Bạo Chúa

Chương 82

Ở một thế giới bầu trời lúc nào cũng đỏ quành quạch như máu thế này, nó chẳng có cách nào để phân biệt được đâu là ngày và đêm. Thậm chí nó còn không rõ mình đang ở trên hay dưới, ngang hay dọc nữa. Nó chỉ biết, khi lần đầu tiên nó nhận thức được mọi thứ xung quanh, là nó đã biết một lượng lớn, rất lớn tri thức rồi, song tại sao nó lại biết, hay nguồn gốc của chúng đến từ đâu, nó chẳng có cách nào biết!

Đứa trẻ cứ lượn lờ trong không khí, ngắm nhìn thế giới mới mẻ này, cho tới khi nó cảm thấy một cảm giác đau đớn khủng khiếp ở trong người. Nó đưa hai cánh tay tí xíu xinh xinh đặt lên chỗ đau, không biết làm thế nào để giảm bớt nỗi thống khổ này. Đứa bé òa khóc nức nở, song tất cả những gì nó đạt được là sự mệt mỏi khôn cùng, và cơn đói thì ngày càng lớn.

Chợt nó thấy một thứ gì di động dưới mặt đất! Ngay lập tức, đứa trẻ sà xuống, chộp lấy thứ đó trong lòng bàn tay! Đó là một sinh vật tròn tròn, có lớp vỏ bọc ngoài màu nâu. Bản năng thôi thúc nó bỏ thứ này vào mồm, thế là đứa trẻ há miệng, để lộ ra hai hàm răng nhọn cứng, nhai ngấu nghiến bữa ăn lạ lùng này. Nó không dám chắc về hương vị, song con bọ này giúp cho cơn đói của nó dịu đi phần nào, vậy nên đứa trẻ lại lúi húi bò trên mặt đất khô cứng, tìm kiếm thêm "thức ăn".

...

Đứa trẻ lúc này đã lớn lên, tương đương với một cậu nhóc bảy tám tuổi loài người. Làn da của nó cũng không còn mang theo màu đỏ rực nữa, mà nhạt dần, hồng hào hơn, rất tiếp cận với làn da của nhân loại. Chiếc sừng trên đầu của nó cũng mọc lớn hơn, nhọn hoắt như sừng dê. Chỉ có đôi cánh vướng víu là đã bị tiêu giảm - dưới hàm răng của một con chuột bóng tối. Để sống và phát triển được tới mức này, những gì nó đã phải trải qua chỉ có thể dùng một từ để đúc kết, là "cực kì may mắn"! Ở một thế giới hỗn loạn, cá lớn nuốt cá bé như nơi đây, nó không chỉ muốn kiếm ăn, mà còn phải học được cách bỏ trốn, ẩn nấp, đánh lừa những thợ săn cao hơn trong chuỗi thức ăn.

Nó cúi người, bò rạp trên mặt đất, lén lút áp sát một con quỷ gầy gò, trong tay lăm lăm cây đinh ba rỉ sét. Từ phía trên cao, đứa bé lao xuống, trong tay xuất hiện một quả cầu năng lượng màu tím lập lòe. Nó đập vào đầu con quỷ, và cái đầu tội nghiệp đó vỡ tan như một quả dưa hấu! Từ bên trong xác con quỷ, một làn khói xám thoát ra, nhưng nhanh chóng bị đứa trẻ túm được, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Xác con quỷ có thể làm dịu đi cái dạ dày của đứa bé, nhưng linh hồn mới thật sự là thứ nó nhắm tới. Mỗi lần cắn nuốt một linh hồn, nó cảm thấy bản thân càng thêm trọn vẹn, càng thêm hoàn mỹ.

...

Akasa chạy hồng hộc, không dám ngoái đầu lại. Phía sau ả là một con giun khổng lồ - nó được gọi là rồng đất, đang điên cuồng truy đuổi! Thật là một ngày xui xẻo! Akasa thầm nghĩ. Con quái vật này đã truy đuổi ả rõ lâu rồi, và ả khá chắc là mình đã vượt ra khỏi lãnh địa của nó. Những động vật có trí tuệ cực kì thấp như lũ quái vật này thường có ý thức lãnh địa rất cao, và trong những trường hợp hiếm hoi họa hoằn lắm, chúng mới ra khỏi hang ổ của mình. Có vẻ như con giun này quá đói rồi!

Akasa lầm bầm một câu thần chú, ngưng tụ phép thuật cầu lửa trong tay, ném vào người con rồng đất. Ở địa ngục, đa số các ác ma và sinh vật có thiên phú hệ lửa cùng bóng tối, và ả cũng không phải ngoại lệ! Quả cầu lửa bay vèo vèo trong không khí, đập vào thân hình đồ sộ mập căng của con giun, tạo thành một vết nổ toác ra, dịch nhầy xanh lè bắn tung tóe. Chỉ có điều so với quy mô thân thể của nó thì chiêu vừa rồi của Akasa chẳng thấm vào đâu, mà càng khiến nó thêm tức giận thôi!

Chợt Akasa cảm thấy bàn chân vấp vào cái gì đó! Ả ngã nhào về phía trước, cổ chân bị trẹo nghe rõ tiếng cách một cái! Cơn đau bất ngờ ập tới, khiến ả chảy cả nước mắt, mặc dù ả không chắc nó có thật sự là vì vết thương ở chân hay do ả biết mình chuẩn bị trở thành bữa ăn của con rồng đất.

- Cút xa tao ra! Đồ súc vật ngu độn!

Akasa cố gắng đẩy người về phía sau, lùi ra xa khỏi con rồng, nhưng tốc độ của ả là quá chậm! Con rồng há chiếc mồm tròn xoe của mình, để lộ vô số răng nhọn tua tủa xếp thành từng vòng, bổ nhào về phía ả. Akasa hét lớn, đưa tay lên che mặt, mắt nhắm nghiền, chờ đợi giờ khắc cuối cùng của mình.

Có vẻ như hôm nay vẫn chưa phải là ngày cuối cùng của ả!

Có một thứ gì đó xẹt tới từ phía sau ả, đâm vào người con rồng đất, tạo nên một tiếng trầm đục tê cả răng! Rốt cuộc con rồng đất đã phải chịu một lực đánh vào lớn như thế nào, thì cứ nhìn toàn bộ thân thể khổng lồ của nó bị đẩy bắn về phía sau, lăn mấy vòng trên mặt đất là hiểu! Akasa ngồi yên trên mặt đất, run rẩy nhìn con rồng đất mới nãy thôi còn đuổi ả chạy té khói, mà giờ đang bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, máu chảy ròng ròng!

Cuối cùng, từ trên trời xuất hiện một lỗ hổng đen ngòm, bao quanh là những phù chú màu vàng trông vô cùng huyền ảo và phức tạp. Từ trong lỗ, một lưỡi gươm đen xì, khổng lồ ló dạng, đâm thẳng xuống người con giun, xẻ nó thành mấy mảnh liền! Không thể không phủ nhận, loài quái vật này có sinh lực thật là kinh khủng! Cho dù đã bị cắt làm mấy khúc, nhưng mỗi khúc vẫn còn uốn éo, giãy đành đạch, khiến cho cát bụi tung mù mịt.

Từ trong đống khói mờ ảo đó, một thân ảnh từ từ hiện ra. Trông nó rất cao lớn, toàn thân tràn ngập cơ bắp, không phải loại cơ bắp to cuồn cuộn như những lực sĩ thể hình, mà thon gọn, hữu lực, phân bổ đều khắp toàn thân, để không làm ảnh hưởng tới tốc độ của cơ thể. Akasa biết kiểu hình thể này đại biểu cái gì! Những kẻ này là thợ săn ác ma, ý chỉ những ác ma tiến hóa theo phong cách săn lùng, truy cầu sự khéo léo, tốc độ và sức mạnh theo một tỷ lệ cân bằng, chứ không phải sử dụng nắm đấm giải quyết mọi thứ như phần lớn các ác ma khác.

Khi sinh vật lạ đi ra khỏi đám bụi, Akasa không thể không há hốc mồm ngạc nhiên. Nó sở hữu một làn da trắng hơi có chút ngăm ngăm đỏ, khác biệt hoàn toàn với nước da chủ yếu của các sinh vật dưới địa ngục. Chỉ có riêng tộc của Akasa là đặc trưng, bởi họ là những Succubus. Bọn họ có ngoại hình rất tiếp cận loài người, chính xác hơn là phụ nữ loài người, để có thể dễ dàng săn bắn tinh lực của đàn ông. Đấy là sự tiến hóa để giải quyết nhu cầu sinh tồn. Còn... thứ này, nó rất giống con người, song chỉ bằng cái nhìn đầu tiên, Akasa có thể khẳng định, nó là một ác ma, và là ác ma cực mạnh! Nó không cần bất cứ cánh, sừng, móng vuốt hay đuôi, mà chỉ riêng khi tức tà ác nó toát ra đã đủ khiến cho lũ ma quỷ cấp thấp phải quỳ rạp xuống rồi. Con ác ma giống người tiến lại gần Akasa, ngồi thụp xuống, nhìn ả lom lom.

- Cả.. ảm... ơn... đại nhân... cứu mạng!

Akasa sợ tới líu cả lưỡi! Đùa gì chứ, Succubus ở địa ngục chỉ là những sinh vật hạ đẳng, có tác dụng mua vui và thu thập linh hồn đàn ông ở dương gian cho các đại ác ma, chứ đâu phải loại hình chiến đấu gì cho cam! Nói một cách phũ phàng thì tộc Succubus sinh ra đã có kiếp làm nô lệ rồi, quan trọng là cô ta có thể tìm được một chỗ dựa tốt để kí sinh không thôi.

Kẻ lạ mặt nhìn ả rất hứng thú. Hắn đưa tay lên, nhè nhẹ vuốt lên má Akasa, véo nhè nhẹ. Hắn thậm chí còn dí sát mặt lại gần, hít hà mùi trên người ả như thể đó là một thứ gì đó đặc biệt lắm. Sau một lúc nghiên cứu, gã ác ma lên tiếng. Tiếng của nó khá trầm, và hơi trúc trắc.

- Ngươi... là thứ gì?

Akasa suýt chút nữa thì buột miệng chửi! Đó đáng lý là câu hỏi của ả mới đúng! Từ bao giờ địa ngục tồn tại loại ác ma đặc thù đến như thế này chứ? Song nỗi sợ và chiếc lưỡi hái của thần chết vẫn lơ lửng trên cổ ả, nên Akasa đành nuốt giận trả lời.

- Dạ, tôi là Akasa, một Succubus thưa ngài!

- Ngươi... rất giống ta! Nhưng lại khác ta! Tại sao lại thế?

Kẻ lạ mặt đưa tay lên gãi cằm. Bởi vì ta mô phỏng thân thể của đàn bà, còn ngươi là cơ thể đàn ông chứ sao! Akasa gầm thét trong lòng.

- À ta biết rồi! Ngươi là... gọi là gì nhỉ, à, phụ nữ? Đúng không? Ta là giống đực, nên chúng ta vừa giống vừa khác nhau!

Con quỷ vỗ tay, cười rạng rỡ hẳn lên. Nụ cười đơn thuần chân chất của nó khiến cho Akasa cảm thấy có chút gì đó không đúng ở đây! Giống như thể, con quỷ này thiếu thốn thường thức trầm trọng vậy!

- Để ta nhớ thêm xem! Bộ phận này gọi là ngực đúng chứ? Chúng được dùng để quyến rũ con đực cùng hình dạng. Ngươi muốn quyến rũ ta sao?

Con quỷ đưa tay ấn ấn vào ngực của Akasa. Ở dưới địa ngục, ác ma không mặc quần áo! Chỉ có những sinh vật suy nghĩ quá nhiều như người sống mới cần quần áo để che đi nội tâm bẩn thỉu dối trá của chúng. Các ác ma thực ra cực kì đơn thuần, chúng ác nhưng là ác thuần túy, muốn ăn là ăn, muốn giết là giết, gần như một đứa trẻ vậy, cho nên chúng không cần phục sức để giấu đi sự đen tối của mình. Cần lưu ý, là ác ma có tính cách thuần túy như trẻ con, chứ không phải là chúng có trí tuệ như trẻ con! Giống như một kẻ có sức mạnh quá lớn, thì hắn sẽ chẳng cần bận tâm âm mưu thủ đoạn làm gì cho mệt vậy! Các ác ma lười động não, vì phần lớn chuyện đều có thể giải quyết bằng nắm đấm, song khi cần chơi âm mưu quỷ kế thì những kẻ khinh thường chúng sẽ phải khóc ra máu cho mà xem!

Đột nhiên trong đầu Akasa thoáng hiện ra một hình bóng khổng lồ, vĩ đại! Ả lắc đầu, khẽ xua chúng đi!

- Ta thích ngươi! Từ giờ ngươi đi theo ta! Ngươi rất xinh đẹp!

Con quỷ đột ngột nhảy thẳng tới bước kết luận! Mặc dù Akasa biết số phận của một Succubus là phải phụ thuộc vào ác ma mạnh mẽ, song chuyện này vẫn khiến cho ả có chút dở khóc dở cười. Nhưng thôi, người bước qua mái hiên phải cúi đầu, Akasa đành quỳ xuống phục tùng chủ nhân mới của mình.

- Akasa xin dâng ra khế ước thưa chủ nhân!

Con quỷ nhìn lom lom vào vòng sáng ngôi sao sáu cánh trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của ả một hồi lâu, rồi hỏi:

- Cái này là gì thế?

Lần này thì Akasa bó tay câm nín thật! Ả tự trách bản thân quá ngu, tự dưng lại giao ra dấu ấn nô lệ cho kẻ ngu ngốc này! Mà cũng chẳng thế trách ả! Ở địa ngục, đây là thường thức! Một kẻ quy phục thì sẽ phải ra dấu ấn linh hồn của bản thân, để chủ nhân khắc ấn lên đó. Từ lúc này trở đi, sống chết của nô lệ sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào chủ nhân, không có cách nào phản bội được! Nô lệ khi sinh ra ý niệm thù địch với chủ nhân sẽ phải chịu cơn đau thấu linh hồn, vậy nên họ chỉ có thể chờ đợi chủ nhân của mình chết đột ngột thì mới thoát được lời nguyền rủa này!

Akasa không dám nói dối trước cặp mắt đen láy trong suốt đó. Nó giống như hai ống kính, soi rọi thẳng tới tận linh hồn ả, không cho phép ả có dù chỉ là một chút sự gian dối trong lời nói của mình. Mà thôi, dù sao mình cũng định thần phục rồi mà! Akasa thầm thở dài.

Con quỷ lắng nghe Akasa giải thích một hồi, trầm ngâm suy tư. Rồi nó hỏi ả:

- Cô thích làm nô lệ lắm sao?

- Tất nhiên là không... à không, được làm nô lệ cho ngài là vinh hạnh của tôi, thưa đại nhân!

Akasa lỡ buột miệng! Ả tái mặt, lắp bắp giải thích! Không hiểu vội vàng như nào mà ả đứng phắt lên, và cơn đau tê tái lòng xuất phát từ cổ chân khiến ả rịn hết cả mồ hôi lạnh! Khi Akasa thấy nền đất rắn đang ngày càng gần mặt thì một cánh tay vững chắc đã chắn trước bụng ả, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại mịn màng của Akasa, ngăn không cho ả ngã xuống!

- Cô bị thương! Ta thấy rồi!

Con quỷ không cho Akasa kịp nói, đã bế phắt cô nàng lên, đặt nhẹ nhàng cô ta xuống mặt đất. Tiếp đó, hắn túm lấy cổ chân của Akasa, bẻ nhẹ một cái. Akasa nghiến chặt răng, tay bấu sâu vào mặt đất, cố gắng không cho bản thân phát ra tiếng kêu. Thế rồi cô ta cảm thấy có một dòng hơi ấm chạy dọc từ lòng bàn chân lên cổ chân, xoa dịu đi cơn đau mỏi.

- Trong ký ức của ta, có một từ gọi là trân trọng phụ nữ. Có nghĩa con đực sẽ đối xử tốt với con cái, để đổi lấy sự quan tâm từ con cái! Cô đã quan tâm ta chưa?

Akasa ngạc nhiên không thốt nên thành lời. Cô ta ngồi thần ra đó một lúc lâu, rồi bật cười.

- Được rồi! Ngài đúng là ác ma kì lạ nhất tôi từng gặp đó thưa ngài!

- Nếu vậy ta hỏi lại, cô muốn làm nô lệ lắm à?

- Không!

- Thì ta cũng đâu có bắt cô làm nô lệ đúng không? Ta muốn cô đi theo ta thôi!

Giây phút đó, trong lòng Akasa có thứ gì lạ lắm! Cô không cách nào hiểu được nó là cái gì, cô chỉ biết nó đã bắt đầu cắm sâu vào trong lòng cô rồi, và nó khiến cô ta càng thêm tò mò về vị chủ nhân có phần kì quặc này!

- Rồi rồi, tôi sẽ theo ngài! Mà nếu tôi không chịu thì sao?

Con quỷ đưa tay lên gãi gãi tóc rồn rột. Không hiểu sao Akasa cảm thấy bộ dạng lúc này của con quỷ đáng yêu một cách kì lạ!

- Vậy... vậy thì ta sẽ bế cô đi theo!

- A ha ha ha!

Akasa ôm bụng cười bò lăn ra trên mặt đất, chảy cả nước mắt. Cô thật sự không ngờ nó sẽ trả lời như vậy, và trời đất, đó là câu trả lời dễ thương nhất mà cô từng biết tới!

- Nếu vậy, từ nay về sau tôi nên gọi ngài là gì đây?

- Cái này... ta không có tên! Hay là cô đặt cho ta đi!

-... Nếu như thế, Kirin?

- Kirin... ta thích nó! Từ giờ ta sẽ là Kirin!

Kirin nhảy nhót, liên tục hô lớn cái tên mới của mình ra chiều vui vẻ lắm. Trong mắt của Akasa, hình bóng con quỷ với tâm trí ngây thơ nhảy nhót trên tảng đá cao đó đã vô tình lọt vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô mất rồi!
Bình Luận (0)
Comment