Bảo Bối Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 64

Mia sau khi nghe lời thách đấu đầy tự tin của Bảo Ngọc thì càng thêm tức giận, ánh mắt tràn đầy ngọn lửa lòng thù hận cô ta điên cuồng cười giọng nói tự mãn vang lên:

- Bảo Ngọc"!Mày dám thách thức tao??Được thôi hôm qua mày may mắn thoát chết, sát thủ không giết được mày..

nhưng hôm nay mày sẽ không còn may mắn được nữa đâu.."Tao sẽ giết chết mày tiễn mày xuống địa ngục"!!

Khoé miệng Bảo Ngọc khẽ nhếch lên thành vòng cung, đôi môi nhỏ đỏ tươi mở miệng nhấp từng chữ: -"Tôi..Muốn...Xem...Cô...Có...Đủ...Bản...Lĩnh... Giết...Được...Tôi...Không"???

Nói rồi Bảo Ngọc quay đầu lại nhìn Tiêu Dật đang đứng xem kịch vui, cô cất giọng lạnh lùng:

-"Tiêu Dật"!! anh mau đưa Elen vào phòng nghỉ ngơi và gọi bác sĩ đến, khắp người cô ấy đều có nhiều vết thương,

có chỗ bị thương đã bị nhiễm trùng phải mau điều trị ngay...

Tiêu Dật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, anh tiến lại gần chỗ Bảo Ngọc đưa tay ra định đỡ lấy Elen thì chợt Elen gạt tay anh ra, giọng nói chứa hơi thở yếu ớt nhưng kiên định:

-"Tôi vẫn còn khoẻ không sao hết..Tôi muốn ở đây xem Bảo Ngọc đấu, tôi từng hướng dẫn và tập luyện cùng cô ấy,

Tôi phải xem được thành quả cho sự cố gắng của tôi và cả cô ấy nên không ai có thể khiến tôi rời khỏi đây khi hiệp đấu chưa kết thúc"...

Bảo Ngọc bất đắc dĩ thở dài, bây giờ cô mới hiểu tại sao cô và Elen chỉ mới quen nhau được một tháng nhưng cả hai lại dường như đã gắn bó với nhau từ rất lâu..

Có lẽ vì tình cách của Elen có phần giống cô, kiên cường,đôi chút ngang ngạnh và cố chấp..

bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm của cô ấy rất ấm áp và bởi vì Elen và cô hiểu được nhau..

Tình bạn thân thiết không phải dựa trên cơ sở thời gian mà dựa theo cảm xúc và sự thấu hiểu..

Nếu cho rằng thời gian quen biết lâu mà không cần cảm xúc và sự thấu hiểu thì chỉ cần một hiểu lầm nhỏ cũng khiến tình bạn đó trở nên rạn nứt..

Elen thấy Bảo Ngọc cứ đứng nhìn chằm vào mình mà không thấy lên tiếng tưởng rằng Bảo Ngọc sẽ phản đối không cho cô đứng ở đây xem mà bắt cô vào trong nghỉ ngơi, điều trị vết thương..

[Lê: :3 hứa 1 tuần 2c cơ mà cuối năm làm hàng nhiều gấp bận quá tối lại tăng ca về mệt viết dc tý là ngủ quên mất lun >.

Để chứng tỏ cho Bảo Ngọc thấy là bản thân cô còn rất khoẻ, có thể chịu đựng được liền dùng tay nhấc bàn tay của Bảo Ngọc đang giữ lấy cô

ra, cố gắng gượng đôi chân khiến nó đứng vững..

Dù cả cơ thể đều thấy đau đớn, sắc mặt đã trắng bệt nhưng đôi môi vẫn cắn chặt miệng cố mấp máy một nụ cười nhìn Bảo Ngọc:

-"Tôi chịu đựng được"!! Vì thế hãy đấu một trận thật đẹp mắt cho tôi thấy kết quả từ sự cố gắng của cô đi Bảo Ngọc...

Nhìn thấy ánh sáng từ trong đôi mắt của Elen chứa đựng sự tin tưởng tuyệt đối,

Bảo Ngọc liền gật đầu mỉm cười xoay lưng lại nhìn về phía Mia cất giọng lạnh lùng:

-"Bắt Đầu"!!

Tất cả mọi người sau khi nghe Bảo Ngọc nói thì đồng loạt lùi xuống tạo thành một khoảng trống lớn cho cô và Mia quyết đấu.

Elen dù đã cố gắng gượng đứng nhưng cũng không thể kéo dài qua nổi 2 phút, cả người dường như không còn chút khí lực, thân hình lảo đảo..

Gương mặt sắp tiếp xúc với mặt đất bỗng nhiên có một lực mạnh kéo cô chở lại cả người đều đổ vào lồng ngực của người đàn ông..

Bàn tay theo bản năng chống trước vòm ngực cường tráng, cảm giác một cỗ nhiệt độ nóng bỏng khiến cô giật mình vội muốn tránh né.

Liệt Diễm lạnh lùng không bận tâm đến vẻ cự tuyệt của Elen dứt khoát cúi người bế Elen lên anh hừ lạnh ánh mắt chứa đựng tia bá đạo chậm rãi nói:

-"Đã đứng không vũng vẫn còn cố chấp... Nếu muốn xem thì tốt nhất là đừng giãy dụa không đừng trách tôi!!

Elen nghe vậy thì đành cúi đầu nằm im trong lòng Liệp Diễm để mặc anh bế ngồi trên ghế sofa, hai gò má đỏ ửng, cô ngẩng đầu hé mắt lên nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người...

Mắt liếc thấy Bảo Ngọc đang cười nhìn cô với vẻ mặt gian tà đầy ý trêu chọc, còn Mia thì sắc mặt đen u ám, ánh mắt cô ta tràn đầy lửa hận..

Cô ta rút sợi dây xích ra, đầu dây là một lưỡi dao tinh xảo bén nhọn..

Cô ta vung tay sợi dây xích phóng về phía Bảo Ngọc,

tựa như một con rắn đang lao tới, tốc độ của gió như tăng thêm sức mạnh cho nó khi lưỡi dao sắp chạm vào người Bảo Ngọc..

Một tiếng xoạt" như xé gió vang lên một âm thanh "keng…" phát ra từ sự va chạm giữa hai thứ kim loại.

Bảo Ngọc dùng Lãnh Vô Huyết cản phá lưỡi dao của Mia,..cô tung chân một cước đá về phía người Mia, cô ta liền lộn nhào về phía sau vung dây xích quật ngang người Bảo Ngọc..

Bảo Ngọc dường như cảm nhận được nguy hiểm, các giây thần kinh càng hoạt động mạnh, ,máu lưu thông nhanh chóng khiến cơ thể trở lên linh hoạt..

Cô uốn người thành vòng cung, mũi chân vung lên nhắm ngay mặt Mia, khoé miệng khẽ nhếch lên một cước đá trúng cằm khiến cô ta choáng váng..

Nhưng Mia cũng không phải dạng vừa chỉ vài giây sau cô ta đã ổn định tinh thần, liền xông về phía Bảo Ngọc liên tục công kích cô bằng chân và dây xích..

Cuộc đấu đã trôi qua hơn 15 phút nhưng chưa phân được thắng bại, mọi thứ xung quanh đều im lặng, tất cả mọi người đều dường như nín thở theo dõi trận đấu..

Trong đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng "keng..bụp.. chát"từ vũ khí và quyền cước của hai người con gái đang quyết đấu kịch liệt đầy gay cấn..

Bảo Ngọc xoay người né tránh những đòn phản công của Mia mà bị dồn vào bức tường gần sát cửa chính,

Mia cảm thấy Bảo Ngọc đã chật vật chống cự từng cú đá của cô ta thì càng thêm hăng tiết mà tung thêm nhiều chiêu muốn lấy mạng của cô..

Mia nhìn Bảo Ngọc đã sắp chạm vào tường thì cất tiếng cười độc ác, ánh mắt tràn đầy tia tự đắc và giễu cợt..

Cô ta vung giây xích lên muốn dùng mũi nhọn ở đầu sợi dây phóng ra xuyên thủng cổ họng của cô..

Nhưng khi sợi dây xích vừa lao tới thì Bảo Ngọc liền cầm Lãnh Vô Huyết chắn ngang xoay bàn tay khiến sợi dây xích quấn thành nhiều vòng trên lưỡi dao..

Nhân cơ hội Bảo Ngọc giữ chặt con dao, một bàn tay nắm sợi dây nhanh như cắt kéo mạnh không cho Mia có thời gian thu dây xích về lực kéo mạnh khiến cô ta lao theo về phía Bảo Ngọc..

Bảo Ngọc lạnh lùng đầy tà khí, ánh mắt chỉ có tia tự tin đầy cao ngạo miệng cô khẽ mấp máy môi nói lời tàn độc:

"Trò Chơi Kết Thúc"!!Cô Đã Thua..

Chân dơ lên tung một cước với lực đạo rất mạnh về phía bụng Mia khiến cô ta văng ra ngoài cửa chính mà không kịp né đòn..

Khuỵ hai đầu gối trên mặt đất, Mia phun ra một ngụm máu tươi, cắn răng nhịn đau cô ta đợi Bảo Ngọc tiến gần tới thì liền rút ám khí trong người phóng về phía cô nghiến răng quát lớn:

-Đi chết đi Bảo Ngọc"!!
Bình Luận (0)
Comment