Bảo Bối Là Công Chúa Điện Hạ

Chương 7

Nhược Ca đã ở Di phủ ba ngày cũng không báo lại cho Mạc Hy một tiếng. Mạc Hy vẫn không hay biết nên lo lắng mà ăn ngủ không ngon. Nàng bảo hắn cút là cút thật a? Tên đại ngốc nhà ngươi!

Nàng ngồi trên giường, xiết chặt cái gối mềm mại trong vòng tay, mắt chăm chăm hướng cánh cửa đợi cái người vô tâm trở về. Đến khuya, nàng gào thét làm mấy cung nữ bên ngoài giật mình bao nhiêu lần, hối hả chạy vào lại đành nuốt hận lui ra.

" Ngươi xem, Tiểu Vũ, tiểu công chúa sao lại gào thét như vậy? Có phải hay không đầu óc có vẫn đề?"

" Tiểu Bình, ngươi đừng ăn nói hàm hồ, chúng ta là nô tì, dù chủ tử thần kinh có vấn đề thì chúng ta vẫn phải hầu hạ"

Tiểu Bình trầm ngâm một lúc rồi " A " lên một tiếng.

" Ngươi làm sao?"

" Ta biết rồi, có thể nào là không thấy Nhược công công nên tiểu công chúa mới tức giận không? Đã ba ngày rồi ta không thấy hắn"

Tiểu Vũ xoa cằm, gật gù đồng tình.

" Cũng có khả năng, Nhược công công tuy là thái giám nhưng rất đỗi anh tuấn, lại biết nấu mấy món ăn ngon kì lạ, còn ôn nhu nha. Có hắn bên cạnh, dù nghèo khổ, không có con đàn cháu đống, ta vẫn nguyện lấy hắn"

Tiểu Bình chỉ chỉ vào trán của Tiểu Vũ thở dài.

" Ngươi a, ở đấy mà hão huyền, Nhược công công không đến được ngươi mơ tưởng. Hắn hầu hạ tiểu công chúa xinh đẹp ngời ngời, ngươi có thể bằng sao? "

Tiểu Vũ cắn chiếc khăn tay khẽ tiếc nuối.

" Phải a, nếu ta là công chúa thì tốt rồi"

Tiếng mở cửa làm cho hai cung nữ đứng hình, nghĩ tiểu công chúa đã nghe được mà sợ hãi quỳ xuống.

" Tiểu công chúa, chúng nô tì sai rồi"

Mạc Hy khó hiểu nhìn hai cung nữ, phất tay áo.

" Các ngươi đứng lên đi, mau sai người đi tìm Nhược công công cho ta. Nếu không các ngươi tự biết hậu quả "

" Dạ"

Hai cung nữ nhanh chóng rời khỏi.

Nửa đêm nàng sai người đi tìm khắp phủ. Khoảng chừng hai canh giờ, binh lính cùng cung nữ tự tập lại tại phòng nàng.

" Tiểu công chúa, chúng tại hạ vô dụng, không thể tìm thấy Nhược công công, hắn có thể không ở Hy phủ"

" Ngươi nói cái gì!?"

Mạc Hy như tức giận đến đỉnh điểm.

" Các ngươi đều là một lũ vô dụng! Nhan Nhược Ca! Để bổn công chúa tìm thấy ngươi, sẽ lột da ngươi, xem ngươi có phải là người không! Cái đồ vô tâm chết tiệt nhà ngươi!"

Nhược Ca ngồi trong thư phòng đầy ắp sách nơi Di phủ. Nàng đột nhiên toát mồ hôi lạnh, chắc không phải là bị cảm đi. Nhưng là...nàng có linh cảm không hay. Bỏ qua, bỏ qua,  nàng phải nhanh chóng đọc cho xong mấy chồng thư về binh lược.

Mấy cung nữ bên ngoài thấy nàng chăm chú đọc thư, đẩy đẩy nhau mang chút điểm tâm cũng trà cho nàng.

" Nhược công công, mau dùng chút điểm tâm cùng trà a"

Nàng gật gù, ngẩng đầu lên cười với cung nữ tốt bụng mang đồ ăn lên cho nàng.

" Đa tạ, đa tạ, làm phiền rồi"

Tiểu cung nữ khoát tay lắc đầu, mặt đã đỏ như quả cả chua chín, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa ôm lấy ngực. Các cung nữ khác xúm lại hỏi han.

" Thế nào rồi? Nhược công công nói gì?"

Tiểu cung nữ lấy hai tay che cái mặt ửng đỏ của mình, khó khăn nói.

" Y...y.. nói đa tạ, còn..còn cười với ta...nụ cười...đẹp nhất.. ta từng thấy...không quá hoa mỹ, không quá khô khan như nam nhân khác...y toát lên...cái gì đó rất khác thường...còn có chút ôn nhu"

" Ngô, Tiểu Cúc, ngươi thật có phúc a, được nhìn thấy y cười với ngươi gần như vậy"

Nhược Ca không hề hay biết cái sát thương tai hại nàng vừa làm ra, tiếp tục chú tâm vào công việc. Nàng cứ đọc, đọc mãi từ cuốn này đến cuốn khác, rốt cuộc cũng thiếp đi trên bàn.

Sáng dạy, người nàng đã được phủ một tấm áo choàng của...nữ tử, lại còn có mùi hương hoa quế phảng phất. Nàng cầm cái áo choàng được thêu họa tiết rất đẹp, vải cũng rất mềm mịn, cầm chiếc áo choàng đưa lên mũi để xác nhận, nàng không biết hành động vừa rồi của nàng đã làm cho người vừa bước vào cửa thư phòng ngượng đến đỏ mặt.

" Tiể..u Ca? Ngươi đã tỉnh?"

" Tiểu...Di!?...ngươi..."

Nhược Ca như có tật giật mình mà đứng phắt dậy, mấy chồng thư sách cũng vì vậy mà đổ lên ngươi nàng. Mạc Di nhanh chóng tiến lại đỡ nàng dậy. Tiểu Dung cũng theo chủ tử tiến lại xếp mấy chồng sách lên bàn.

Mạc Di nhíu mày lo lắng, đôi môi mỏng đỏ mọng mím chặt.

" Ngươi có sao không? "

" Ta...ta không sao! Để Tiểu Di nhìn thấy ta trong bộ dạng như vậy, thật có chút xấu hổ"

Nàng gãi đầu cười gượng nhìn Mạc Di.

" Cũng tại ta làm ngươi giật mình...ngươi có bị thương chỗ nào không? "

Nàng lắc đầu. Tiểu Dung nhìn hai người trước mặt buông tiếng thở dài, tiếp tục xếp chồng sách lên bàn. Cẩu lương a...hôm qua đại công chúa cũng vì hắn mà đến thư phòng, còn không quên mang một chiếc áo choàng khoác cho hắn, lo hắn bị nhiễm phong hàn.

" Ta nói không sao mà, chiếc áo choàng này là của ngươi phải không? Để ta giặt, rồi trả nó lại cho ngươi."

Mạc Di lắc đầu, đưa tấm áo choàng trên tay nàng cho Tiểu Dung.

" Không cần, đề Tiểu Dung lo liệu được rồi"

" A, ân"

Thấy hai người có chút gượng gạo, Tiểu Dung liền hiểu hoàn cảnh mà lui xuống.

" Tiểu Ca...ngươi...vừa nãy áo choàng..."

Nhược Ca hồn nhiên đáp lại.

" Ta cảm thấy rất giống mùi của ngươi, muốn xác nhận lại nên mới làm vậy, ngươi không để tâm chứ?"

" Ta..không để tâm...bất quá..tại sao ngươi lại biết...là giống mùi hương của ta?"

Kẻ hồn nhiên bắt đầu hiểu ý mà ngượng ngùng. Cái tên ngu ngốc a, đối với nữ tử thời cổ đại mà nói, hành động của ngươi rất bất kính. Đúng kiểu sắc lang tìm mùi mà đoán...nàng vô vọng rồi...bệnh này không thể chữa...không lẽ nói " vì hôm trước được nàng ôm nên nhớ mùi? "

Không để nàng kịp đáp lại, đã có tiếng gầm quen thuộc ngoài cửa.

" Nhan Nhược Ca! Ngươi ra đây cho bổn công chúa! "

Nhược Ca ngơ ngác một hồi rồi ra ngoài cửa nhìn xuống tiểu mỹ nữ hung dữ trước mặt.

" Ngô, ra là Tiểu Hắc Tử a? "

" Mau trở về Hy phủ cho bổn công chúa! "

" Chả phải ngươi bảo ta " cút" sao? Ta cút rồi ngươi còn muốn ta trở về?"

Mạc Di phồng má, kiễng chân kéo má tên mặt dày trước mặt.

" Bổn công chúa muốn ngươi về thì về, còn nói lí lẽ làm cái gì!?"

" Ngươi!"

Mạc Di lắc đầu, nhẹ giọng lên tiếng.

" Hy Nhi, là muội không phải trước, Tiểu Ca cũng có lòng tự trọng, muội cũng nên nhẹ tay một chút, thả hắn ra"

" Đại tỷ, nhưng...nhưng hắn.."

" Ta biết muội lo cho Tiểu Ca nên mới động thủ nhưng hắn đau muội có thấy đau lòng không? "

Mạc Hy có chút do dự nhưng cũng thả tay ra,  mặt đỏ lên phản bác.

" Ai thèm lo cho hắn! Muội mới không thèm lo cho hắn! "

Mạc Di mỉm cười nhẹ, xoa đầu tiểu muội muội trước mặt.

" Hy Nhi, Tiểu Ca đến đây cũng là có lí do, để hắn đi lại Hy phủ và Di phủ không tốt. Hiện tại, cứ để hắn ở đây"

Mạc Hy ôm chặt lấy cánh tay Nhược Ca lắc đầu.

" Đại tỷ...tỷ muốn lấy hắn đi?"

" Ta..không có"

Nhược Ca nhìn Mạc Hy rồi nhìn Mạc Di suy nghĩ một hồi, nàng bỏ cánh tay đang ôm tay nàng, xoa đầu tiểu công chúa.

" Tiểu Hắc Tử, ta không có đi đâu mất, cũng sẽ không bỏ ngươi..."

Nàng lại gần thì thầm vào tai Mạc Hy.

" Ta là đang tìm cách hủy bỏ hôn sự của đại tỷ ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn ở phủ chờ ta về, biết không?"

" Vậy...vậy tối ngươi phải trở về Hy phủ" 

" Hảo hảo, đều nghe ngươi"
Bình Luận (0)
Comment