Báo Cáo Ký Chủ, Ngài Đã Bị Công Lược!

Chương 37

Chương 37 : Giáo thảo dừng bước, ta có thể trông thấy tâm tư ngươi phía trên nai 3
Editor : Yume0000
Từ lúc bắt đầu kia, Bối Điềm Điềm đã đem Tô Uyên Chi để ở trong lòng.
Cô ta thầm mến 2 năm, chuẩn bị trong buổi dạ tiệc tốt nghiệp sơ tam qua lời mời của Hội Học Sinh tỏ tình với Tô Uyên Chi.
Lại không nghĩ đến viện mồ côi sát để cho cô ta gặp Vưu Lê Nhi, còn phát hiện trên người Vưu Lê Nhi giấu một bí mật lớn như vậy.
Thế mà có thể trông thấy nai con trong lòng mỗi người.
Cô ta mà nói sẽ không phải là dạng người xem nhẹ Vưu Lê Nhi như những người khác, mà bắt đầu vô tình hay cố ý lôi kéo Vưu Lê Nhi làm thí nghiệm nhiều lần.
Cuối cùng phát hiện, nai con này đại biểu cho việc khi nhìn thấy người mình thích hoặc thứ mình thích.
Chỉ khi là những điều này, nai con mới có phản ứng.
Thế là, Bối Điềm Điềm luôn luôn ở cùng một chỗ với Vưu Lê Nhi, xuất hiện trước mặt Tô Uyên Chi.
Cô ta để Vưu Lê Nhi lặng lẽ nói cho cô ta, lúc nào nai con trong lòng Tô Uyên Chi có phản ứng.
Dần dần, dần dần cô ta biết Tô Uyên Chi thích gì, cũng có thể ở thời điểm thích hợp cho Tô Uyên Chi cái hắn cần.
Tô Uyên Chi cũng bắt đầu chú ý tới cô gái có tướng mạo tinh xảo đáng yêu này.
Cho tới bây giờ không ai có thể hợp tâm ý hắn như vậy, có thể có sở thích hoàn toàn giống với hắn.
Hai người họ thuận lý thành chương ở bên nhau.
Vưu Lê Nhi lại mất tích ở thời khắc đó.
Nhưng Bối Điềm Điềm không quá mức quan tâm Vưu Lê Nhi đi đâu, bởi vì cô ta cũng đã được ở cùng một chỗ với Tô Uyên Chi như ý nguyện.
Nhưng rất nhanh, Tô Uyên Chi phát hiện biểu hiện trước đó của Bối Điềm Điềm so với cô ta bây giờ không giống nhau cho lắm, cô ta giống như đột nhiên không còn có chung sở thích với hắn nữa, cũng không thường xuyên chạm được đến tim hắn.
Tình cảm của hai người xuất hiện vết rạn nứt.
Bối Điềm Điềm tốt nghiệp sơ tam, tiến vào cao trung.
Học kỳ mới khai giảng, cô ta lại một lần nữa nhìn thấy Vưu Lê Nhi.
Lúc này Vưu Lê Nhi mặc dù vẫn nhược trí như cũ, nhưng lại một thân hàng hiệu, bên người bảo tiêu vô số.
Thì ra, sau khi cha mẹ ruột của Vưu Lê Nhi vứt bỏ cô, cũng không thể sinh con.
Dù cho sinh ý càng ngày càng lớn, bản thân không có cốt nhục luôn cảm thấy mất mát điều gì đó.
Bọn họ tìm Vưu Lê Nhi đưa trở về, cung cấp cho ăn ngon mặc tốt.
Nhưng trong lòng Vưu Lê Nhi khắc ghi vị bằng hữu duy nhất-Bối Điềm Điềm này, nên lập tức muốn trở về Lan Thị tiếp tục học tập.
Nhờ y học công nghệ cao bên nước ngoài mà chứng tai điếc của cô đã hoàn toàn khỏi hẳn, cũng đã có thể nghe được âm thanh người nói chuyện, tăng thêm ngay từ đầu cô đã biết nói chuyện, cho nên bây giờ có cùng người khác giao lưu cũng không có vấn đề gì.
Bối Điềm Điềm thấy Vưu Lê Nhi trở về, một bên ghen ghét thân thế của cô, một bên tiếp tục lợi dụng cô để tìm niềm vui cho Tô Uyên Chi.
Nhưng, do có thể nghe người khác nói chuyện nên Vưu Lê Nhi quyết định tự mình giao lưu cùng Tô Uyên Chi.
Mặc dù cô nhược trí, nhưng cô chói lọi, ngay thẳng, hơn nữa có thể chuẩn xác không sai lầm nói ra những điều mà Tô Uyên Chi thích.
Tô Uyên Chi càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Vưu Lệ Nhi.
Bối Điềm Điềm thích mà không được, trong một lần cãi lộn với Vưu Lê Nhi, không may đẩy cô xuống sông.
Vưu Lê Nhi không biết bơi, chết chìm bỏ mình.
Bờ sông phụ cận không có giám sát nên Bối Điềm Điềm lo sợ bất an chạy đi, vài ngày sau cảnh sát phát hiện, nhận định Vưu Lê Nhi là tự mình trượt chân rơi xuống nước.
Cảm xúc gánh vác trong nội tâm cô ta biến mất, từ nay về sau chăm chỉ học tập cho giỏi, không còn muốn điều gì khác.
Không nghĩ đến cha mẹ của Vưu Lê Nhi lại tới tìm cô ta, nói bởi vì cô ta cùng Vưu Lê Nhi có quan hệ tốt nhất, mà Vưu Lê Nhi đã qua đời, nên muốn thu dưỡng cô ta.
Từ đó trở đi Bối Điềm Điềm liền nhảy lên trở thành một thành viên của xã hội thượng lưu.
Mà Vưu gia cùng Tô gia bởi vì trên phương diện làm ăn qua lại cần phải kết liên gia chính trị, Tô Uyên Chi và Bối Điềm Điềm lại từng là người yêu, nên vụ hôn nhân này là chuyện hiển nhiên đã được quyết định.
Tô Uyên Chi có cảm giác ngoại trừ Vưu Lê Nhi ra, khả năng trên thế giới này chỉ có Bối Điềm Điềm là hiểu rõ hắn nhất, thế nên cũng không phản đối.
***

Bình Luận (0)
Comment