chuyện gì?" Không có từ trên ghế đứng lên, một anh tay gảy nhẹ mặt bàn chờ cô mở miệng.

"Chính là chuyện của Vũ Phong......" Tử Di nuốt nước miếng, đề tài giữa bọn họ luôn đều là anh chủ đạo, hiện tại cô đi chủ đạo; mới vừa rồi lúc từ trên lầu đi xuống, khí thế của cô hoàn toàn không có.

"Con trai có chuyện gì cần lo lắng sao? Anh cảm thấy con rất tốt!" Cô tắm rửa xong, cơ thể nhàn nhạt mùi thơm khiến anh khống chế không được nhớ mong, kéo xuống cô, để cho cô ngồi lên bắp đùi cường tráng của anh.

"Anh như vậy làm sao chúng ta nói chuyện? Buông em ra đã!" cô ở trong lòng anh không được tự nhiên uốn éo người.

"Anh cảm thấy bình thường... Em cứ nói! " Xúc cảm mềm mại trong tay khiến anh không muốn nói chút nào, anh chỉ muốn đem cô đè ở trên bàn hung hăng ức hiếp. Sinh một đứa con, thân thể cô vẫn mảnh khảnh như vậy, căn bản không giống như bà mẹ một đứa trẻ 5 tuổi. Mấy năm này thím Trần bồi bổ nhiều nên cô đã không mảnh mai giống lúc mới vừa kết hôn như thế, ít nhất khi trên giường động một chút là ngất đi khiến anh một mình tự xử.

"Em... Anh bỏ tay ra đi..." Giọng nói càng ngày càng nhỏ, bởi vì tay anh đã chui vào trong váy ngủ cô. Tên cầm thú này mỗi lần trở lại vừa thấy được cô vốn là như vậy, không thể nói hai câu liền động tay động chân rồi. Cô cho là lần này sẽ không như vậy, dù sao thời điểm vừa mới trở về anh không có để ý cô không phải sao?

"...... Đừng mà......" Quần áo bên người đã không thấy, anh ta căn bản không muốn nói chuyện!

"Xuỵt, chúng ta bây giờ cái gì cũng không cần nói, chỉ cần cảm thụ là tốt rồi......"

Những năm gần đây, mỗi một lần triền miên, Tử Di cảm giác đầu óc mình lại bắt đầu hỗn loạn, toàn thân mềm nhũn, căn bản vô lực kháng cự, mặc cho anh cởi váy ngủ mỏng manh của cô ra, cố tình làm bậy.

Anh từ từ phe phẩy vù vù bên tai nhạy cảm của cô, cô nhẹ run rẩy. Rõ ràng muốn tới nói chuyện của con, làm sao sẽ thành như vậy chứ?

Đôi mắt long lanh của cô sắp chảy ra nước, môi đỏ mọng khẽ đóng khẽ mở, khiến anh rất muốn làm chuyện tà ác, không biết cô có đồng ý hay không? Những năm này, anh rõ ràng cảm giác được cô đã không còn bài xích anh như thế, nhưng như vậy có thể xem là cô chấp nhận anh không?

"Di Di...." Nửa đứng dậy đè cô ở trước bàn sách, ngón tay thon dài vỗ về cánh môi như hoa của cô, anh ở bên tai của cô cúi đầu dụ dỗ, tay cũng không dừng ở trên người của cô tác oai tác quái.

"Em không muốn như vậy, không muốn......"

Bởi vì thân thể giãy dụa đụng phải điện thoại di động anh đặt trên bàn, “bụp” một tiếng, lanh lảnh nằm trên mặt đất.

"Dùng cái miệng nhỏ của em giúp anh...." Điện thoại di động rơi trên mặt đất khiến anh nhớ lại cú điện thoại vừa rồi, người đàn ông được nhắc tới trong cú điện thoại kia. Mà lúc này cô từ chối làm anh vô cùng tức giận!

"Đau quá......" Anh tại sao có thể thẳng tới thẳng lui như vậy chứ?

Trong phòng sách tối tăm, cảnh xuân đang nồng cháy …

Anh ôm cô, thật chặt trong ngực, hết sức triền miên ở chung một chỗ. Gương mặt của cô dính sát vào da thịt đầy mồ hôi của anh, hơi thở gấp, giữa lông mày xuân sắc vô biên.

"Nhìn anh, nhìn anh....anh là ai?" Anh vội vàng chứng thực khiến Tử Di chịu đựng sắp tới cực hạn mở mắt ra: " Thiên.... Anh là Lăng Thiên... " Những lần hoan ái. Anh luôn thích hỏi cô như vậy, vậy anh thì sao? Sẽ là của cô? Sẽ là của một mình cô sao? Điều này cô không chắc, lòng Tử Di thắt lại.

"Di Di...em là của anh. Vĩnh viễn là của anh!" Lăng Thiên mạnh mẽ luật động, tưới chất lỏng kia vào nơi sâu nhất của cô.

......

Tập đoàn Dương thị...

"Tổng giám đốc...khuya như vậy rồi, anh không về nhà sao?"

La Dĩnh bỏ quên bộ tài liệu quan trọng trên bàn, khi quay lại lấy thì thấy Tổng giám đốc Dương Hiểu Phàm vẫn còn trong phòng.

"Cậu về trước đi... Tôi còn một số việc chưa giải quyết xong! " Dương Hiểu Phàm nói với cậu thư ký kia.

"Ai... Tổng giám đốc, anh làm việc cật lực vậy để làm gì chứ? Chẳng lẽ....là vì muốn xây dựng sự nghiệp trước khi có vợ sao?"

Ngừng lại suy nghĩ một lát, anh ta nói tiếp.

"Nhưng mà.... Với sự nghiệp hiện tại của anh thì có biết bao nhiêu cô gái muốn được gả cho anh chứ?"

"La Dĩnh! Hình như cậu hơi nhiều chuyện rồi đó! Mau về đi.... Nếu không thì ở lại làm giúp tôi!" Dương Hiểu Phàm có chút mệt mỏi với tên thư ký lắm mồm này! Nhưng kể ra nếu không có hắn thì anh sẽ rất cô đơn!

"Ơ... Hình như em còn có việc! Tổng giám đốc, em về trước! " La Dĩnh nghe đến hai chữ "ở lại" liền vội vã từ chối.

Căn phòng tổng giám đốc lại rơi vào yên lặng. Dương Hiểu Phàm tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu.

Cuối cùng cũng xong, Dương Hiểu Phàm thở dài nhìn đồng hồ trên bàn.

Đã 11h rồi sao? Anh cũng không biết mình sẽ làm gì để luôn bận rộn. Năm năm qua mỗi ngày anh đều làm việc như vậy... Làm mệt tới nỗi vừa về nhà là lăn ra giường ngủ. Chỉ vì một lý do duy nhất! Là vì... Anh rất nhớ cô....

"Tiểu Yên, năm năm qua... Em sống tốt không? " Nhìn sợi dây chuyền trong tay mà lòng anh đau nhói. Nỗi đau năm năm trước chưa bao giờ biến mất trong lòng anh.

"Em có nhớ tôi... Như tôi luôn nhớ em không? "

--------------------------------------

Lâu rồi không viết H.... Giờ mới viết lại...không biết được không mọi người! Ta đọc H nhiều nhưng viết lại chẳng ra làm sao!

Vote cho ta nheeee!!!

19h 52

2/4/2018
Bình Luận (0)
Comment