Ghế ngồi đối diện trống không, hơi lệch sang một bên.
Tâm trí Kỳ Lâm trống rỗng. Ý nghĩ đầu tiên là chân người này rất dài, liệu mình chạy trốn thì có bị đuổi kịp không?
Trên thực tế, Diệp Chuyết Hàn chỉ rời ghế, vào buồng vệ sinh rửa mặt.
Tiếng nước từ phòng vệ sinh truyền ra loáng thoáng, Kỳ Lâm véo mạnh mu bàn tay để ổn định tâm tình, vội vàng cầm lấy di động, lên mạng tìm kiếm từ khóa “Diệp Chuyết Hàn”.
Doanh nhân Diệp Chuyết Hàn, 29 tuổi, người thừa kế của tập đoàn Nhạc Đình, con trai thứ ba của Diệp Hải Đình, chưa lập gia đình, đang đảm nhiệm chức vụ Phó tổng giám đốc ở tập đoàn Nhạc Đình, phụ trách mảng công nghiệp giải trí. Mọi người đều biết, trọng tâm của Nhạc Đình từ trước đến nay không đặt ở lĩnh vực giải trí, nhưng mà Diệp Chuyết Hàn chỉ dùng ba năm để lọc cát tìm vàng, xây dựng và phát triển một sản nghiệp riêng ở mảng này, chỉ đứng sau mảng bất động sản…
Các bài báo đều khen ngợi hết lời, kèm theo đó là nhiều video phỏng vấn của Diệp Chuyết Hàn, tóm lại sáu chữ: người này cực kỳ lợi hại!!
Trên đầu Kỳ Lâm bay đầy dấu chấm hỏi.
Đây là bug
(lỗi) của AI chăng? Một người sinh ra ở hào môn, tuổi còn trẻ đã là Phó tổng giám đốc, lại anh tuấn, sao có thể được chọn để kết đôi với một người bình thường như cậu?
Nếu chỉ đơn thuần nhìn vào khuôn mặt thì cậu và hắn coi như khá xứng đôi, nhưng chẳng lẽ AI chỉ là phường cuồng nhan sắc, không phải chứ? Rất nhiều thông tin khác đều không được so sánh, cứ thấy hai người đẹp trai là ghép lại thành một đôi?
Kỳ Lâm, một thanh niên sống ở nước ngoài nhiều năm, luôn nhung nhớ quê hương, cũng rất yêu quê hương, nhưng đây là lần đầu tiên cậu có suy nghĩ hoài nghi đất nước này.
Khóa cửa buồng vệ sinh lạch cạch hai tiếng rồi mở ra, Kỳ Lâm lập tức buông di động, đưa mắt nhìn về phía người kia.
Diệp Chuyết Hàn đang dùng khăn lông lau mặt, gò má sạch sẽ, tóc hơi dính nước, âu phục đã cởi ra, cà vạt cũng bị ném đi đâu không biết, ngực áo sơ mi ướt đẫm một mảng.
Kỳ Lâm tự biết mình sai, lí nhí nói: “Xin lỗi Diệp tiên sinh, vừa rồi tôi quá kinh ngạc.”
Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn rất lạnh, trên tay vẫn cầm một chiếc khăn nhỏ, “Tôi nghĩ cậu ít nhất vẫn nhớ tên tôi. Ngày đó luật sư Hình không nói cho cậu biết?”
Kỳ Lâm kinh ngạc, nhưng não vận động rất nhanh. Luật sư Hình chính là người đeo kính gọng vàng. Lúc đó, bên kia cứ thao thao bất tuyệt, tâm trí cậu đã sớm rơi vào mơ hồ, trừ “kết hôn” ra thì cái gì cũng không nghe rõ, vì vậy mà bây giờ trở thành một trò đùa xấu hổ.
“Lúc đấy tôi bị phân tâm.” Cậu phải thừa nhận.
Bây giờ chắc không còn ai có tâm trạng tốt trong cuộc hẹn này nữa rồi. Diệp Chuyết Hàn bị cậu từ chối một lần, sau đấy lại bị phun nước đầy mặt, dù tính tình có tốt đến mức nào thì e là cũng không còn cao hứng nữa.
Cậu làm anh ta mất hứng, nói không chừng anh ta lại giận chó đánh mèo lên Xuất Tẩu.
“Phân tâm?” Diệp Chuyết Hàn gấp gọn khăn tay bỏ vào túi quần, “Tại sao?”
Cái này có cần hỏi không? Kỳ Lâm cạn lời. Cậu đang làm việc bình thường, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng sét không thể giải thích được, một vị tổng tài muốn kết hôn? Anh ta mất trí à? Hơn nữa, mục đích là gì?
Diệp Chuyết Hàn lại hỏi, “Cậu sợ tôi?”
Thái dương Kỳ Lâm co giật, ngón trỏ gãi gãi bên cánh mũi, “Cũng không hẳn là sợ…”
Diệp Chuyết Hàn nghiêm túc, “Vậy tại sao cậu lại từ chối?”
Kỳ Lâm ra sức kiểm soát tinh thần của mình mới không trợn mắt lên, “Lúc đó tôi không biết anh.”
Tôi, con mẹ nó, đã được gặp anh đâu!
Diệp Chuyết Hàn vòng qua bên bàn, đến gần Kỳ Lâm: “Vậy bây giờ cậu đã quen biết tôi rồi.”
Kỳ Lâm ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt, hơi lạnh, nhưng hơi thở Diệp Chuyết Hàn lại rất ấm áp.
“Quen biết anh?” Kỳ Lâm hoàn toàn không lý giải được ý nghĩa của câu nói này.
Ngữ khí Diệp Chuyết Hàn đều đều, không một gợn sóng, như đang nói một câu xin chào, “Bây giờ cậu đã quen biết tôi, vậy đồng ý kết hôn với tôi rồi chứ?”
Kỳ Lâm há hốc miệng, có chiều hướng không khép lại nổi.
“Muốn hôn môi?” Diệp Chuyết Hàn nhướn mày, “Có thể.”
Có thể cái quỷ!
Kỳ Lâm vội vàng duỗi tay chặn trước ngực Diệp Chuyết Hàn.
Chuyện gì đang xảy ra với vị thanh niên trẻ tuổi đẹp trai này vậy? Tại sao khuôn mặt có thể không đổi sắc mà hỏi một người xa lạ vừa mới gặp có muốn kết hôn không? Tại sao lại nhìn cái miệng há hốc vì shock thành đang muốn hôn môi?
“Diệp tiên sinh!” Kỳ Lâm cảm thấy tố chất của mình tốt đến mức ông trời cũng phải cảm động, bị đè lên bàn nhưng vẫn mỉm cười, “Hình như chúng ta đang có hiểu lầm gì đó?”
“Hiểu lầm?” Diệp Chuyết Hàn đang tỏa ra thứ hormon nam giới khiến cậu xấu hổ, giọng nói trầm trầm, “Hiểu lầm cái gì?”
Kỳ Lâm hơi ngả người ra sau, “Anh có nhầm tôi thành người khác không?”
Diệp Chuyết Hàn trả lời ngắn gọn và rõ ràng, “Tôi không tìm thế thân.”
Kỳ Lâm nghẹn một họng. Đại ca, tổng tài, sao anh lại thẳng thắn như vậy?
“Có thể nói cho tôi biết không, nửa tháng trước chúng ta chưa hề gặp nhau, vậy tại sao anh lại muốn kết hôn với tôi?”
Diệp Chuyết Hàn nhíu mi, một lát sau nói, “Bởi vì cậu là người thích hợp.”
Kỳ Lâm buột miệng thốt ra, “Tôi không hề thích hợp.”
Anh là tổng tài! Còn tôi chỉ là một người làm công ăn lương thôi a!
Đọc truyện ở trang chính chủ để ủng hộ editor: https://my.w.tt/7DjnlBjm56 hoặc https://andy9718.wordpress.com/
“Cậu thích hợp.” Đôi mắt Diệp Chuyết Hàn sâu thẳm, nói giọng chắc nịch như không muốn cậu phản bác.
Kỳ Lâm cảm thấy đang hiện lên một hình ảnh, cậu là một con thú cưng, nằm dưới chân ghế, đang được một vị hoàng đế vuốt ve.
Sao mình lại là người thích hợp?
Khuôn mặt thích hợp nên tất cả đều thích hợp?
“Không, tôi không thích hợp!” Kỳ Lâm hít sâu một hơi, cất giọng không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.
Đùa gì vậy? Hiện tại là thời đại của hôn nhân đồng giới bình đẳng, chẳng lẽ cậu sẽ để bản thân bị ép kết hôn?
“Cậu thích hợp.” Diệp Chuyết Hàn nói.
“Không thích hợp.”
“Thích hợp”.
“Không thích hợp.”
“Thích hợp”.
Nói qua nói lại vài lần, khuôn mặt Diệp Chuyết Hàn ngày càng cúi gần xuống, Kỳ Lâm nhìn chằm chằm, không tức giận nữa, cũng không muốn lặp lại nữa, “Vậy anh phải nói rõ vì sao tôi lại thích hợp?”
Đừng nói là vì ngoại hình nhé! Tôi không tin!
“Nửa năm trước, gia đình đã lập ra một kế hoạch làm việc cho tôi.” Diệp Chuyết Hàn chỉnh cổ áo, “Một trong số đó là kết hôn.”
Kỳ Lâm: “?????”
Anh là tổng tài đó! Kế hoạch làm việc còn bao gồm cả kết hôn?
Anh thực sự là một người trẻ tuổi trâu bò!
“Có một người bạn đời hợp pháp sẽ hỗ trợ cho hình ảnh của bản thân, và hình tượng trưởng thành của tổng thể Nhạc Đình sẽ tăng lên.” Diệp Chuyết Hàn tiếp tục nói, “Sau khi sàng lọc qua nhiều khảo sát, cậu chính là đối tượng thích hợp nhất.”
Kỳ Lâm kinh ngạc, “Anh khảo sát tôi lúc nào?”
“Cậu không nhận ra điều gì?” Diệp Chuyết Hàn hừ một tiếng.
Kỳ Lâm lập tức nghĩ đến bản hợp đồng đầy ưu đãi của Nhạc Đình dành cho Xuất Tẩu.
Cậu vẫn luôn cho rằng đó là công lao của Cố Nhung, qua nửa ngày mới phát hiện ra hóa ra mình đang bị “bán thân”?
Con mẹ nó!!
“Hợp đồng của Xuất Tẩu…?” Trên lưng Kỳ Lâm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Diệp Chuyết Hàn nói: “Đấy là sính lễ đầu tiên.”
Kỳ Lâm nhìn chằm chằm vào Diệp Chuyết Hàn, có xúc động muốn đánh người.
Tại sao trên một khuôn mặt đẹp đẽ thời thượng như vậy lại có thể phát ra một câu nói mang đầy hơi thở phong kiến như vậy?
“Đương nhiên, khi đó năng lực của Xuất Tẩu cũng đã được khẳng định.” Diệp Chuyết Hàn lại nói, “Cậu là thiết kế chính của Xuất Tẩu, đáng để ký hợp đồng.”
Năng lực được công nhận, Kỳ Lâm thoáng chút bình ổn lại.
“Chúng ta trời sinh một đôi.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Tôi vốn cho rằng, cậu sẽ không chút do dự đáp ứng luật sư Hình.”
Trời sinh một đôi?
Không chút do dự?
Mí mắt Kỳ Lâm co giật như thể sắp bị rút gân, “Diệp tiên sinh, mặt anh…”
“Hửm?” Diệp Chuyết Hàn nói, “Mặt tôi thế nào?”
Trong lòng Kỳ Lâm mắng một trận, ngoài miệng lại nói: “Rất đẹp trai!”
Diệp Chuyết Hàn gật đầu, “Tôi biết.”
Kỳ Lâm: “…..”
“Khi luật sư Hình báo với tôi đã bị từ chối, tôi nên xin lỗi cậu chuyện này.” Diệp Chuyết Hàn nhẹ nhàng nói, “Đưa ra đề nghị kết hôn trong khi cậu đang chờ đợi một AI xứng đôi là tôi sai.”
Kỳ Lâm thẳng thắn thừa nhận: “Vâng, tôi tin vào chính phủ và đang chờ AI tìm cho tôi một người bạn đời phù hợp.”
Vừa nói xong, Kỳ Lâm có cảm giác mình đang tự cắn đầu lưỡi.
Ở trong một căn phòng cùng với một người bị bệnh thần kinh, e là mình cũng bị lây bệnh luôn rồi, lúc nói chuyện đầu óc cứ mông lung.
Diệp Chuyết Hàn nói: “Bởi vậy, tôi chính là người được chính phủ tìm kiếm cho cậu.”
Không! Anh không phải!
Thâm tâm Kỳ Lâm khẳng định, chắc chắn hệ thống bị hỏng rồi, tôi muốn kết đôi lại!
Nhưng một âm thanh khác lại vang lên: Ngươi thật sự muốn kết đôi lại sao? Đối tượng tiếp theo có thể sẽ rất vớ vẩn…
Kỳ Lâm choáng váng.
Có khá nhiều hộp mù được gửi đến, cậu cũng thử tưởng tượng đối tượng thích hợp với mình, nhưng mỗi lần xem ảnh đều hơi thất vọng, lại bấm từ chối để hủy đi.
Mỗi lần bấm hủy là Cố Nhung lại cười đến mức đập bàn đập ghế.
“Cậu muốn từ chối tôi?” Diệp Chuyết Hàn nói.
Kỳ Lâm không thể tin mình lại thua trước một nước, vừa rồi mới thề son sắt sẽ tin tưởng chính phủ là cậu, nếu bây giờ từ chối, chẳng phải là đang tự vả mặt mình sao?
“Diệp tiên sinh.” Kỳ Lâm trấn định tâm tình, “Anh có thể thành thật trả lời tôi một vấn đề không?”
Diệp Chuyết Hàn nói: “Được, cậu hỏi đi.”
Kỳ Lâm nói: “Có phải anh đã động tay động chân vào hệ thống kết đôi không?”
Diệp Chuyết Hàn biểu lộ không vui, “Cậu có thể không tin tưởng tôi, nhưng không thể không tin tưởng chính phủ.”
Vốn dĩ Kỳ Lâm cũng cho rằng Diệp Chuyết Hàn không thể tác động vào hệ thống kết đôi, nhưng sao sự việc lại vừa khéo như vậy? Chân trước vừa bị cự tuyệt, chân sau lại được kết đôi với cậu?
“Việc này quá đột ngột.” Kỳ Lâm nói, “Anh cho tôi thời gian suy nghĩ một chút.”
Cuối cùng Diệp Chuyết Hàn cũng lùi một bước, giơ tay xem đồng hồ, “OK.”
Kỳ Lâm tưởng rằng cuộc hẹn hôm nay đã kết thúc, cậu đưa tay thu dọn đồ đạc, nhưng thoáng nhìn Diệp Chuyết Hàn, anh ta không hề có ý định rời đi.
“Diệp tiên sinh?” Cậu thân thiện nhắc nhở, “Anh không đi sao?”
“Không phải cậu cần thời gian suy nghĩ sao?” Diệp Chuyết Hàn ưu nhã ngồi xuống ghế dựa, đưa tay ra, “Tôi cho cậu thời gian.”
Kỳ Lâm phát điên, “Hiện tại?”
Diệp Chuyết Hàn nói: “Cậu còn năm phút.”
Nhân sinh đại sự, dùng năm phút là có thể quyết định?
“Như vậy đi, tôi hỏi cậu đáp.” Diệp Chuyết Hàn không đợi Kỳ Lâm gật đầu, “Có phải cậu thực sự rất muốn kết hôn?”
Kỳ Lâm thừa nhận, “Đúng.”
Diệp Chuyết Hàn bắt chéo chân, “Vậy tôi có phải là một đối tượng kết hôn lý tưởng không?”
Kỳ Lâm im lặng một khoảng thời gian ngắn, “Cũng không tệ…”
Diệp Chuyết Hàn nhìn cậu, “Chỉ là không tệ?”
“Ý của tôi là, tôi chưa quen biết anh.” Kỳ Lâm nói, “Cũng không hề yêu anh.”
“Không sao.” Diệp Chuyết Hàn mỉm cười, “Chúng ta cứ kết hôn trước, việc yêu hay không có thể cân nhắc sau khi kết hôn.”
*** Hết chương 3