Bảo Bối Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 92

Khi bá tước Joe vừa định cúi xuống nhặt lại tờ giấy ông sơ ý làm rớt ra khi tìm tấm thiệp mời thì chợt ngoài cửa có tiếng nói phát ra từ một cô hầu gái:

- " Thưa Bá Tước"!! Ngài có một cuộc điện thoại đang chờ ạ "!!

Bá tước Joe không nói gì lạnh lùng gật đầu bước đi ra khỏi phòng, người hầu vội cúi đầu né sang một bên nhường chỗ cho ông ta đi sau đó mới nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phòng.

Bảo Ngọc chui ra khỏi phía dưới chiếc tủ, cô vuốt nhẹ trên lồng ngực để áp chế cảm giác hồi hộp cùng tim đập loạn,

Lúc bóng lão bá tước dường như cúi xuống sắp chạm vào mắt cô, lúc đó cô cảm thấy tim như muốn ngừng đập,

Mỗi một giây trôi qua là cô lại nín thở chờ xem hôm nay là số may hay rủi ( xui ).

Nào ngờ hôm nay cô thực rất may mắn, Bảo Ngọc còn đang ngồi tự đắc với số hên của mình thì cô chợt thấy tia laze từ camera sắp quét tới chỗ cô.

Bảo Ngọc thân thủ nhanh nhẹn vội xoay người nhào lộn một vòng về phía góc tường cạnh cửa sổ nép mình vào bên trong khiến tia laze không thể rà soát tới.

Nhưng chưa kịp thở phào thì camera đã chuyển sang chế độ quét laze ngang tường, cBảo Ngọc thấy vậy liền lấy đà nhảy lên cửa sổ bám vào một bên cánh cửa thả người cầm lại cái thiết bị gây nhiễu sóng tín hiệu.

Rồi khi laze vừa quét tới cánh cửa sổ thì cô liền thả tay, lật người lại áp lưng về phía bức tường cạnh cửa sổ, bỏ thiết bị gây nhiễu sóng vào trong túi quần rồi men theo bờ tường mà trở về chỗ cũ phòng thay đồ.

Bảo Ngọc biết thời gian gây nhiễu tín hiệu chỉ kéo dài trong khoảng từ 5 - 6 phút nên giờ nó đã không còn tác dụng nhưng cô mạo hiểm lấy lại nó là vì nếu để lão Joe phát hiện ra thì ngay cả một chi tiết nhỏ thôi lão ấy cũng có thể nghi ngờ và tìm ra.

Tốc độ lúc trở về của cô nhanh hơn lúc đi rất nhiều, Bảo Ngọc mắt thấy đã tới trước cánh cửa sổ cô liền đặt một chân lên bệ cửa hai tay bám vào hai bên lấy đà nhảy vào trong.

Bảo Ngọc từ dưới sàn nhà đứng dậy phủi bụi dính trên người rồi nhanh chóng lựa một chiếc váy màu đen để có thể che đi bộ độ cô đang mặc bên trong.

Mặc đồ xong vừa lúc có tiếng gõ cửa truyền vào một giọng nói trẻ vang lên:

- " Tiểu thư!! cô đã thay đồ xong chưa ạ ??

Bảo Ngọc chỉnh trang lại đầu tóc gọn gàng rồi đi ra mở cửa gật đầu mỉm cười với cô hầu khiến cô gái đó đỏ mặt cúi đầu trong lòng không ngừng cảm thán:

- " Vị tiểu thư này thật quá xinh đẹp, đôi mắt cô đen nháy long lanh mê hồn, gương mặt tựa như thiên sứ vậy khi cười khiến mình là con gái mà cũng không nhịn được hai má nóng lên tiếc là mình không có được nhan sắc như cô ấy "!!

Bảo Ngọc đi trở về bàn tiệc cô không hề biết ánh mắt ngưỡng mộ của cô hầu nhỏ đi đằng sau mình, đến nơi cô thấy chỉ có mình Hàn Phong ngồi đó đang thưởng thức một ly rượu đỏ,

cô đoán chắc lão bá tước Joe vẫn còn đang nghe điện thoại, cô liền tiến về phía anh thân thủ nhanh chóng cướp luôn ly rượu trên tay anh ngửa cổ một ngụm uống hết.

mùi vị cay cay của men lúa mạch cùng với vị ngọt của nho tím đỏ lan toả trong khoang miệng khiến tâm trạng cô đã thoát khỏi cảm giác mất bình tĩnh lúc nãy, cô thoải mái lắc lắc ly rượu không trước mặt anh.

Hàn Phong không nói gì chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô sủng nịnh, Bảo Ngọc mặc kệ anh hai mắt phát sáng với đĩa tôm đỏ to trên bàn chắc đây là món cuối lúc cô đi rồi mới mang lên, nhìn thật ngon.

Bảo Ngọc cảm thấy dạ dày không ngừng reo hò muốn lấp đầy vì từ lúc cô tới đây chưa có cái gì nhét vào bụng , thấy ánh mắt cô long lanh chớp chớp nhìn anh mè nheo.

Hàn Phong bật cười nhéo má cô sủng nịnh, biết cô thích ăn nhất là tôm anh bắt đầu ngồi bóc vỏ từng con bỏ vào chén cho cô, Bảo Ngọc vui sướng thật hưởng thụ đãi ngộ cưng chiều này của anh ăn ngon lành.

Bá tước Joe đi ra thì thấy một màn này vẻ mặt thì vẫn ôn hoà cười hết sức hiền từ nhưng trong lòng lão lại suy nghĩ:

- " Nếu cô gái này mà làm ảnh hưởng tới kế hoạch của ta đã dày công lợi dụng con mà không đạt được thành công thì ta sẽ cho cả hai xuống địa ngục mà tiếp tục yêu đương. "!!

Ông ta ngồi vào bàn tiệc đẩy tấm thiệp qua cho Hàn Phong lên tiếng giả quan tâm cùng nhắc nhở :

- " Ngày mai thời gian tổ chức tiệc trong hoàng gia Anh là lúc 19 giờ tối !! con vào đó nhớ kìm nén cảm xúc và thận trọng.

Bảo Ngọc ngồi một bên vẫn thản nhiên ăn uống cô tỏ ra là một cô gái nhỏ thuỳ mị, yếu đuối không hiểu những gì lão ta nói với Hàn Phong.

để lão bá tước khỏi nghi ngờ nhưng trong lòng cô khẽ hừ lạnh vì lời nói của ông ta, Hàn Phong là ai chứ!! nếu anh ấy không khống chế cảm xúc giỏi thì đã giết chết ông từ lâu rồi.

Sau khi ăn xong, Hàn Phong và Bảo Ngọc cũng không ở lại lâu nói vài câu với ông ta rồi cúi đầu tạm biệt mà trở về.

Trên xe ô tô, Bảo Ngọc mệt mỏi tựa vào vai Hàn Phong nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ.

Hàn Phong nhìn vẻ mặt đáng yêu khi ngủ của cô anh dịu dàng vén mái tóc hơi rối trước trán của cô, bên ngoài trời mưa tầm tã, những làn mưa trắng xoá bao phủ hết màn đêm.

Hàn Phong nhìn bầu trời mưa qua cửa kiếng, gương mặt anh tuấn lạnh lùng, mày hơi nhíu như đang suy tư chuyện gì đó chợt thấy người ngồi bên cạnh khẽ run, anh liền quay qua nhìn Bảo Ngọc hiểu ra là do mưa lên chắc cô thấy lạnh.

Anh liền cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng chỉnh cho cô có tư thế thoải mái, Bảo Ngọc dụi vào lồng ngực anh cảm nhận được sự ấm áp cùng mùi hương quen thuộc cô mỉm cười ngọt ngào rồi lại chìm vào giấc mộng.

Chiếc xe BMW đen vẫn cứ phóng nhanh trong cơ mưa như thác nước đổ, ngoài đường vắng vẻ chỉ có vài chiếc xe qua lại cùng một hai bóng người đang trú mưa trên đường.

Xe từ từ tiến vào trong biệt thự rồi dừng lại , hai vệ sĩ đứng ngoài cửa thấy vội cầm dù chạy ra mở cửa xe chờ Hàn Phong bước xuống, anh bế Bảo Ngọc trên tay lạnh lùng mở miệng với một trong hai vệ sĩ đứng đó:

- " Phủ áo khoác cho cô ấy"!!

Vệ sĩ liền vâng dạ gật đầu làm, Hàn Phong ôm chặt cô sát vào mình sợ cô lạnh hoặc bị nước mưa dính vào người rồi bước đi vào trong nhà.
Bình Luận (0)
Comment