Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 15

    "Sao? Thấy có vừa miệng không?"- Thi Hàm chăm chú nhìn Cẩn Mai nếm thử món cháo vừa nấu xong

   "Rất ngon!"

   "Ngon thì ăn đi, không thôi nó nguội"

Cẩn Mai đưa ánh mắt đáng thương nhìn Thi Hàm và cách nói chuyện của cô. Sao mà không giống với Thi Hàm của vài tháng trước vậy, nói năn nghe chẳng ngọt ngào tí nào

Còn về phần Thi Hàm, cô lại thấy có gì đó bất thường ở Cẩn Mai. Cô thấy nàng thay đổi khá nhiều trong lời nói và cách xưng hô. Điều này khiến cô thêm khó hiểu, đặt dấu chấm hỏi to đùng trong đầu

Cô còn nhớ là lúc trước Cẩn Mai không thích thấy mặt mình, chẳng những vậy còn ghét bỏ. Hôm nay sao thay đổi chóng mặt đến thế, hay là do bệnh cái tính tình thất thường

Thôi tạm thời gác bỏ ý nghĩ đó sang một bên, giờ phải dọn dẹp nhà bếp rồi còn phải về nhà. Ở đây lâu cũng không có tốt, nàng sẽ đuổi cô về sớm thôi

Nghiêng đầu khoanh tay trước ngực ngồi nhìn Thi Hàm dọn dẹp chén bát. Mỉm cười thích thú khi cô chăm chú làm việc nhà còn mình chỉ yên ổn ngắm nhìn sắc đẹp ấy

Thi Hàm thấy Cẩn Mai nhìn hoài thì hơi ngượng ngùng, tay chân rối bời lên. Chính vì tay chân gấp rút như vậy nên cô bất cẩn nên tay bị con dao trên bàn cắt đứt một đường nhỏ

Máu bắt đầu chảy rỉ ra ngày một nhiều vì ở đầu ngón tay lúc nào cũng vậy. Thi Hàm nhăn nhó mặt mày nhưng không kêu lên, cầm chặt ngón tay

   "Nhà chị có băng keo cá nhân không vậy?"

   "Em bị làm sao?"

Nghe nói đến đó, Cẩn Mai tức tốc ngồi dậy chạy đến bên cạnh Thi Hàm xem chuyện gì đã xảy ra. Nàng hốt hoảng khi thấy ngón tay của cô chảy máu không ngừng

Ánh mắt lo lắng nhìn Thi Hàm một cái rồi nhìn xuống ngón tay của cô

  "Sao bất cẩn quá vậy, để bị đứt tay nữa. Để tôi lấy đồ cầm máu"

Nhìn thấy thái độ khẩn trương của Cẩn Mai, Thi Hàm bỗng chốc rúng động trong tim. Cô nhìn nàng không ngớt, nàng đang lo lắng cho mình.

Sao mà hạnh phúc thế, tay cũng không thấy đau như ban đầu nữa rồi.

Cẩn Mai lấy trên tủ ra một hộp sơ cứu, đôi bàn tay run rẩy mở nắp rồi sau đó nắm lấy tay Thi Hàm bất ngờ

Nàng xem xét một chút rồi tự nhiên ngậm lấy đầu ngón tay của Thi Hàm khiến cô như chết lặng. Cô mở tròn mắt ngạc nhiên trước hành động của nàng, nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng cao

Muốn làm gì đó, muốn rút tay lại nhưng lại bị Cẩn Mai giữ chặt. Thế thì chịu đứng yên cho nàng muốn làm gì thì làm thôi, biết sao giờ.

Cẩn Mai nâng niu bàn tay của Thi Hàm nhẹ nhàng, cẩn thận băng bó vết thương đừng bị nhiễm trùng. Miếng băng cá nhân thật dễ thương, hình những chú chim cách cụt nhỏ

Trong lúc Cẩn Mai cất hộp sơ cứu thì Thi Hàm cứ mãi sờ sờ vào, miệng bất giác hiện lên một đường cong hoàn hảo

Trời cũng không còn sớm nữa, Thi Hàm như thói quen sẵn tiện dọn dẹp nhà rồi cũng tranh thủ về.

Xong xuôi tất cả, Thi Hàm đeo túi xách lên vai, vừa lúc đi ngang qua lại bắt gặp ánh mắt long lanh của Cẩn Mai. Cô sựng lại, đôi môi mím chặt, thấy có hơi khó xử

Nàng nhìn cô như vậy là có ý gì, bây giờ nên làm gì mới thoát khỏi tình cảnh gượng gạo này đây

Không ai nói gì nên Thi Hàm mạnh dạng mở lời trước: "Chị ở nhà một mình được không?"

   "Tôi. . ."- Cẩn Mai nhút nhát ôm chặt lấy cái gối trước ngực, đưa tay lên cắn

Nàng muốn cô ở lại nhưng chẳng biết dùng lời lẽ như thế nào cho chính đáng và không bị nghi ngờ. Nhìn Thi Hàm lạnh lùng đến vậy khiến nàng thấy cô đơn, ánh mắt ấy khác đi rất nhiều

Ngập ngừng gần nửa ngày thì cuối cùng cũng chịu mở miệng nói tiếp: "Nếu. . . không phiền thì em có thể ở lại một đêm được không. . .tôi sợ giữa đêm cần người giúp. . . nhưng nếu em thấy không tiện thì có thể về, tôi không ép"

Khẽ thở dài trong lòng rồi nhướn mày một cái nói: "Ừm, tôi sẽ ở lại"

Cẩn Mai nghe Thi Hàm sẽ ở lại liền vui mừng trong lòng, nàng như muốn nhảy dựng lên vì thích thú nhưng phải kìm chế bản thân lại.

Nữa đêm đang yên giấc thì bỗng có tiếng thút thít của ai đó vang khe khẽ trong phòng. Thi Hàm hơi sợ hãi, cô ôm chặt lấy cái mền rồi kéo lên tận cổ

Một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được, cô nhướn người dậy xem tình hình của Cẩn Mai trên giường mới phát hiện ra nàng đang khóc.

Cô hoảng hốt ngồi bật dậy, ngồi cạnh xuống mép giường rồi nhìn nàng trong nỗi bất an. Nước mắt tràn ra hai khóe mắt, cứ thế mà chảy ròng ròng

Thi Hàm nhíu mày lại, chẳng biết nàng khóc vì điều gì. Đưa tay sờ lên trán của Cẩn Mai liền cảm nhận hơi nóng truyền qua. Nàng bị sốt cao, đầu óc cô rối tung lên

Lập tức chạy một mạch ra ngoài nấu nước ấm rồi chuẩn bị thêm một cái khăn nhỏ. Đợi khoảng năm phút nước mới xong, Thi Hàm pha với một chút nước lạnh rồi bưng vào trong phòng

Cô nhẹ nhàng nhúng khăn vào trong nước ấm rồi vắt cho khô mới đặt lên trên trán Cẩn Mai.

Ngay lúc này miệng của Cẩn Mai bỗng nhiên mấp máy khẽ nói: "Hàm Hàm. . .đừng đi"

Chính những lời ấy đã kinh động đến tâm trí của Thi Hàm, cô nhìn nàng thì mới biết là nàng nói mớ. Nhưng sao lại nhắc đến mình trong đó vậy nhỉ?

Nghe cũng thấy thích đó, lần đầu tiên được Cẩn Mai chú ý đến. Thi Hàm muốn rời khỏi để về chỗ ngủ thì bị một bàn tay mềm mại bắt lại

Cẩn Mai tuy là mắt nhắm nghiền nhưng tay lại không yên ổn mà nắm chặt lấy tay của Thi Hàm. Thế là Thi Hàm buộc phải ngồi tại chỗ không dám cử động, để bàn tay mình cho nàng nắm giữ

Lúc này mặt cô đỏ ửng lên đến tận tai, trong lòng nhiều thứ cảm xúc hỗn loạn. Tiếp xúc da thịt với Cẩn Mai khiến trái tim cô đập nhanh hơn bình thường

Vốn dĩ trước mặt Cẩn Mai nhịp tim đã bất ổn rồi, giờ lại còn được như thế này quả thật tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

Cô đã từng muốn quên đi hình bóng Cẩn Mai trong mắt, muốn thoát khỏi thứ tình cảm đơn phương mà nàng không đón nhận. Nhưng bây giờ lại khác, hôm nay gặp lại nàng và những hành động lời nói của nàng làm cô thêm khó hiểu và hoài nghi

Chắc có lẽ Thi Hàm sẽ không hi vọng gì nhiều ở Cẩn Mai, cũng chẳng muốn nuôi thứ tình cảm này thêm lần nữa. Chính cô đã bị tổn thương và nhận lấy đau khổ từ nàng, vì vậy cô không muốn tiếp nhận ai cả

Cô sợ yêu ai đó rồi lại phải chịu đựng thêm những tổn thương mà họ gây ra, vì đã bị người khác phủ nhận nên không dám thử yêu thêm ai. Mãi mãi khép lại cánh cửa của trái tim

.

.

.

  "Cậu đã khỏe hơn chưa? Có cần mình gọi 'thiên thần' ấy đến lần nữa xem tình hình không?"- Tuệ Lâm chứng nào tật nấy, vẫn không buông tha cho Cẩn Mai, tiếp tục chọc ghẹo

Bị ai đó nói trúng tim đen, Cẩn Mai không thể ngăn nổi hạnh phúc mà cười tươi tắn. Hai má nổi hai phiếm hồng trông thật dễ thương.

Cẩn Mai nghi hoặc, đôi chân mày thanh tú liền nhíu lại hỏi: "Sao cậu biết mà gọi Thi Hàm đến vậy, mình nhớ là cậu đâu có số điện thoại của em ấy? Hèn chi hôm đó tự nhiên Thi Hàm xuất hiện trong nhà làm mình một phen bất ngờ"

  "Đừng quan tâm, miễn sao lúc cậu cần Thi Hàm thì mình sẽ có cách làm em ấy xuất hiện ngay trước mặt cậu là được!"

   "Thôi đừng. . .như vậy sẽ phiền lắm, mình có thể giải quyết được trong lúc khó khăn"

  "Ôi trời ơi! Hôm đó xuống giường còn không xuống được vậy mà nói, chỉ giỏi cái miệng"- Tuệ Lâm bất mãn đập tay lên trán sau đó lại nói: "Đã khoái mà còn ngại!"

Cẩn Mai vui vẻ cười, nàng lắc đầu bó tay trước cách đùa giỡn của Tuệ Lâm, càng nói chỉ khiến nàng thêm xấu hổ thôi.

Điện thoại hiện lên một tin nhắn, nàng lướt qua xem thì nhận ra đó là của Phan Thuân. Nàng đọc nhẩm nội dung tin nhắn rồi thở dài

Cũng đã lâu rồi nàng không có đi ra ngoài cùng với Phan Thuân, nàng đã từ chối khéo nhiều lần rồi. Hôm nay anh ta nói có chuyện quan trọng muốn nói nàng nghe

Nàng lại không mấy hứng thú vì bây giờ trong lòng nàng đã có Thi Hàm. Và nàng chưa xem Phan Thuân là người yêu hay gì cả, chỉ là bạn trò chuyện không hơn không kém

Lần này chắc nàng phải gặp Phan Thuân một chuyến, xem anh ta muốn nói gì với mình. Không biết lại là chuyện gì đến với nàng đây nữa, thật khiến người ta mệt mỏi

Bình Luận (0)
Comment