Bảo Bối Nhỏ Em Chạy Không Thoát Đâu

Chương 28


Kể từ ngày đó, Ninh Ngọc Diệp phải luôn có mặt tại phòng làm việc hoặc nhà của Thẩm Đông Cung mỗi khi anh nhớ cô, có hôm anh gọi cô đến chỉ để ôm cô ngủ thôi, có hôm thì hành cô hết tư thế này đến từ thế khác như muốn rụng rời tay chân vậy, rồi lại đưa cô đi ăn uống, chăm sóc ân cần chu đáo với cô, hai người bọn họ khiến người khác nhìn vào rất ngưỡng mộ, trai tài gái sắc thật sự rất xứng với nhau, giống như mọi lần anh nhớ cô thì hôm nay anh đến tận công ti cô rước cô đi mua sắm.

Ning Ngọc Diệp cho dù không muốn thì cũng phải lết xác đi gặp hắn, lần nào cũng vậy hắn gặp cô cũng đè cô ra hôn đến khi cô tê dại hết cả môi hắn mới thấy vừa lòng, có hôm hắn không động chạm vào cô, cô cũng phải năn nỉ hắn lắm thì hắn mới không bộc cái tính thú trong người hắn thì có.

Chứ có đời nào hắn chịu tha cho cô, tên đáng ghét thối tha, động vật nửa thân dưới nhà hắn.

- Em còn chần chừ không lên xe đi.

Hay là muốn tôi làm em ngay tại đây mới chịu lên.

Cửa kính xe hạ xuống từ nãy đến giờ nhưng người con gái này vẫn chần chừ không chịu vào khiến Thẩm Đông Cung hơi nhíu mày, nghe hắn nói vậy Ninh Ngọc Diệp sợ liền, vội mở cửa lên xe đóng chặt cửa ngồi yên vị trí của mình.

Thẩm Đông Cung biết con mèo nhỏ này của mình rất sợ khi nằm dưới thân anh, nên hù nhẹ một tí là mặt cô biến sắc liền.

Anh bật công tắc để nâng cửa kính xe lên vì xe anh là xe kính một chiều nên ở bên trong xe làm gì thì người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy một màu đen, thắt dây an toàn cho cô xong xuôi vẫn như mọi lần gặp cô, anh lại tiếp tục giữ lấy đầu cô mà hôn ngấu nghiến, anh bị nghiện hôn cô rồi sao ?
Gặp là đè cô ra làm ba cái trò biến thái này, hôm rồi còn làm trò đủ kiểu đến khi cô khóc van xin còn không chịu tha cho cô.


Một hồi ngấu nghiến môi cô đến điên dại thì hắn cũng vừa lòng mà buông cô ra, Ninh Ngọc Diệp lần nào cũng vậy, anh hôn nhiều lần như vậy rồi mà không biết cách điều chế hơi thở của mình khi hôn, cô là đang muốn bị thiếu oxi vì hôn mà chết sao.

- Em còn phải được tôi hôn dài dài tiểu yêu tinh à !
- Tên khùng hôm nay anh muốn đưa tôi đi đâu nữa đây, anh làm như ai cũng rảnh rỗi như anh vậy đó.

- Đi đến nói rồi sẽ biết, em cứ ngồi yên đi việc chở em đến đâu đó là chuyện của tôi.

Đi một hồi thì anh chở cô tới một trung tâm mua sắm, một trong những trung tâm lớn thuộc quyền sở hữu của anh, tới nơi tất cả nhân viên ở đây đều biết người đến chính là ông chủ của họ Thẩm Đông Cung nên tất cả mọi người đều cúi chào.

Thẩm Đông Cung dẫn Ninh Ngọc Diệp đến khu bán nội y khiến cô đỏ hết cả mặt, cô một hai nhất quyết là không chịu theo anh vào bên trong đó, thà một mình cô tự đi sắm những thứ này cho mình thì cô thấy nó rất bình thường, nhưng đằng này là tên chết bằm Thẩm Đông Cung đưa cô đi mua những thứ này khiến mọi người ai nấy cũng bàn tán xì xầm.

Hắn không thấy ngại sao mà cứ trơ mặt ra thế, lại còn tự đắc vênh váo thế kia.

- Tôi không vào, anh bị điên sao mà đi cùng tôi vào trong đó, không biết ngại hả ?
Anh siết lấy eo cô bế cô lên, chân cô thì cứ vẫy đạp muốn thoát khỏi người Thẩm Đông Cung, thấy cô không chịu nghe lời anh gằn giọng đe doạ.

- Ngoan ngoãn vào trong với tôi hay để tôi kêu bọn họ mang đồ ra đây cho em thử.

- Anh! tên quá đáng này!
Không để cô nói anh bế cô vào bên trong khu vực nội y của nữ, nói là nội y chứ bên trong còn có cả những mẫu váy ngủ nhìn thôi cũng ngượng chín đỏ mặt rồi.

- Dạ chủ tịch, chủ tịch có cần tôi lựa cho tiểu thư đây không ạ hay là ngài đích thân chọn ạ ?
- Chuẩn bị nước cũng như đồ ăn nhẹ cho cô ấy là được, còn đồ của cô ấy tôi sẽ đích thân chọn.

- Dạ vâng chủ tịch.

Cái gì mà đích thân chọn đồ cho cô chứ ? Thẩm Đông Cung tên đại biến thái này, tôi tìm đâu ra lỗ để chui xuống đây không biết, cô đúng là muốn khóc mà cũng không thể nào khóc được.

Hắn dẫn cô đi xung quanh khu vực này lựa cho cô được một đống nội y cũng như đầm ngủ, hắn vậy mà lại còn đê tiện cầm ở trên tay khoe khoang nữa chứ ?
- Thẩm Đông Cung, tên chết bằm nhà anh, anh lựa những bộ mỏng manh còn xuyên thấu thế này nhìn thôi cũng thấy xấu hổ huống chi là mặc.


- Với lại anh mua nhiều như thế không mặc hết thì phí lắm.

Hay chúng ta mua thứ khác đi.

- Đã đích thân tôi lựa rồi thì sao có thể bỏ đi mà mua cái khác được, em mặc không hết thì chúng ta treo tròng phòng để đồ để tôi ngắm cũng được chỉ cần em mặc qua.

- Mỗi ngày một bộ thì nhiêu đây nhằm nhò gì, hết thì cứ ra đây chọn mẫu em thích, của tôi cũng là của em.

- Nhưng mấy mẫu này quá nhạy cảm tôi không thích, anh đổi cái khác kín hơn đi.

- Tôi thích là được.

Thẩm Đông Cung ngang ngược không chịu nghe những gì cô nói, hắn chọn theo sở thích biến thái của hắn thì có, màu xanh, màu đỏ, màu hồng! rồi nào là ren, lưới, mỏng, dày! có đủ!
- Bây giờ thì vô thử hết mấy bộ này cho tôi, đồ ngủ không cần thử, thử nội y thôi.

- Ực! tên khốn! hâm à! tôi không thử, anh đi mà thử mình anh đi.

- Tự tay thử hay để tôi lột đồ em ra thử cho em.

Đôi co một hồi thì anh lôi cô vào phòng thử đồ, cởi đồ cô ra sau đó đưa cô một bộ nội y lưới xuyên thấu người nhìn thế này, chật vật một hồi lâu cô cũng đã mặc được chiếc nội y xấu hổ này lên người truớc mặt Thẩm Đông Cung.

Thẩm Đông Cung từ nãy đến giờ đã rất kiên trì chờ cô mặc xong bộ nội y này, khiến hắn đứng ngồi không yên mà theo bản năng của thằng đàn ông tinh lực dồi dào như hắn sao có thể trơ mắt nhìn miếng thịt ngon treo trước miệng mà không ăn.


Hắn lao tới đè cô dựa vào chiếc gương ngay đó, vùi đầu vào chiếc cổ nhỏ trắng mướt của cô mà cắn mút tạo ra những bông hoa đào nhỏ trên cổ, bả vai rồi xuống tận dưới ngực cô, tay của hắn còn không an phần mà lần mò xuống phía dưới kéo chiếc quần nhỏ mong manh kia qua một bên mà đút một ngón tay vào.

-Ưm! ưm!
Cô lấy tay nắm lấy bàn tay đang làm loạn phía dưới **** ***** của cô, rồi tiếp theo hai ngón, ba ngón đều được Thẩm Đông Cung nhét vào mà khuấy đảo bên trong, khiến Ninh Ngọc Diệp không chịu nổi sự kích thích này mà nhướn người lên, cơ thể cô lúc này cứ ưỡn qua ưỡn lại vô tình cọ vào người của Thẩm Đông Cung.

- Chậm! chậm lại! aaaa! Cung! tên khốn! này!
Sau một hồi được các ngón tay của Thẩm Đông Cung chăm sóc thì cô cũng lên đỉnh mà co giật cả người, cơ thể đổ dồn về phía Thẩm Đông Cung, cô thở hổn hền khiến đồi núi nhấp nhô, hô hấp không đều mà lên xuống nhanh chậm.

Thẩm Đông Cung ôm chặt lấy cô sợ cô té, anh vỗ vỗ vào cặp mông tròn trắng mịn của cô rồi xoa nắn.

- Em dễ ra như thế này thì tôi chắc phải thị phạm nhiều lần với có thể em rồi, chứ ít quá em sẽ không quen với tiết tấu của tôi.

Hắn vật vã cô bằng những ngón tay của hắn ở trong phòng thử đồ này suốt hơn một tiếng đồng hồ từ vị trí gương qua bàn rồi tường, tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc của cô nếu người khác có ở ngay phía ngoài chắc nghe thấy hết, nhưng may là Thẩm Đông Cung đã kêu bọn họ ra ngoài hết rồi nếu không cô chết cũng không hết xẩu hổ.



Bình Luận (0)
Comment