Hứa Tuyền nhìn chằm chằm tổng tài băng sơn, trên lưng nhanh chóng thấm ra một lớp mồ hôi, ướt hết áo sơ mi hồng nhạt mới thay.
Tôi thật là xui xẻo!!
Hứa Tuyền nghĩ, chẳng qua tôi muốn phu nhân giám định và thưởng thức áo sơ mi của tôi một chút, đâu ngờ sẽ bị ông chủ thấy được?
Diệp Chuyết Hàn đánh giá Hứa Tuyền, “Cậu thay quần áo?”
Hứa Tuyền: “Tôi…”
Kỳ Lâm nhảy ra, “Diệp tổng, anh tìm tôi?”
Diệp Chuyết Hàn híp mắt, lực chú ý dời từ trên người Hứa Tuyền sang Kỳ Lâm.
Hứa Tuyền cảm kích nháy mắt với Kỳ Lâm vài cái, nhanh như chớp chạy mất dạng.
Kỳ Lâm: “…..”
Thư ký Hứa không chỉ có khuôn mặt đẹp mà còn là một vận động viên điền kinh?
Diệp Chuyết Hàn cầm lấy cốc cà phê bị Kỳ Lâm uống qua, “Hai người đang làm gì?”
Kỳ Lâm: “Đương nhiên là làm việc.”
Diệp Chuyết Hàn: “Hừ.”
Kỳ Lâm đảo mắt.
Ngài lại hừ gì nữa?
“Tôi nhìn có vẻ không giống.” Diệp Chuyết Hàn nói.
Kỳ Lâm xem như đã rõ, tổng tài đại nhân đặc biệt tới kiểm tra.
“Đó là cà phê của tôi.” Kỳ Lâm muốn cướp về lại không cướp được, “Trả lại cho tôi.”
“Của cậu chính là của tôi.” Diệp Chuyết Hàn nhân thể uống một ngụm, còn liếm môi dưới.
Mí mắt Kỳ Lâm giật giật, “Tôi cảm thấy anh đang cố tình câu dẫn tôi.”
“Hửm?” Diệp Chuyết Hàn nói, “Tôi chỉ là uống cà phê của cậu thôi.”
Kỳ Lâm thở dài, “Anh còn liếm môi.”
Anh không biết cái động tác đáng chết này rất gợi cảm sao?
Diệp Chuyết Hàn nghĩ nghĩ, “À.”
Kỳ Lâm phát hiện tai của Diệp Chuyết Hàn đỏ lên, giống như đêm qua.
Đột nhiên hai người yên tĩnh lại, ngượng ngùng ấp ủ trong không khí sau khi phát sinh quan hệ thân mật.
Vẫn là Kỳ Lâm lên tiếng trước, “Cho anh cà phê, cứ lấy không cần cảm ơn.”
Diệp Chuyết Hàn “ừ” một tiếng, “Hôm nay cậu không cần làm ở Xuất Tẩu sao?”
“Ngày hôm qua mở họp thu được vài ý kiến sửa chữa, hôm nay mang tới cho người phụ trách xem thử.” Kỳ Lâm nói.
“Người phụ trách?” Diệp Chuyết Hàn hỏi, “Người phụ trách nào?”
Kỳ Lâm hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì hộp mù chỉ là một mảng cực kỳ nhỏ thuộc sản nghiệp giải trí của Nhạc Đình, Diệp Chuyết Hàn không nhớ nổi Doãn Thiền là bình thường.
“Thầy Doãn.” Kỳ Lâm nói, “Một nhà thiết kế rất có năng lực.”
Diệp Chuyết Hàn nói: “Doãn Thiền?”
“Anh biết?” Vậy anh còn hỏi người phụ trách nào?
“Cậu ta chỉ là thiết kế chính.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Người phụ trách toàn bộ mảng hộp mù là Viên Quân.”
Kỳ Lâm nhẹ “a” một tiếng, nhớ tới cuộc thi lần trước, giám khảo đại diện cho Nhạc Đình đúng thật là Viên Quân mà không phải Doãn Thiền.
“Thầy Viên hiện tại thế nào?” Kỳ Lâm nói, “Người chủ trì cuộc họp ngày hôm qua là thầy Doãn.”
“Doãn Thiền tạm thời thay thế Viên Quân làm việc.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Hồi đầu năm Viên Quân đi châu Âu, tạm thời không quản chuyện trong nước.”
Kỳ Lâm suy ngẫm một lát, sau đó hiểu rõ.
Lão đại của mảng hộp mù đang bận việc quan trọng, nhưng bên trên lại không có ý tứ muốn điều một người mới thay thế cho Viên Quân cho nên thay bằng một người có uy tín lớn thứ hai là Doãn Thiền quản lý thay công việc hằng ngày.
Doanh nghiệp lớn không hề thiếu nhân tài, còn kéo bè kéo cánh, Kỳ Lâm không có hứng thú tìm hiểu. Xuất Tẩu chỉ là một phòng làm việc nhỏ được sáp nhập, càng không nên có liên quan gì.
“Đúng rồi, có một chuyện.” Diệp Chuyết Hàn lại nói, “Ngày mai tôi đến Tử Thành bàn chuyện hợp tác.”
Kỳ Lâm hơi mơ hồ, hậu tri hậu giác, “Anh đây là đang thông báo với tôi sao?”
Diệp Chuyết Hàn hiển nhiên không hài lòng với phản ứng của cậu.
Mắt thấy thần tiên ca ca lại sắp muốn hừ, Kỳ Lâm vội vàng cười nói, “Chồng đã biết.”
Diệp Chuyết Hàn nói: “Có khả năng phải ở bên đó ba ngày.”
“Ba ngày…” Đối với khoảng thời gian này Kỳ Lâm không có cảm giác gì, nhưng nghĩ đến cảnh ba ngày không thể cãi nhau với Diệp Chuyết Hàn lại thấy hơi tịch mịch*.
(*tịch mịch: lặng lẽ, cô đơn quạnh quẽ, vắng lặng)“Mỗi ngày gửi tin nhắn cho tôi.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Tôi sẽ xem.”
Kỳ Lâm phát hiện, sau khi phát sinh quan hệ, thần tiên ca ca tựa hồ trở nên dính người hơn.
Có phải là ảo giác không nhỉ? Hình như là không.
“Cậu không nóng sao?” Diệp Chuyết Hàn vươn tay, “Mấy ngày trước nhiệt độ không khí xuống thấp, cậu mặc áo sơ mi mỏng, hôm nay độ ấm cao, cậu lại mặc áo sơ mi dày, còn cài lên tới nút trên cùng.”
Kỳ Lâm không kịp ngăn lại, cúc áo vừa mới cài cẩn thận lúc nãy lại bị tháo ra.
Từng vệt đỏ hiện rõ trên xương quai xanh, trắng trợn, táo bạo, diễu võ giương oai.
Kỳ Lâm: “…..”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Giây tiếp theo, Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh cài nút áo lại.
Kỳ Lâm căm giận che cổ áo, “Anh cố ý!”
“Tôi không có.” Diệp Chuyết Hàn cãi, “Tôi nghĩ cậu sẽ bị nóng.”
“Anh tuyệt đối là cố ý!” Kỳ Lâm nói, “Anh muốn nhìn huân chương anh lưu lại trên người tôi!”
Diệp Chuyết Hàn: “À.”
Kỳ Lâm thở hồng hộc. Anh lại còn “à”?
Đêm hôm qua mãnh liệt như vậy, hiện tại lại giả ngây thơ?
Diệp Chuyết Hàn sờ mũi, “Cậu nói những cái đó là huân chương?”
Kỳ Lâm: “…..”
Diệp Chuyết Hàn cười toe toét, “Được, chúng nó chính là huân chương.”
ĐM! Tên đàn ông này, hắn thật đắc ý!
Trên đường đi xuống tầng 21, trong đầu Kỳ Lâm toàn là bộ dáng đắc ý của Diệp Chuyết Hàn.
Văn phòng nằm ở ngay đầu tiên, đại sảnh an tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy, tiếng quở trách trong một căn phòng rất vang dội.
Doãn Thiền đang giáo huấn người khác, Kỳ Lâm nghe cái hiểu cái không, tựa hồ vị này không hài lòng với sản phẩm mới của thiết kế “Bách Hoa”.
Đợi mười phút, Kỳ Lâm cảm thấy hiện tại không phải thời cơ thích hợp lắm, không bằng lúc khác tới tìm Doãn Thiền nói chuyện vậy. Lúc này, cửa văn phòng lại mở. Một thanh niên mặt mày xám tro bước từ bên trong ra, Doãn Thiền đi sát đằng sau.
Kỳ Lâm vừa vặn đối diện với ánh mắt của Doãn Thiền.
Vẻ mặt Doãn Thiền đầy phẫn nộ, biểu cảm cứng đờ.
Kỳ Lâm hơi xấu hổ, chỉ có thể mỉm cười.
Doãn Thiền nói gì đó với người bên cạnh, sau đó đi tới chỗ cậu.
Khoảng cách giữa hai người tầm 20m, lúc Doãn Thiền đến gần, tức giận trên mặt đã thay bằng tươi cười, “Thầy Kỳ.”
Kỳ Lâm khách sáo hai câu, mau chóng vào chủ đề chính, “Hội nghị ngày hôm qua tôi và phòng làm việc thu được không ít lợi ích, lúc trở về có tiến hành sửa chữa vài chi tiết nhưng vẫn chưa được hoàn thiện, muốn mang tới cho cậu xem thử.”
Doãn Thiền cười nói: “Được, chúng ta vào phòng rồi nói.”
Không hổ là dòng chính của Nhạc Đình, điều kiện phòng làm việc của Xuất Tẩu không thể so sánh được với ở đây, Kỳ Lâm đánh giá sơ một phen văn phòng làm việc này của Doãn Thiền, chỉ tính diện tích thôi đã lớn gấp đôi phòng cậu rồi.
Bỗng nhiên nhớ đến hôm Diệp Chuyết Hàn đi lên chỗ cậu, chân dài run rẩy, bộ dáng tủi thân cực kỳ, Kỳ Lâm lơ đãng cong khóe miệng.
Doãn Thiền nói: “Thầy Kỳ?”
Tuy rằng thường xuyên ăn khổ trước mặt Diệp Chuyết Hàn nhưng đối với những người khác, Kỳ Lâm không đánh mất tố chất, mọi cảm xúc được che giấu cẩn thận, cậu ngồi ở đâu phong độ chín chắn sẽ thể hiện ở nơi đó.
Đương nhiên không thể để Doãn Thiền nhìn ra cậu đang vui vẻ một cách ngốc nghếch.
“Không có việc gì.” Kỳ Lâm nói, “Mô hình mới, đầu tiên chúng tôi sửa lại mũi…”
Thảo luận công việc với người chuyên nghiệp, thời gian trôi qua rất nhanh.
Doãn Thiền tán thưởng Xuất Tẩu có hiệu suất làm việc cao, sản phẩm rất có linh tính. Kỳ Lâm cũng cười khen lại đối phương.
Sau khi kết thúc, nữ trợ lý bưng trà chiều tới, Doãn Thiền thở dài nói: “Đôi khi tôi cảm thấy, một ngành sản xuất lớn hay một công ty nhỏ, không có đổi mới là không được. Hiện tại tôi thay thế thầy Viên phụ trách công việc. Ngày hôm qua họp xong, sau đó tôi còn mở những cuộc họp nhỏ, sửa từng chi tiết. Nhưng bây giờ thì sao? Chỉ mỗi mình anh gửi cho tôi kết quả sửa chữa.”
Kỳ Lâm cũng hơi ngạc nhiên.
Nhân viên ở Xuất Tẩu bình thường có thể nháo như một lũ bệnh thần kinh nhưng một khi có công việc thì có thể ngay lập tức tiến vào trạng thái tập trung, sẵn sàng thức đêm, không ngại gì cả.
Hôm nay cậu mang theo sản phẩm đã sửa tới đây một chuyến chính là vì cho rằng những phòng làm việc khác cũng đã đệ trình kết quả sửa chữa lên cho Doãn Thiền, Xuất Tẩu không thể tụt hậu.
Không ngờ Xuất Tẩu lại là đội đầu tiên.
Doãn Thiền cũng không oán giận quá nhiều, chỉ hỏi Kỳ Lâm chuyện cũ, còn nhắc tới cuộc thi năm trước, trong lời nói không thiếu sự tán thưởng.
Nhưng đối với Kỳ Lâm mà nói, loại nói chuyện phiếm này không khác gì xã giao. Nói chuyện công việc thì có thể, nói chuyện cuộc sống có thể tính là xã giao.
Thời gian không còn sớm, Kỳ Lâm lễ phép tỏ vẻ mình cần phải đi.
Doãn Thiền gật đầu, tiễn cậu tới cửa thang máy, “Thầy Kỳ, anh và Diệp tổng quen nhau như thế nào?”
Kỳ Lâm kinh ngạc, “Diệp tổng?”
Cửa thang máy mở ra, Doãn Thiền cười cười, “Không có việc gì, tôi tùy tiện hỏi thôi. Thật vui khi anh có thể đi vào Nhạc Đình, sau này chúng ta nên giao lưu nhiều hơn.”
Lúc thang máy đi lên, Kỳ Lâm bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái.
Thiết kế “Đầy Sao” tiếp tục giao cho một tổ hoàn thiện nốt, mấy ngày này trọng điểm công việc sẽ đặt ở thiết kế “Tiểu Mỹ Long” và chuyện hợp tác với công ty Recall.
Diệp Chuyết Hàn nói đi là đi, không lưu luyến gì.
Kỳ Lâm độc thân 28 năm, hơn nữa công việc bận rộn, vốn tưởng rằng đối với chuyện đi công tác của Diệp Chuyết Hàn sẽ thấy bình thường, kết quả người ta mới đi có nửa ngày cậu đã cảm thấy sai sai.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Có đó không có đó không?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Diệp tổng? Sao không để ý tới tôi?
Ba tin nhắn gửi qua đều như đá chìm đáy biển. Kỳ Lâm nghĩ nghĩ, lại gửi thêm một tin.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ông xã có đó không?
[.Diệp]: Có.
Kỳ Lâm: “…..”
Con mẹ nó giả chết thật hay, nghe thấy ông xã là phản hồi liền!
[.Diệp]: Có chuyện gì?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Không có gì, quấy rầy anh thôi.
[.Diệp]: …..
Sau vài câu vô nghĩa, trong lòng Kỳ Lâm cũng thoải mái trở lại, không hề lãng phí thời gian, tiếp tục làm việc.
Buổi tối, bên phía Recall muốn sửa vài chi tiết nhỏ, Kỳ Lâm thấy mọi người đều mệt mỏi nên không yêu cầu tăng ca, nghĩ trong nhà không có ai, không bằng mang việc về nhà làm.
Cậu đã sớm bá chiếm thư phòng của Diệp Chuyết Hàn rồi.
Có lẽ là vì giá sách và thang ở thư phòng có một sự hấp dẫn khó giải thích đối với cậu.
Cặm cụi vẽ đến đêm, Kỳ Lâm đứng lên hoạt động gân cốt.
Hai giờ trước, cậu và Diệp Chuyết Hàn chúc nhau ngủ ngon, mở weibo xem bình luận, “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” cũng chúc cậu ngủ ngon, cậu vui vẻ, trả lời bằng cái sticker mặt trăng đang ngủ.
Vẫn chưa vẽ xong, Kỳ Lâm bước tới kệ sách, lấy ra một quyển “Cách làm một người hạnh phúc”.
Từ khi biết Diệp Chuyết Hàn sinh ra đã kỳ quặc, sống giam mình, sau đó tự mình nỗ lực thoát ra, đối với những quyển sách này cậu đột nhiên cảm thấy rất hứng thú.
Tùy tay lật vài trang, một tờ giấy ố vàng rơi ra.
Kỳ Lâm ngồi xổm xuống nhặt lên, đồng tử bỗng nhiên co rút.
Trên giấy là một bức vẽ người, giống cậu tám phần, không mặc quần áo, trên bụng là một cái khăn mỏng, lõa lồ nhưng duy mĩ.
*** Hết chương 41