Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Chương 6

Nhìn mình trong gương, nửa trên trần trụi, áo cưới đã tuột xuống gần hết, chỉ còn quần lót màu trắng ngà có dây buộc. Mạc Liên vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất ra đóng cửa lại. Nhưng là, thực bất hạnh, cô đang còn mang giày cao gót, vấp vào áo cưới, té oành xuống đất.

_ A!

Mạc Liên thét chói tai, Lam Tư cũng đồng thời mở cửa ra, cô nằm dài trên thảm, hơn nữa bởi vì dùng sức quá mạnh nên thân hướng thẳng ra phía cửa. Lam Tư thiếu chút nữa đụng phải cô. Nghe được tiếng thét chói tai của Mạc Liên, Lam Tư còn tưởng rằng cô xảy chuyện gì, nhưng anh mới đẩy cửa ra, liền thấy mặt cô hướng về phía chân anh. Mái tóc búi rối xù, vài sợi vương trên tấm lưng trắng mịn của cô. Nội y kéo xuống thắt lưng, lơ thơ hai sợi dây buộc màu trắng cùng quần lót màu trắng, đôi vớ mỏng trong suốt ôm lấy hai chân dài tuyệt mỹ. Mạc Liên vẫn không nhúc nhích. Lam Tư thấy lỗ tai cô ửng đỏ, kéo một đường dài xuống lưng.

_ Tôi có thể hỏi em đang làm gì không?

Mạc Liên cúi mặt xuống đất lẩm bẩm một câu, Lam Tư nghe không rõ lắm.

_ Sao?

_ Tôi trượt chân......

Lần này anh đã nghe được nhưng thấy cô vẫn không muốn đứng dậy, vẫn đang nằm dài trên thảm.

_ Em có khỏe không?

_ Không tốt lắm.

Cúi mặt sát xuống thảm, Mạc Liên rõ ràng biết tư thế hiện tại của mình mất mặt đến thế nào. Không có cách nào đứng dậy, cô mặt đỏ tai nhìn giày của Lam Tư, không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh. Lam Tư không nói gì nữa cũng không nhúc nhích. Cô vừa thẹn lại quẫn, nhưng anh tựa hồ không muốn rời đi, cô đành phải nói nhỏ.

_ Anh không có chuyện gì làm sao?

_ Có.

Mạc Liên ôm hy vọng Lam Tư sẽ rời đi nhưng hai chân anh lại không nhúc nhích. Anh không phải có việc sao? Cô đang muốn hỏi anh vì sao còn muốn đứng đây thì anh rốt cục cũng động hai chân. Nghe được anh trở về phòng, nghe thấy tiếng đóng cửa, xác định anh đã rời khỏi, cô mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng ngồi dậy, xoa xoa ngực vì bị đập đau, lại phát hiện cửa lại mở ra. Cô há hốc mồm, ngay cả kêu cũng không dám, mắt anh cũng không chớp nhìn cô.

_ Tôi quên hỏi em có cần giúp không? (Di Di: không đỡ nổi =))

Mạc Liên há mồm, sau đó lại há mồm, lại hoàn toàn phát không ra âm thanh gì. Thật đúng là khóc không ra nước mắt mà, đúng lúc này, dây buộc lúc nãy cô mở hoài không ra giờ lại thoắt một cái cùng nội y rơi tuột xuống thảm. (Di Di: tác giả hay nè =)) Di Di thích ah~)

Cô vội lấy tay che ngang ngực, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng. Rốt cục tìm được tiếng nói của mình, xấu hổ yếu ớt mở miệng trả lời.

_ Không...... Không cần......

Lam Tư gật đầu, trên mặt lạnh lùng vẫn giống như đeo mặt nạ, sau đó lui đi ra ngoài. Cô. Lần đầu tiên cảm kích vẻ mặt lạnh lùng của Lam Tư nhưng lại nghe thấy tiếng cười của anh. Trời ạ, cô thật sự là ngu xuẩn.

Lam Tư từ đó đến giờ mới thấy chuyện thế này. Anh hai tay ôm ngực tựa vào cửa. Đã rất nhiều năm... Lần đầu tiên, tiếng cười phát ra từ cổ họng. Anh biết cô có thể nghe thấy nhưng không thể ngăn chặn.

Anh thật sự không phải cố ý, chính là cảnh tượng tốt đẹp thế này đâu phải ngày nào cũng có làm cho anh nhất thời quên mất cả lịch sự đẩy cửa vào hỏi cô có cần giúp không. Hơn nữa trong đầu anh đều là hình ảnh buồn cười của cô cùng tấm lưng trắng mịn, nên đã quên hẳn là phải gõ cửa trước, ai biết cô đã đứng lên, hơn nữa nửa người trên vẫn như cũ không hề che lấp. Nghĩ đến thân thể của cô, hai gò má đỏ ửng, làn môi hé mở, mắt to chớp chớp, ngốc nghếch nhìn anh, anh liền cảm thấy... Nụ cười trên môi anh mất đi. Trong đầu hiện lên hình ảnh cô đứng giữa tấm thảm màu trắng, cơ hồ không hề che lấp thân hình. Cảnh đó không chỉ khiến người khác thích thú mà còn... Gợi cảm. (Di Di: anh cũng thiệt nguy hiểm =))

Cô dáng người rất chuẩn, mảnh mai thon nhỏ, hai ngực lại rất tròn, eo lại rất nhỏ thêm đôi chân thon dài. Lam Tư cơ hồ có thể thấy cô nằm ở dưới thân anh, chân dài quấn quít lấy anh. (Di Di: đầu anh đang nghĩ cái gì thế Lam Tư =)) Dục vọng bắt đầu gầm nhẹ.

_ Đáng chết.

Anh lâu lắm không có phản ứng thế này với phụ nữ. Rủa thầm một tiếng, anh đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi cánh cửa nóng rực, quyết định đến trong phòng tắm lạnh.

Xuống lầu, Mạc Liên trước tiên đi đến phòng của bà nội.

_ Đừng để ý bà, hôm nay là ngày của cháu.

Bà nội nắm tay cô, mỉm cười.

_ Nào, đi đi cháu yêu.

Cô nắm chặt đôi tay gầy yếu của bà nội

_ Cháu yêu bà.

_ Bà cũng yêu cháu.

Ngọc Lan mỉm cười, vội vàng

_ Tốt lắm, nhanh đi nhanh đi, đừng để chồng con chờ lâu.

_ Dạ!

Cô mỉm cười rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài. Tiệc vẫn ồn ào bên người, mọi người đói với việc anh ẳm cô đi cũng không có nói thêm gì. Hơn nữa, khi thấy cô xuất hiện, Lam Tư đã kéo tay cô, thay cô giới thiệu với một vài thương nhân. Cô lịch sự mỉm cười chào hỏi. Cô rời khỏi tiệc, đến phòng hóa trang thì đã vang lên tiếng hai người phụ nữ bình phẩm.

_ Ông trời ơi, thật không dám tin Lam Tư làm sao có thể coi trọng người phụ nữ kia, vừa già vừa gầy, bộ dạng lại xấu, không biết tốt ở chỗ nào?

_ Không thấy Lam Tư chờ không nổi tiệc kết thúc, đã ẵm người phụ nữ đó lên giường sao? Nói không chừng, cô trên giường có thể dạy bảo anh.

_ Hạng phụ nữ như thế tôi cá hôn này này không đến ba tháng.

_ Tôi cũng không phải đứa ngu cùng ngươi cá cược.

_ Xem đi, nhất định không quá ba tháng.

_ Mặc kệ bao nhiêu tháng đó cũng không phải chuyện của cô.

Đến khi không còn tiếng nói chuyện, Mạc Liên mới mở khóa, từ trong toilet đi ra. Gương trong phòng hóa trang soi rõ mặt cô nóng đỏ. Đến giờ này cô mới hiểu vì sao từ chiều đến giờ không ai vào phòng để giúp cô thay quần áo. Hiển nhiên, mọi người nghĩ anh ôm cô về phòng, là vì khẩn cấp muốn lên giường cùng cô! Cô dùng nước lạnh rửa mặt, thật vất vả để làm cho mặt không hề đỏ lên, sau đó trấn định tâm thần, hít sâu vài cái, mới đi ra khỏi phòng hóa trang. Nhưng vừa thấy Lam Tư, mặt của cô lập tức thẹn đỏ bừng.

_ Em có khỏe không?

Thấy cô tự nhiên hai gò má đỏ lên, anh kề sát vào cô, thấp giọng hỏi.

_ Không sao.

Cô lại nhịn không được ở bên người anh thấp giọng nói.

_ Lúc nãy chúng ta đột ngột rời khỏi. Có người nói chúng ta nãy giờ đi....

Anh chờ, không có thay cô nói tiếp.

_ Đi... anh có biết...

Cô xấu hổ không thôi, cầm lấy một ly sâm panh, uống ực một cái.

_ Tôi nghĩ phân nửa người ngoài kia đều cho rằng nãy giờ chúng ta đi... đi...làm chuyện đó...

_ Thì sao? Chúng ta là vợ chồng mới cưới. (Di Di: good rất thẳn thắn ah~)

Vẻ mặt Lam Tư thần sắc tự nhiên. Mạc Liên nhịn không được trừng mắt liếc nhìn một cái, đỏ mặt nói.

_ Mọi người đều hiểu lầm.

_ Chính xác.

Lam Tư hứng thú dạt dào nhìn cô, sau đó hỏi.

_ Em muốn tôi lên đài cầm Microphone giải thích sao? (Di Di: =))

Mạc Liên trợn tròn mắt, vẻ mặt đỏ bừng nói.

_ Đương nhiên không phải!

Anh nhìn cô nhíu mày. Cô há mồm, sau đó nhắm lại. Lại há mồm, lại nhắm lại.

_ Mình đúng là ngu ngốc.

Cô tự kết luận.

_ Tôi nghĩ rất nhiều người sẽ không đồng ý những lời này.

Lam Tư khẽ nhếch khóe miệng.

_ Nếu em ngu ngốc, chúng ta hiện tại sẽ không đứng ở chỗ này.

Mạc Tư cười khổ, mở miệng nói.

_ Anh lại lo lắng về giao dịch.

_ Có lẽ.

Lam Tư gật đầu đồng ý, lại nói.

_ Nhưng là tôi tin tưởng em.

Mạc Liên có chút sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh. Trong lòng có chút vui sướng.

_ Nhưng là tôi tin tưởng em.

Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, khiến cô nghi ngờ chính mình nghe lầm, cô thật sự thực hoài nghi anh có biết mình đang nói gì không? Dưới ánh đèn thủy tinh, cảnh sắc lần lượt thay đổi. Mọi người qua lại nói chuyện với nhau, cười khẽ, cô ngồi ở bên cạnh anh, đột nhiên cảm thấy, có lẽ trí nhớ cô về anh cũng không sai nhiều lắm......
Bình Luận (0)
Comment