Bảo Bối Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 95

Bảo ngọc và Hàn Phong vừa tiến vào trong Cung điện đã khiến hội trường trở lên một mảng im lặng, nhiều người ngạc nhiên vì không biết hai người bọn họ là ai??

Mà có diện mạo thật tuấn tú, bất phàm... nhất là vị mỹ nữ phương đông đi nép trong lồng ngực của người đàn ông có khí chất lạnh lùng, cao quý kia quả thực rất xinh đẹp, có một chút kiều diễm nhưng chiếc váy cô mặc trên người lại toát ra vẻ thanh thuần, ngây thơ.

Không khí im lặng trong giây lát đã trở lên xì xào khi Liệt Diễm và Elen xuất hiện, mọi người trong đại điện bữa tiệc bắt đầu bàn luận xem những người lạ mặt này rốt cuộc là có thân phận gì mà được mời tới dự tiệc thuộc giới quý tộc, thượng lưu.

Bảo Ngọc cũng không cần quản họ bàn luận những gì liên quan đến mình và Hàn Phong, cô kéo anh đến một chỗ kín dễ quan sát toàn bộ sảnh điện, Elen và Liệt Diễm cũng đi theo phía sau.

Thoáng chốc khắp cung điện chợt tối mờ trên đại điện cao nhất có tiếng nhạc vang lên hình như là bài hát chào đón của người nước Anh, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một số người Tây trang chỉnh tề tiến vào từ sảnh chính.

Một thân tây trang màu trắng bạc, tóc ngắn màu rám nắng, đôi mắt màu xanh biếc, tư thái khôi ngô cao ráo có nét đẹp mạnh mẽ đầy quyến rũ.

Ông ấy là một người đàn ông nhìn rất trẻ không thể nhìn ra ông ta đã bao nhiêu tuổi, ông là quý tộc bậc nhất thuộc về xã hội thượng lưu ở Châu Âu. Rất khó dùng từ ngữ để hình dung dáng ngoài của ông ấy, tuấn mỹ, cao quý, từ nhỏ chính là hơi thở vương giả, một đôi mắt xanh biếc giống như bảo thạch lắng đọng ra khí thế kinh người và ông ấy có nhiều điểm tương đồng với Hàn Phong.....

Ông ấy là chú của Hàn Phong, quốc vương Weader Lin.

Weader Lin mỉm cười với tất cả mọi người đứng ở bên dưới đại sảnh của cung điện rồi cất lên tiếng nói trầm ấm:

- “ Hoan nghênh quý vị đã tới thăm nước Anh và tham dự buổi tiệc để mừng ngày đại lễ kỷ niệm nước Anh 20 năm một lần sắp diễn ra.

Hy vọng hôm nay mọi người sẽ vui vẻ với sự tiếp đãi của hoàng gia Anh”!!

Bảo Ngọc nhìn Quốc vương nói xong rồi nghiêng người chào tiến về phía cửa sau đại sảnh chợt nhận ra cô gái đi sau lưng ông ấy là người lúc buổi chiều cô đã cứu,..

Cô thấy Hàn Phong đang nói chuyện với Liệt Diễm liền kéo Elen ghé tai nói nhỏ:

-” Tớ đi ra phía ngoài một lúc, có gì liên lạc qua hoa tai nhé”!!

Elen gật đầu Bảo Ngọc liền hướng về phía cuối đại sảnh mà đi, khu vực này là lối ra khuôn viên của cung điện, một đường đi thẳng ra khỏi nơi ồn ào của bữa tiệc, bảo ngọc thấy nơi đây thật rộng lớn, khuôn viên của hoàng gia Anh thật rất khó có thể miêu tả là cầu kì tinh xảo hay là đẹp mắt, trang nhã, hài hòa hay mới lạ...

Nó bao gồm nhiều yếu tố tinh tế mà tạo thành, xung quanh khuôn viên bao bọc bởi những cây cảnh xanh được cắt tỉa theo hình dáng thiên sứ, đường đi lát gạch men sứ bóng, hai bên đường là những loài hoa nhỏ nhiều màu sắc nở rộ.

Ngoài ra còn có những ghế ngồi được thiết kế có cây hoa dây leo bao phủ nhìn rất đẹp lại khiến người ta cảm thấy ưa thích.

Bảo Ngọc đi từng bước ngó xung quanh chợt nghe được tiếng nói phát ra ở gần chỗ cô đứng là giọng của một người đàn ông nghe rất quen..

Cô tiến về nơi đó chợt nhận ra đó là giọng của quốc vương Weader Lin, nép mình vào một bụi cây cô nhìn thấy người mà cô đã cứu lúc chiều đang nói chuyện với ông ấy..

Cuộc đối thoại bằng tiếng Anh nhưng Bảo Ngọc cũng từng học Anh ngữ lên không làm khó được cô liền vểnh tai lên lắng nghe:

-” Vì sao em không chấp nhận tôi?? Bao nhiêu năm nay em đều ở bên tôi cũng hiểu rõ lòng tôi cùng trái tim tôi nhưng cớ sao em lại luôn lẩn tránh tình cảm của tôi dành cho em”!!

Lensy cố kìm nén cảm xúc muốn khóc vì không thể để cho Weader Lin thấy được nỗi thống khổ của mình, cô quay người đi cố run giọng nói:

-” Tôi chỉ là một người phiên dịch viên nhỏ bé thân phận không xứng với ngài xin ngài hãy buông tha cho tôi”!!

Ông nhìn bóng lưng của người con gái mình yêu mà sắc mặt anh tuấn trở nên u ám, đôi mắt lóe lên tia mất mát, bi thương, Weader Lin thở dài một tiếng rồi xoay người bước đi,

Lensy lặng im nghe tiếng bước chân phát ra ngày càng nhỏ đi cho đến khi mất hút thì cả người đổ sụp xuống không khống chế nổi nữa mà òa lên khóc nức nở.

Cô rất đau khổ nhưng cũng phải chịu đựng, cô rất yêu ngài nhưng thân phận của hai người quá khác biệt, người ta có bàn tán, chế nhạo, chê cười cô ra sao cô cũng mặc kệ nhưng là cô không muốn ngài ấy phải mang tiếng xấu vì yêu cô hoặc bị người trong giới quý tộc nước Anh khiển trách.

Bảo ngọc tiến lại gần Lensy vỗ nhẹ lên bờ vai cô khiến cô ấy giật mình vội vàng lau nước mắt quay lại nhìn thấy người đứng trước mặt mình thì vẻ kinh ngạc chợt lộ ra trong đôi mắt liền bật thốt lên:

- “ Là Cô sao??”

Bảo Ngọc gật đầu nhẹ mỉm cười đỡ Lensy đứng dậy rồi khẽ cất tiếng an ủi:

-” Chị đừng buồn như vậy!! Xin lỗi vì đã nghe cuộc đối thoại giữa chị và quốc vương”!!

Thấy ánh mắt của ấy lóe lên tia hoảng hốt cùng lo sợ Bảo Ngọc liền nói tiếp:

-” Tôi sẽ không nói chuyện này với bất kỳ một ai đâu!! Nhưng là tôi muốn biết tại sao chị lại từ chối ngài ấy, chẳng lẽ chỉ vì cả cách thân phận và lời nói phiến diện của mọi người mà chị từ bỏ tình yêu không dám chạm tay vào hạnh phúc hay sao??

Lensy lắc đầu mắt nhòe lệ dẫn Bảo Ngọc đến ngồi ở một băng ghế gần đó cô chợt muốn chia sẻ nỗi niềm chất chứa trong lòng với người con gái trẻ xinh đẹp trước mắt bởi cô cảm nhận được sự lương thiện và tâm hồn thanh khiết sâu trong người của cô..

Chỉ gặp gỡ mới lần thứ hai nhưng lời nói và hành động của cô tạo cho người khác cảm thấy ấm áp.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen tối cảm giác như trải lòng nhớ về quá khứ, giọng nói có chút khàn vì khóc âm vang lên:

- Năm chị 15 tuổi đã may mắn gặp được ngài ấy, lúc đó chị đang đi làm thêm để kiếm tiền lo cho việc học của chị và em trai vì một câu nói trước khi mẹ mất “ con nhất định phải học hành đạt được bằng tốt nghiệp khoa ngoại giao vì đó là ước mơ của mẹ từng muốn nhưng không đạt được!! Vì thế chị đã đi làm rất nhiều công việc khác nhau chỉ mong kiếm đủ tiền ăn học.

Nào ngờ hôm đó chị gặp phải một tên lưu manh khi chị xin làm ở một nhà hàng cao cấp, hắn cố tình sờ soạng người chị lúc chị đang đưa thức ăn từ xe đẩy lên bàn, còn quá đáng hơn là hắn đưa cho chị một ly rượu vang đỏ ép uống, khi chị giằng co với hắn thì ngài ấy xuất hiện xử lí giúp chị...

Lúc đó chị đã cúi thấp đầu liên tục nói lời cảm ơn thì lại nghe thấy ngài ấy hỏi:

- “ Vì sao em còn nhỏ thế mà phải đi làm phục vụ??”

Sau khi nghe chị kể hoàn cảnh thì ngài ấy liền nói vài câu với trợ lí rồi bước đi ra ngoài cùng vệ sĩ, trợ lí của ngài liền nói với chị rằng:

-” Ngài Weader Lin sẽ tài trợ chi phí cho việc học ngoại giao của cô, sau khi học xong thì cô sẽ tới làm việc phiên dịch tại hoàng gia Anh.!!

Khi nghe ba chữ hoàng gia Anh chị đã hết sức bất ngờ mang theo sự kinh sợ đến mãi một lúc lâu sau chị mời tin đó là sự thật, từ khi còn bé chị và mẹ cùng em trai đã phải sống lưu lạc ở nơi đây, mẹ chị yêu phải một người đàn ông cặn bã,

Ông ta là con của một đại gia tộc ở nước Anh khi qua bên Trung quốc đã gặp mẹ chị khiến bà ấy yêu ông, trao hết tất cả cho ông ta rồi mang thai, bà muốn tìm ông báo tinvui thì ông ta đã bỏ về nước Anh.

Khi bà ấy sang tìm thì ông ta lại tỏ vẻ không quen biết bà, mà gia tộc ông ta cũng đã chuẩn bị cưới cho ông ẳy một người vợ là tiểu thư con của một nhà quý tộc.

Bà đau khổ cắn răng chịu đựng sinh ra chị và em trai, dùng hết số tiền dành dụm trong bao năm trời để nuôi hai chị em nhưng là sức khỏe bà ngày dần một yếu đi cho đến khi chị 14 tuổi thì bà mất.

Chị chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình gặp may mắn đến thế, nhờ vào tiền tài trợ chị đã hoàn thành ước mơ của mẹ là đạt được bằng hạng S ngoại giao, sau đó chị đã vào làm việc cho ngài ấy rồi tình cảm thành kính và thần tượng lúc đầu đã biến thành tình yêu từ lúc nào.

Chị không hề biết nhưng là khi ngài ấy nói yêu chị muốn chị làm vợ ngài ấy vào hai năm trước thì chị lại thấy lo sơ và đau lòng.

Khoảng cánh giữa chị và ngài ấy quá lớn không thể chân chính ở gần nhau được có lẽ chị sẽ chỉ lặng yên làm việc bên cạnh quốc vương suốt đời thôi!! như vậy có thể khiến mọi thứ tốt đẹp”!!

Bảo Ngọc chợt cất lên một câu nói khiến cho Lensy phải giật mình kinh hãi thảng thốt kêu lên:

-” Em nói cái gì!! Không thể nào!!
Bình Luận (0)
Comment