Bảo Bối Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 85

Bảo Ngọc và Elen đi đến khu ổ chuột đường sancpô- Fiuo hẻm Vr- 68, hai cô giấu xe ở một góc tường khuất tầm nhìn của người đến đây vì sợ bọn người của bá tước Joe tới sẽ phát hiện và nghi ngờ..

Hai cô muốn làm việc này trong bí mật không thể để lại bất cứ dấu tích nào cho dù là một dấu vết nhỏ bởi nếu ông ta phát hiện có người lấy được cuộn băng sẽ biết ông ta bị nghe lén và có khả năng sẽ nghi ngờ Hàn Phong..

Bảo Ngọc bước xuống nhìn ngó xunh quanh xem xét một lúc rồi quay qua nhìn Elen:

-" Có lẽ bọn chúng chưa tới đây!! Chúng ta phải ra tay nhanh trước một bước rồi rời khỏi để không bị phát hiện"!!

Elen cầm chìa khoá xe nhét vào túi áo da hiểu lời của Bảo Ngọc nói cô liền tiến lên đi trước để Bảo Ngọc đi sau cho dễ bảo vệ...

Càng đi sâu vào trong hẻm tối tăm, hai cô liền cảm thấy nơi đây thật dơ bẩn và hoang vu...

Những ngôi nhà mục nát cách xa nhau xen kẽ với những túp lều rách dựng tạm, dù ban đêm nhưng nhờ ánh trăng hôm nay sáng mà Bảo Ngọc và Elen có thể nhìn rõ khung cảnh đầy kinh dị ở nơi đây..

Toàn là rác thải cùng những con chuột cống hôi hám đang chạy linh tinh chỗ để gặm nhấm thức ăn còn phát ra tiếng kêu chíp..chít..chít...

Tiếng gió thổi vù vù làm bốc nên mùi rác ô thiu, hôi thối nồng nặc khiến Bảo Ngọc phải nhíu mày bước đi nhanh tìm nhà số 17.

Tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy và một phần cũng vì là ban đêm, nơi đây chỉ có ánh trăng chứ không có ánh đèn sáng lên việc tìm số nhà cũng có chút bất lợi..

Bỗng khoé môi của Bảo Ngọc khẽ nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp loé ra tia sáng phản chiếu với ánh trăng mang vẻ quyến rũ lại lộ ra khát vọng với một căn nhà cũ nát nằm riêng biệt ở một góc khuất tầm nhìn thảo nào rất khó kiếm.

Hai người liền tiến về phía căn nhà cũ đó khi thấy rõ chữ số 17 thì liền vui vẻ tính đẩy cửa vào thì bên trong một bóng người phóng ra, Bảo Ngọc ngạc nhiên hoá ra là một sát thủ nữ trên hai tay cô ta đều có một lưỡi dao bém nhọn.

Bảo Ngọc đoán nữ sát thủ này có thể do tên Vilisiam đã chết kia muốn bảo vệ người bên trong căn nhà kia mà đưa đến đây để phòng ngừa chuyện bất trắc có thể xảy ra.

Elen sờ vào bên hông rút dây thắt lưng trên người ra, cô tiến lên vụt dây lưng hướng về phía nữ sát thủ đưa ánh mắt lạnh lùng sắc bén như ra hiệu cho Bảo Ngọc tiến vào bên trong để cô lo bên ngoài này.

Bảo Ngọc thấy tình thế cấp bách nếu không nhanh chóng lấy cuộn băng rời khỏi đây để bọn kia tóm được thì mọi chuyện coi như hết, cô liền tính đẩy cửa gỗ mục bước vào thì nữ sát thủ vừa né được đòn của Elen liền xông tới dơ dao muốn đâm để ngăn cản Bảo Ngọc.

Nào ngờ khi mũi dao bén nhọn sắp chạm vào người Bảo Ngọc thì lại thấy cô quay đầu qua đôi mắt băng lãnh hiện nên tia mất kiên nhẫn, bàn tay Bảo Ngọc nắm giữ lấy cô tay nữ sát thủ bẻ gập lại một tiếng xương gãy răng.. rắc vang lên!

Sắc mặt nữ sát thủ từ kinh ngạc chuyển thành trắng bệt, lưỡi dao trên tay cũng bị rớt xuống đất, Bảo Ngọc hừ lạnh nói:

- giao lại cho cậu!!

Rồi cô tiến vào bên trong chưa kịp quan sát xung quanh thì một quả đấm đã phang thẳng vào mặt cô..

Bảo Ngọc có cảm giác rất nhạy bén và tay chân cũng rất linh hoạt.

Cô khẽ ưỡn lưng và đầu xuống né thoát khỏi cú đầm, gót chân cũng nhấc cao lên xuất thủ một cước trúng ngay đầu hắn khiến hắn bất ngờ..

Nhưng bản tính háo thắng và không chịu thua của hắn, Bảo Ngọc nhìn hắn lại lao về phía mình, cô cảm thấy thời gian rất gấp không thể trì hoãn ở nơi đây thêm vài phút sẽ rất nguy hiểm.

Bảo Ngọc liền tung chiêu nhanh gọn, đạp một cước vào bụng hắn, tung cùi chỏ và đầu gối lên người hắn, đánh liên tục khiến hắn trở thành thế bị động chống trả.

Cô liền nở nụ cười nơi khoé miệng nhìn kỹ mới thấy được, cô xoay người dơ chân nhanh như thoắt ẩn thoắt hiện gạt chân hắn, khi hắn vừa ngã xuống..

Thhì Bảo Ngọc đã ngồi lên một bên chân giữ và bẻ gập một nhát...rắc rắc... hai tiếng gãy sương vang lên chỉ hai ba phút sau lại có tiếng hét thảm thiểt cất lên cùng giọng nói lãnh cảm của Bảo Ngọc truyền đến:

- " Cuộn Băng Chứng Cứ đâu "??

Thấy hắn câm như hến và có ý không chịu khuất phục Bảo Ngọc liền cười lạnh, vơ luôn một cây đinh dài nhọn nằm trên mặt đất kẹp ở giữa lòng bàn tay rồi nắm chặt lại.. "Phập"!!

tiếng đinh nhọn găm vào đùi cùng dòng máu đỏ tươi đang không ngừng tuôn trào ra, Bảo Ngọc rút cây đinh ra liền có tí máu bắn ra,

Cảnh tượng vừa dã man lại rất kích thích, nhìn hắn quằn quại vì đau đớn Bảo Ngọc hỏi lại lần nữa đinh cũng đặt ngay trên đùi hắn:

- " Nói hay không"??

Hắn thở gấp chỉ về phía một cái hộp nằm ở bên trên một cái tủ gỗ nhỏ nhìn qua cái hộp chỉ là một thứ rẻ tiền không ai dòm ngó...

Elen quẳng cái xác nữ sát thủ người đầy vết thương và máu loang lổ nằm ở gần chỗ tên đang sống dở chết dở kia rồi cô tiến lại cầm hộp gỗ xuống mở ra quả nhiên có một cuộn băng đã cũ..

Bảo Ngọc rút Hoa Vô Huyết từ trong người ra dí sát vào cổ hắn lạnh lùng quát:

- Nói"!! 20 năm về trước anh đã được lệnh làm gì??

Cô hỏi như vậy vì đoán được người mà tên Vilisiam tin tưởng chỉ có người từng dính líu đến vụ tội ác năm xưa, hắn ta im lặng không nói Bảo Ngọc càng dí sát hơn máu cũng đã rướm ra, cảm giác đau rát từ cổ truyền đến khiến hắn mấp máy miệng nói từng chữ:

-" Năm xưa, 20 năm về trước tôi là người kiểm tra động cơ cho máy bay ở Trung Quốc, khi đó tôi còn rất trẻ và vì hám lợi tôi đã nhận tiền của một người đàn ông ra tay tháo rỡ một bộ phận tích điện trong một máy bay tư nhân đến Anh quốc và vài ngày sau thì có tin tức chiếc máy bay đó bị nổ tung"!!

Bảo Ngọc phẫn hận kéo tay xoẹt ngang cắt một đường trên cổ của hắn rồi đứng lên lãnh cảm buông lời:

- " Những kẻ khiến anh ấy phải trải qua sự đau đớn, nỗi thống khổ trong quá khứ không kẻ nào sống xót thoát được, đều phải chết.."!!

Elen đưa Bảo Ngọc cuộn băng rồi cô bỏ một cuộn băng đã hư vào trong hộp khi nãy cô tìm thấy ở gần kệ tủ để làm giả... Sau khi bước ra ngoài Bảo Ngọc rút khẩu súng bạc Fx-8 ra bắn 1 viên đạn vào trong nhà nơi chứa bình ga.

Một tiếng nổ khá lớn vang lên, căn nhà bốc cháy, lửa lớn đỏ rực đốt cháy đi mọi thứ, lửa của hận thù, của chết chóc xoá đi vết tích của máu...

Trong màn đêm đen tối, sau ánh lửa rực rỡ hai cô gái áo đen nhảy lên chiếc xe Prosche đỏ phóng đi chở về biệt thự, Bảo Ngọc tuy mừng vì tìm được chứng cứ nhưng cô lo sợ Hàn Phong sẽ chấp nhận sự thật này ra sao khi ông bá tước Joe là cha nuôi của anh, cô thật cảm thấy lo lắng cho anh.
Bình Luận (0)
Comment