Bảo Bối Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 99

Elen nghe tiếng lính gác cổng hỏi thì có chút giật mình nhưng ngay sau đó cô ổn định tinh thần liền mở miệng trả lời:

-" tôi là người ở khu vực B, hôm nay cô Lensy người phiên dịch của ngài quốc vương nhờ tôi ra ngoài cung điện mua vài thứ cho cô ấy, tôi có giấy thông hành do cô ấy viết..."!!!

Nói rồi cô đưa cho anh ta một tờ giấy, sau khi xem xong nội dung bên trong mảnh giấy thì gật đầu cho tên lính gác bên kia mở cổng.

Elen sau khi đi ra ngoài thì tim vẫn còn đập mạnh, cô hít thở một hơi thật sâu rồi tiến đến một chiếc BMW màu đen, một vệ sĩ liền xuống xe mở cửa cho cô ngồi vào, chiếc xe từ từ lăn bánh dần khuất xa Cung Điện.

Trong khi đó, Bảo Ngọc cũng đã bắt đầu kể cho quốc vương Weader Lin biết từng chút một của tất cả sự việc,...

-" hôm diễn ra lễ kỷ niệm hy vọng ngài sẽ hợp tác với kế hoạch mà tôi và Hàn Phong đã chuẩn bị.."!!

Weader Lin nhìn tấm hình khuôn mặt người đàn ông trong ảnh mà gương mặt tràn đầy xúc động cùng tâm trạng suy tư ngay cả khi bảo ngọc đã nói xong ông vẫn im lặng..

Một lúc lâu sau ông mới cất giọng trầm: - " tôi cần phải làm gì để giúp cô và cháu trai của tôi??"

Bảo Ngọc mỉm cười nhếch khóe miệng nhìn ra khung cảnh ngoài cửa kiếng xe khẽ nói: 

-" ngài không cần phải làm gì nhiều chỉ cần hôm đó dàn dựng một vở kịch ngài bị ám sát thành công mà thôi... 

Sẽ có người đưa áo chống đạn và chuẩn bị sẵn một túi máu nhỏ cho ngài, quốc vương vẫn cứ tiến hành nghi lễ như bình thường khi bị bắn ngài hãy giả vờ té xuống, 

tên chủ mưu nhất định sẽ nghĩ ngài bị thương nặng liền bắt đầu hành động và lộ diện ra mặt..."

Quốc vương Weader Lin gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chiếc xe ô tô cũng vừa lúc dừng lại Bảo Ngọc xoay người bước xuống xe..

Một chiếc xe BMW đi từ hướng khác cũng dần dừng lại bên chỗ bảo Ngọc vừa xuống, Lensy bước ra nhìn thấy người mình muốn gặp thì rất vui mừng ôm lấy cô.

Bảo Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng: - chị không sao chứ?? 

Lensy gật đầu với bảo Ngọc rồi cũng mở miệng hỏi chuyện vừa xảy ra: 

-" mọi thứ ổn cả chứ?? Em đã nói rõ mọi việc với ngài Weader Lin chưa??

- " em đã nói hết những điều cần nói, hiện giờ chị chỉ cần lên xe đi với ngài quốc vương đến viện trẻ em mồ côi và trở lại bình thường xem như chưa có việc gì xảy ra. 

Bây giờ em phải rời đi rồi, chị hãy cởi bỏ lớp mặt nạ ra đi!!! "

Loay hoay một lúc cũng gỡ được lớp da mặt giả ra đưa cho bảo Ngọc, lensy nhìn thấy cô chuẩn bị lên xe thì có chút luyến tiếc.

Tuy thời gian ở cùng nhau chỉ có mấy ngày nhưng lensy thật sự quý mến bảo Ngọc lên cô nghẹn ngào cất giọng hơi buồn:                                                               -" liệu chúng ta sẽ còn gặp lại không em??"

Bảo Ngọc quay đầu nhìn Lensy mỉm cười thay cho cái gật đầu, miệng cô mấp máy môi tựa như nói ba chữ:" sẽ gặp lại "!!

Chiếc xe đen BMW từ từ lăn bánh rời đi dần xa khuất, lensy vẫn đứng đó cho đến khi nghe thấy giọng nói của Weder Lin vang lên bên tai:

-" em đừng buồn nữa!! Chúng ta cũng cần phải đi thôi."

Lensy mặt thoáng buồn gật đầu không nói lời gì cùng lên xe đi với ngài quốc vương.

Trên chiếc xe BMW sang trọng đang phóng như bay giữa đường cao tốc hướng về phía khu biệt thự.

Bảo Ngọc ngồi tựa vô ghế sau nghỉ ngơi, chợt chuông báo điện thoại vang lên, cô bật tai phone nhấn nút bắt máy:.           

-" Alo!! Có điều tra ra gì rồi sao?? "

Đầu giây bên kia Tiêu Dật trả lời với giọng nói hết sức nghiêm túc không còn cái vẻ cợt nhã thường ngày:

-" Tôi đã nhờ Gia Kiệt giải mã chữ S trong bộ dữ liệu máy tính được lấy cắp về khi cô đột nhập vào nhà lão bá tước Joe..

Mẫu kí tự đó chính là mật danh của những tên sát thủ ông ta đang huấn luyện để phục vụ cho việc chiếm đoạt địa vị của quốc vương Weader ".

Bảo Ngọc nghe xong cũng cảm thấy lão Joe thực sự đã bỏ rất nhiều tâm huyết để lên kế hoạch này, cô thật muốn phá hủy hết mọi thứ ông ta đã tốn công tạo ra.

giọng của Bảo Ngọc​ lạnh lùng chứa đầy sự bí hiểm:

-" Anh đã điều tra ra vị trí ông ta huấn luyện những sát thủ đó chưa "??

Tiêu Dật ấn vài phím trên máy tính khoảng ít phút sau anh ta gật đầu lên tiếng:

- " Đã tìm ra, nơi ông ta huấn luyện sát thủ nằm ở một hòn đảo nhỏ thuộc gần khu vực biển Thái Bình Dương cách xa thành phố nước Anh khoảng 1435km. 

Hòn đảo này thuộc danh sách không được khai thác và nằm trong số những hòn đảo bị bỏ hoang không người ở ".

Bảo Ngọc cười nhếch miệng, ông ta quả thực thủ đoạn,sắp xếp một nơi bí mật thật không tồi, cô chờ Tiêu Dật nói hết lời rồi cất giọng lạnh nhạt:

-" Chúng ta có khả năng điều động máy bay quân sự không??

Tiêu Dật giật mình vì câu hỏi của Bảo Ngọc cũng không kìm nén được thắc mắc mà hỏi ngược lại:

-" Máy bay quân sự thì bên tổ chức Black - Brid có thể điều động nhanh và được phép bay trong bộ phận nước Anh 

mà không bị Không Quân bên Anh hỏi thăm là 2 chiếc nhưng cô cần nó để làm gì chứ "??

Bảo Ngọc mỉm cười giọng nói có phần vui vẻ nhưng chứa đầy nguy hiểm:

- " Tất nhiên là để đêm khuya chúng ta ghé thăm căn cứ sát thủ của ngài bá tước Joe rồi "!!

Tiêu Dật liền thốt lên tiếng với biểu cảm khuôn mặt kinh ngạc sau khi nghe lời nói của Bảo Ngọc trong điện thoại:.              

-" Ý cô là đột kích ban đêm sao "??

Bảo Ngọc gật đầu cười mỉm nói:             

-" Đúng chính xác như anh nghĩ kế hoạch đêm nay để tôi về sẽ bàn chi tiết lại với mọi người "!!

Tiêu Dật ừm một tiếng rồi tắt máy điện thoại, anh mỉm cười đầy thú vị đêm nay có lẽ sẽ có một cuộc săn lùng đầy kích thích đây, đã lâu rồi không được khởi động gân cốt phải đi báo với Lãnh Ngạo mới được.

Chiếc xe BMW về tới cổng biệt thự nguy Nga, xe vừa vào bên trong Bảo Ngọc không chờ vệ sĩ mở cửa cô đã vội bước xuống xe.

Cô đi đã năm ngày hiện giờ cô rất muốn nhìn thấy anh, nỗi nhớ Hàn Phong khiến cô cảm thấy thực dày vò bản thân,

Bảo Ngọc chỉ nghe người hầu nói Hàn Phong đang ở thư phòng liền không cần đợi họ thông báo đã đi thẳng lên lầu.

Đứng trước cửa thư phòng, cô khẽ vặn nhẹ chốt cửa thấy anh đang đứng quay lưng về phía mình nhìn theo hướng cửa sổ, cô liền nghịch ngợm rón rén bước nhẹ bước đến gần anh rồi khẽ tung đòn đánh lén phía sau lưng anh.

Hàn Phong xoay người chụp tay ôm lấy eo cô gương mặt lạnh như băng đột nhiên thay đổi thành vẻ thâm trầm, dịu dàng, anh nhẹ mỉm cười lên tiếng:

-" Ngọc nhi ngốc!! Cuối cùng em cũng chịu trở về rồi hả "?!

Bảo Ngọc gật gật đầu, cười thật tươi giọng nói mang chút làm nũng khác hoàn toàn so với lúc ở trên xe:

-" Ân!! Hàn Phong người ta rất nhớ anh!!! 
Bình Luận (0)
Comment