Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non

Chương 98

Buổi sáng thứ bảy, Từ Trạch Á lười biếng làm tổ trên sô pha ở phòng khách xem TV, bộ phim thần tượng tình tiết cảm động rất cuốn hút cậu, làm cho cậu lã chã rơi lệ theo, nhân vật chính trong bộ phim cuối cùng cũng được hạnh phúc lại khiến cho cậu cảm thấy giống như cậu và baba vậy.

Tắt TV đi, Từ Trạch Á cầm lấy khăn tay lau lau vệt nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, quả thực cậu giống như con gái đa sầu đa cảm quá, nếu để cho người khác biết một nam hài tử như cậu xem phim tình cảm thần tượng mà khóc, còn không phải bị người ta chê cười a.

“Trạch Á thiếu gia, lão gia ngài ấy vừa gọi điện thoại nói có việc phải đi B thị một chuyến, đêm nay có thể sẽ không trở về” Quản gia đi đến nói với Từ Trạch Á.

“Dạ, con đã biết Vương thúc” Baba phải đi B thị? B thị bất quá chính là chỗ nhà ông nội bà nội cũng chính là ba mẹ của baba không phải sao? Đối với việc này Từ Trạch Á cũng biết một chút, dù sao hai tháng này baba cũng đã đi vài lần, mỗi lần cũng sẽ ở lại một đêm, chỉ có điều là baba vừa đi thôi mà cậu đã thấy tịch mịch rồi.

“Trạch Á thiếu gia, ta đây đi trước, có chuyện gì cậu lại nói với ta”

“Dạ, được” Nằm lại trên sô pha, Từ Trạch Á bắt đầu cảm thấy nhàm chán, mà hiện giờ hiểu lầm của chú Hải cùng Tần Tình học trưởng cũng đã giải thích rõ ràng, hai người hôm nay còn nói cái gì mà đi hưởng tuần trăng mật, thật sự là đáng mừng. Còn chú Lạc cùng Nam Ninh đồng học cũng đã làm hòa, càng thêm ân ái hòa hảo như lúc ban đầu, sáng sớm hôm nay cũng gọi điện thoại tới nói là hai người cùng đi leo núi hỏi cậu có muốn đi hay không, mặc dù cậu muốn nhưng cậu cũng không thể đi làm cái bóng đèn nha, này không cậu vẫn là ở nhà chờ baba sớm trở về một chút, mà baba lại đi B thị, quả nhiên là chỉ còn mỗi cậu một người, không khỏi cảm thấy cô đơn đi.

Nhưng là, cậu phải làm gì để giết thời gian đây? Xem TV, đã xem rất lâu rồi, đọc sách? Cũng không có tâm tình làm cái đó, bây giờ nghĩ lại thế giới của cậu trừ bỏ baba ra thật đúng là nhỏ bé nha.

Nghĩ nghĩ Từ Trạch Á vẫn là cảm thấy về phòng giết thời gian có lẽ tốt hơn vì thế liền hướng trên lầu đi lên.

“Leng keng leng keng đinh —– leng keng leng keng đinh —- leng keng đinh —–“ Điện thoại? Điện thoại ở trong phòng baba kêu? Nhịn một chút Từ Trạch Á vẫn là đi tới, tiếng chuông điện thoại như trước vẫn không có ý tứ ngắt đi.

Từ Trạch Á tiếp máy, trong lòng suy nghĩ nói không chừng là người nào đó có chuyện muốn tìm baba, nếu không nghe máy không phải là làm lỡ việc sao.

“Lăng Phong, con như thế nào còn chưa tới đây, vợ con sắp sinh rồi”

“Uy, Lăng Phong — con mau mau tới đây cho ta”

Vợ con sắp sinh? Vợ con sắp sinh? Vợ con sắp sinh? Vợ con —– Từ Trạch Á thì thào nhớ kỹ những lời nói này, điện thoại trong tay đã muốn rơi xuống đất, như trước có thể nghe được rõ ràng bên kia “Lăng Phong Lăng Phong kêu ———-

Là cậu nghe lầm hay là ———

Ở cửa phòng giải phẫu của một bệnh viện sản phụ ở B thị, Mộ Dung Lăng Phong cùng ba mẹ Mộ Dung lo lắng chờ ở nơi đó, một giờ đã qua, đèn giải phẫu tắt, mấy y tá đẩy một nữ tử đi ra.

“Bác sĩ, bác sĩ, con dâu của tôi thế nào rồi?” Mẹ Mộ Dung vội vàng hỏi

“Mẹ tròn con vuông” Bác sĩ nói

“Kia thật sự là quá tốt” Mẹ Mộ Dung lại vội vàng nhìn đến giường bệnh được đẩy ra, một nữ tử khuôn mặt an tường hai mắt nhắm chặt nằm ở đó.

“Oa oa oa oa ——-” Một đứa nhỏ được y tá ôm ra oa oa khóc lên.

“Chúc mừng lão gia lão phu nhân chúc mừng thiếu gia thiếu phu nhân đã sinh được một tiểu thiếu gia” Người giúp việc cao hứng tiếp nhận đứa trẻ trong tay ý tá nói

“Cháu trai, là cháu trai” Mẹ Mộ Dung kéo kéo tay ba Mộ Dung kích động nói

Mộ Dung Lăng Phong còn không kịp nhìn lâu đứa nhỏ, liền phụ giúp đưa nữ tử trên giường bệnh đi đến phòng bệnh, hai vị lão nhân cùng ôm đứa nhỏ người giúp việc cũng theo sát sau đó hướng phòng bệnh VIP cách đó không xa đi đến.

Trong phòng bệnh, nữ tử hơi hơi chau mày ngay sau đó tỉnh lại.

“Tố Tố, em tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái hay không?” Mộ Dung Lăng Phong vừa thấy Bạch Tố Tố tỉnh lại vội vàng quan tâm hỏi

“Lăng Phong, em không sao, con đâu?” Bạch Tố Tố ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm kiếm đứa con của mình.

“Con tốt lắm, y tá mang đi tắm rửa rồi” Mộ Dung Lăng Phong đỡ Bạch Tố Tố đang muốn ngồi dậy lên.

“Cảm ơn anh, Lăng Phong” Nhìn Mộ Dung Lăng Phong, Bạch Tố Tố cảm kích nói

“Đều là người một nhà còn khách khí cái gì” Mộ Dung Lăng Phong lại cẩn thận đắp chăn cho Bạch Tố Tố.

“Tố Tố, Tố Tố, con tỉnh, vất vả cho con rồi” Hai vị Mộ Dung đi vào.

“Ba mẹ, Tố Tố không vất vả, cảm ơn hai người mấy ngày nay tới giờ vẫn luôn chiếu cố cho Tố Tố” Nhìn hai vị lão nhân, Bạch Tố Tố từ đáy lòng nói nếu không phải có Lăng Phong cùng hai vị lão nhân này chỉ sợ cũng sẽ không có cô cùng đứa nhỏ hôm nay.

“Đứa ngốc, nói cái gì đâu không?” Mẹ Mộ Dung trìu mến cầm tay Bạch Tố Tố sủng nịnh nói trước kia bà luôn giục con trai nhanh tìm vợ để bà được ôm cháu, chính là mỗi lần con trai đều nói để sau hãy nói, để sau hãy nói, qua chuyện Âu Dương Hồng lần trước bà lại gọi điện thoại giục, con trai mới nói chẳng những đã có vợ, hơn nữa vợ còn đã mang thai được vài tháng, sinh thời có thể nhìn được thằng cháu đích tôn bà coi như chết cũng không tiếc.

“Tố Tố, nghỉ ngơi thật tốt, để Lăng Phong ở lại cùng con” Ba Mộ Dung cũng ân cần nói

“Đúng đấy, mặc dù công việc quan trọng nhưng vợ con còn quan trọng hơn, lần này mẹ không cho phép con đi nhanh như vậy, nhất định phải chờ tới lúc Tố Tố cùng đứa nhỏ xuất viện” Nhìn con trai Mộ Dung Lăng Phong, mẹ Mộ Dung kiên định nói

“Ba mẹ con không sao, Lăng Phong bận rộn công tác, không cần theo giúp con” Bạch Tố Tố khéo hiểu lòng người nói đương nhiên cô cũng không muốn vì chuyện mẹ con cô mà chậm trễ công việc của Mộ Dung Lăng Phong, dù sao ——–

“Bận? Bận cái gì? Công việc chưa làm còn có thể làm sau, vợ con không có người chiếu cố còn nói công việc cái gì” Ba Mộ Dung cũng nghiêm khắc nói

“Ba mẹ con biết rồi” Mộ Dung Lăng Phong không biết làm sao đành nói quả thực anh không phải một người chồng, một người ba tốt, cho nên anh đời này mới không tính toán kết hôn sinh con.

“Vậy con liền ở lại cùng A Thu chiếu cố Tố Tố với đứa nhỏ, mẹ và ba con về trước hầm canh cho Tố Tố chờ Tố Tố đói lại uống” Mẹ Mộ Dung lần nữa giao phó nói

“Con đã biết” Mộ Dung Lăng Phong đáp ứng nói

“Nhất định phải chiếu cố thật tốt cho Tố Tố và đứa nhỏ” Trước khi đi mẹ Mộ Dung vẫn có điểm không yên lòng giao phó con trai.

“Vâng, cam đoan nhất định chiếu cố tốt cho Tố Tố với đứa nhỏ” Mộ Dung Lăng Phong cam đoan mãi mới khiến cho mẹ Mộ Dung yên tâm chút ít.

“Lăng Phong, anh không cần theo giúp em, có A Thu chiếu cố em là được rồi, anh bên kia còn có công việc cũng nhanh trở về đi” Hai vị lão nhân vừa đi Bạch Tố Tố liền nói hiện tại cô chiếm được sủng ái của hai lão Mộ Dung, vị trí thiếu phu nhân Mộ Dung gia, nhưng mà cô biết làm người không thể quá tham lam, cô càng không thể lại chiếm được Mộ Dung Lăng Phong, hơn nữa Mộ Dung Lăng Phong vì cô cũng đã làm quá nhiều.

“Em yên tâm, công ty bên kia anh đã bàn giao rồi không có việc gì, chờ em cùng đứa nhỏ xuất viện anh sẽ trở về” Mộ Dung Lăng Phong ngồi xuống bên giường cầm tay Bạch Tố Tố nói

“Thế nhưng mà ——

“Không có việc gì ——-” Mộ Dung Lăng Phong lại an ủi nói

“Lăng Phong, những gì anh làm cho mẹ con em đời này em cũng không biết phải báo đáp anh như thế nào”

“Đều là người một nhà còn nói báo đáp hay không báo đáp làm gì, đúng rồi, con trai rất đáng yêu, sẽ chờ em đặt tên tự cho nó”

“Hay là anh đặt đi”

“Vậy anh sẽ không khách khí” Mộ Dung Lăng Phong nghĩ nghĩ một chút rồi nói “Vậy kêu Dật, hy vọng con trai trong tương lai có thể tiêu sái phiêu dật, tự do tự tại”

Dật? Mộ Dung Dật còn có ——- “Thật là cái tên dễ nghe, đáng tiếc ——” Bạch Tố Tố không khỏi cảm thấy thương cảm.

“Tố Tố, em yên tâm về sau anh sẽ chiếu cố cho em và con, em liền dưỡng thân thể thật tốt, chờ em và con đầy tháng, anh sẽ đón em và con qua bên kia, như vậy có thể thường xuyên chiếu cố cho hai người” Mộ Dung Lăng Phong vội vàng an ủi mặc dù không có kinh nghiệm gì nhưng anh biết phụ nữ mới sinh không thể quá mức bi thương hoặc là khóc, như vậy đối thân thể sẽ không tốt.

Đón cô cùng con qua? Có phải liền biểu đạt —— cô có thể lại tham nhiều hơn một chút có phải không? Nhìn Mộ Dung Lăng Phong Bạch Tố Tố tổng cảm giác nam nhân này quá mức ôn nhu, khiến cô một lần lại một lần bị mất phương hướng, chính là cô biết cô không xứng, nhưng lại là ——- “Em và con ở đây cũng rất tốt, hơn nữa anh ——–

“Tuy là ở đây rất tốt, nhưng mà anh tin em nhất định cũng sẽ thích ở bên kia, hơn nữa bên kia còn có ———-

“Thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia tắm xong rồi” A Thu ôm đứa nhỏ tới đánh gãy lời Mộ Dung Lăng Phong muốn nói.

“Con tôi đâu, mau để tôi xem một chút” Mặc dù Bạch Tố Tố thực để ý lời kế tiếp Mộ Dung Lăng Phong muốn nói, nhưng vừa thấy đứa nhỏ một lòng đều đặt hết lên nó, vội vàng tiếp nhận đứa nhỏ trong tay A Thu.

“Con, con của tôi —-” Nhìn đứa nhỏ trong lòng, Bạch Tố Tố thì thào tự nói: “Con à, con có biết không? Tên của con là Dật? Mộ Dung Dật?”

“Thân thể của em còn yếu, không nên ôm lâu quá, cứ để anh bế cho” Mộ Dung Lăng Phong từ bàn tay trắng nõn của Bạch Tố Tố tiếp nhận đứa nhỏ cưng chiều ôm vào trong ngực ngồi xuống giường Bạch Tố Tố, mà Bạch Tố Tố lại hạnh phúc nhìn đứa nhỏ trong ngực Mộ Dung Lăng Phong.

Con, ba, mẹ, trong phòng bệnh nơi nơi tản ra khí tức ấm áp hạnh phúc.

“Kỳ quái ———”

“Làm sao vậy A Thu?” Nhìn thấy động tác khó hiểu của A Thu thường thường hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, Mộ Dung Lăng Phong có chút để ý hỏi

“Thiếu gia, lúc vừa rồi tôi ôm tiểu thiếu gia vào thì thấy một nam tử xa lạ cứ đứng ở cửa nhìn vào trong lúc thấy tôi thì liền lập tức tránh ra, vừa rồi hình như tôi lại thấy người kia ở cửa nhìn hướng vào đây” Bởi vì cửa đóng mặc dù cô không thấy quá rõ ràng, nhưng mà cảm giác được tầm mắt kia rất mãnh liệt, nhưng lúc cô đi ra nhìn thì người xa lạ kia liền lại vội vàng tiêu sái rời đi.

“Đại khái là người của phòng bệnh khác” Bạch Tố Tố nói vừa rồi cô cũng loáng thoáng cảm giác được có người nhìn bọn họ ở cửa, nhưng cô cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, hơn nữa hiện giờ nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc này lại có ai sẽ không hâm mộ sẽ không muốn nhìn nhìn vài lần?

“Đóng cửa vào đi” Mộ Dung Lăng Phong cũng không để ý tiếp tục ôm đứa nhỏ trong lòng ngồi ở bên cạnh Bạch Tố Tố.

“Vâng” A Thu thò đầu ra nhìn nhìn cũng không có người nào đứng đó rồi sau đó đóng cửa lại, xem ra là cô nhiều lo lắng.

===========================

Tui ngồi edit mà tui rớt nước mắt luôn mấy thím ạ, biết chỉ là hiểu lầm nhưng mà thương Tiểu Á quá đi, team sủng thụ không thích điều này đâu huhu (ಥ﹏ಥ)
Bình Luận (0)
Comment