Bảo Bối Nhỏ Em Chạy Không Thoát Đâu

Chương 21


Cô từ nãy đến giờ gào hét đập kính đều vô dụng, nên mệt quá mà dựa vào ghế, cô bây giờ không còn sức để gào hét với tên này nữa rồi chỉ còn cách ngồi im xem hắn muốn gì mà thôi, cuối cùng thì hắn dừng trong sân một căn biệt thự rộng lớn.

Vì trời tối chỉ có ánh trăng soi rọi vào sáng cả toà lâu đài này, nếu nói nó là toà lâu đài sợ vẫn không thể sánh được với nó, mở cửa xuống xe anh qua bên cửa ghế cô ngồi, mở cửa kéo cô vào bên trong nhà mặc cho sự phản kháng của cô.

Phải nói là cô rất ngang bướng anh nhẹ nhàng thì không muốn cứ muốn anh phải giống như một con cọp dữ khiến người khác phải sợ thì lúc đó mới biết nghe lời, cô được kéo vào nhà với bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên của người làm, họ trước nay chưa bao giờ thấy anh dẫn phụ nữ về nhà, đây là lần đầu tiên anh dẫn một cô gái về nhà.

Cô thấy có một người cũng kha khá tuổi theo cô nghĩ đây có thể là người làm việc ở đây, cô bám lấy cánh tay của người đó vội kêu lên.

- Giúp cháu!
Cô chưa kịp nói xong thì anh đã giựt cánh tay cô ra khỏi người đó kéo cô một mạch lôi lên phòng, vào phòng anh đóng chặt cửa lại sau đó khoá lại, anh lôi cô vào trong phòng tắm, bât vòi nước xả xuống rồi để cô đứng vào vị trí nước chảy khiến cô ướt hết cả người, cô chỉ mặc một chiếc đầm mỏng cũng như gọi là thiếu vải, nước bắn tung toé lên hai người đang giằng co nhau dưới vòi nước.


Anh dùng tay của mình kì cọ khắp người cô, nơi nào mà lũ khốn đó giỡn rồi chạm vào cô anh đều tẩy cho sạch không chừa chỗ nào bộ váy này làm hở cả, người cô run cả lên vì lạnh, đứng dưới nước lạnh như vậy đã thế còn mặc đồ kiểu này trời thì cũng đã về đêm không rét run mới lạ đó.

- Tôi nói cho em biết hôm nay em tốt nhất nên biết làm thế nào để trở thành người phụ nữ của tôi rồi chứ, tôi cho em thời gian chuẩn bị thì em dùng thời gian đó bên cạnh những tên đàn ông khác, con mẹ nó em là coi tôi như một đống rác bỏ đi hay là rác tái chế hả.

- Tôi không có ý! đó, anh tự mình! suy diễn rồi lại áp đặt! lên tôi cũng quá đáng vừa! thôi!
Cô vì lạnh quá mà nói không thành câu, cứ ấp a ấp úng như một đứa trẻ tập nói vậy, anh tắt vòi nước sau đó xé toạc bộ đồ của cô, chiếc váy bị anh xé làm nhiều mảnh vứt ra sàn nhà tắm, anh ghé tai cô mà nói nhỏ.

- C ỞI ĐỒ CHO TÔI LẸ LÊN.

Cô sợ hãi lắc đầu, anh có tay chứ đâu phải không có tay sao phải bắt cô làm chuyện đó chứ, trên người cô mặc mỗi nội y màu đen nhìn trông rất quyến rũ, nếu như không mặc gì thì sẽ còn mê người hơn nữa, trong đầu anh bây giờ không thể suy nghĩ được cái gì đứng đắn cả, nó chỉ toàn có màu đen mà thôi.

- Thẩm Đông Cung tôi biết sai rồi, lần sau sẽ không làm trái ý của anh! anh tha cho tôi đi!
- Tôi nhắc lại một lần nữa cho em nghe rõ đây, nếu em để tôi mở miệng ra nhắc đến việc em phải cởi toàn bộ hết những gì có trên người tôi một lần nữa, tôi lập tức cho người san bằng công ti của nhà em, lúc đó đừng trách tại sao tôi không nói trước với em.

- CỞI.

Cô cho dù có phản kháng hay năn nỉ hắn đến khàn cả giọng hắn cũng không muốn nghe, bây giờ con thú trong người hắn còn lớn hơn sự khống chế của hắn nữa, còn cô thì cứ lằng nhằng mãi.

Cuối cùng thì từng cúc áo sơ mi trên người anh đã được cô từ từ gỡ từng nút một, anh nhìn tốc độ câu giờ đến chậm chạp của cô mà muốn bốc hoả, nhưng vẫn phải kiềm chế lại để phạt cô thực hiện hết thao tác mới được.

Chiếc áo sơ mi đã được cô cởi ra vứt xuống sàn, tay cô khựng lại không biết phải làm sao, cô không biết c ởi thắt lưng cũng không dám cởi, cô sao dám làm mấy việc này cơ chứ, nhưng nếu để hắn mở miệng nhắc nhở cô nữa thì hậu quả cô cũng biết rồi đó.


- Tôi không biết! c ởi thắt lưng!
Thẩm Đông Cung nhìn là biết cô không biết c ởi thắt lưng cho đàn ông, anh tự tay cởi chiếc thắt lưng vứt qua một bên cùng với chiếc áo, cô tiếp tục công việc của mình từ từ cởi chiếc quần tây của anh xuống.

Đập vào mắt cô là một thứ gì đó rất khủng khiếp đang dần to lên nhưng bị lấp đi bởi chiếc quần con của người đàn ông, lúc này có đánh chết cô, cô cũng không dám làm nó rất kinh khủng, thứ này của đàn ông to vậy sao, tại sao phụ nữ lại có thể chịu đựng được thứ này cho vào cơ thế của họ cơ chứ ?
Ninh Ngọc Diệp cầm lấy tay của Thẩm Đông Cung mà van xin, nước mắt cô cũng chảy từa lưa hết cả rồi, cô hi vọng hắn có thể thấy xót xa mà bỏ qua cho cô.

- Thẩm Đông Cung, tôi không làm được, anh bỏ qua cho tôi lần này đi, tôi không muốn làm những việc này! huhuhu! tôi không muốn! anh tha cho tôi đi.

Thẩm Đông Cung bỏ ngoài tai tiếng khóc cũng như tiếng cầu xin của cô, cô không làm được thì anh làm còn bước cuối nữa anh không thể nào chờ cô được nữa rồi, anh tự giải phóng c@u nhỏ của mình ra khỏi chiếc quần đã bao bọc lấy nó cả ngày dài, nó được giải phóng khiến Ngọc Diệp giật mình.

Nó còn to hơn lúc chưa ra ngoài nữa, Thẩm Đông Cung nhấn cô quỳ xuống, tay giữ lấy đầu cô, tay còn lại cầm lấy cạu nhỏ của mình nhét vào miệng cô, cô cắn chặt răng, nhắm chặt mắt không dám mở.

Anh thấy cô không nghe lời thì bóp chặt cằm của cô ép cô phải mở miệng, anh đút cậu em của mình vào trong miệng cô còn không quên đe doạ cô.


- Nếu em dám cắn nó bị thương, thì đêm nay tôi tuyệt đối sẽ không tha cho em, em làm hài lòng nó thì tôi sẽ suy nghĩ mà bỏ qua cho em, nên ngoan ngoãn mà làm nó đi.

- Ưm ưm! ưm!
Hai tay cô chống lên đùi của anh, còn đầu cô thì bị anh nhấn ra nhấn vào theo nhịp từ từ về sau thì càng nhanh hơn, cái gậy này của anh dường như muốn làm cô chết nghẹn.

Sau khi ấn đầu cô để cô m*t lấy nó thì một lúc sau anh cũng đạt c@o trào rồi bắn thẳng vô miệng của cô, cô cảm thấy nó rất kinh tởm, muốn nôn hết những thứ đó ra ngoài nhưng Thẩm Đông Cung không cho, hắn cũng không rút cậu em của mình ra khỏi miệng cô, bắt cô nuốt những thứ tanh kinh tởm ấy xuống.

- Ngoan lắm bảo bối, những thứ tinh tuý này đi từ miệng dưới của em vào thì em sẽ có em bé, còn miệng trên này thì chỉ để thưởng thức nó một chút thôi.



Bình Luận (0)
Comment