Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 30

   Được nghỉ ngơi ngày chủ nhật quý báu, nếu như thường lệ thì Thi Hàm sẽ thức dậy sớm để dọn dẹp nhà cửa nhưng hôm nay cục lười biếng trong người trỗi dậy

Không thèm thức sớm nữa mà tiếp tục ngủ thêm, đồng hồ báo thức vang lên thì cô liền tắt rồi nhắm mắt.

Tầm khoảng mười phút sau thì có tiếng chuông cửa, Thi Hàm nghe nhưng không ra, cô thầm nghĩ nếu không ra mở cửa thì họ sẽ tự giác đi

Nhưng không, chuông cửa tiếp tục vang lên ngày một nhiều hơn khiến Thi Hàm không thể tiếp tục ngủ nữa. Cô lọ mọ đi ra ngoài, đầu tóc rối bù, tay gãi gãi đầu như mấy đứa nghiện

Cánh cửa vừa hé mở thì người trước mặt làm Thi Hàm giậc mình muốn té xĩu, cô còn tưởng mình đang mơ. Mẹ của cô đứng mỉm cười rồi cất giọng nói ngọt ngào lên

"Con gái con đứa ngủ tới giờ này mới chịu thức là sao"

"Mẹ!!!"

Thi Hàm như vỡ òa lên, cô lao vào ôm chặt lấy mẹ. Cô rất nhớ mẹ của mình, cũng đã lâu rồi không về thăm. Nên khi thấy mẹ, cô rất vui

Mẹ của Thi Hàm là Lý Thu Hoa, một đầu bếp của một nhà hàng nổi tiếng. Nhìn bà rất trẻ trung khác xa so với cái tuổi gần 50, là một người biết nhìn xa trông rộng

"Con gái lớn rồi, bớt nhỏng nhẽo cho tôi nhờ"- Bà Lý cưng chiều nựng má cô

"Tại lâu rồi con không có gặp mẹ mà. Ủa ba không có lên đây với mẹ hả"- Nói rồi cô dáo dác tìm kiếm ba mình

"Không, ba con lại đi công tác rồi, ở nhà được ngày thấy buồn quá nên mẹ lên tìm con"

Sau đó hai mẹ con ríu rít đi vào trong, trước hết bà Lý xem xét sơ qua nơi ở của Thi Hàm. Bà thầm gật đầu hài lòng, sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp

Không gian thoáng mát, cũng khá rộng rãi.

"Mẹ uống nước"

"Ừm, con sống có tốt không đó hay là chỉ biết ăn hại"

"Mẹ này, sao nói con như thế. Con giỏi hơn những gì mẹ nghĩ đó nha"- Thi Hàm tự tin vỗ ngực

Bà Lý thấy vẻ mặt tự cao của con gái cũng một phần nào đó tin tưởng. Không biết có làm nên trò trống gì không hay chỉ biết la cà quán xá

"Ăn uống gì chưa? Hay là hôm nay mẹ đi chợ mua đồ về nấu cho con mấy món con thích chịu không?"

"Được chứ, mẹ là nhất! Nhưng mà, mẹ đâu có rành đường trên đây đâu hay là con đi chung với mẹ nha"

"Thôi khỏi, mẹ đâu có già đến nỗi lú lẫn đâu, cô ở nhà rửa mặt đi, đợi cô chắc chợ không còn gì để mua"

Thế là Thi Hàm để mẹ đi chợ một mình, lúc đầu cô cũng quyết liệt đòi đi chung nhưng mà vẫn phải nghe theo lời mẹ nói

Ở nhà dọn dẹp nhà cửa, vệ sinh cá nhân rồi ngồi đợi mẹ trở về nấu đồ ăn. Nghĩ đến thôi là đã thích rồi, sướng nhất là khi được mẹ nấu cho ăn những món ngon

Đồng hồ cứ thế chậm trôi qua, Thi Hàm nằm dài trên ghế sofa xem giờ mãi. Đã hơn một tiếng rồi mà sao mẹ vẫn chưa về, có khi nào bị lạc đường rồi không

Nhưng cô nhớ là siêu thị ở gần đây mà, chỉ mất gần mười phút để đến thôi. Cái bụng của cô nó réo nãy giờ, sắp thành ma đói rồi

Vừa mới nhắc là tiếng chuông cửa vang lên, Thi Hàm mừng rỡ chạy ra mở. Miệng tươi rói định nói gì đó với mẹ thì phát hiện thêm nhân vật đứng kế bên

Thi Hàm nhăn mặt, miệng theo phản xạ mà giậc giậc. Cô thắc mắc tại sao mẹ lại đi về cùng với Triệu Chân Ni?

"Ủa sao chị. . ."

Bà Lý nhíu mày nhắc nhở Thi Hàm khi cô đứng tây ngây ra: "Sao trăng gì nữa, để mẹ vào nhà rồi nói tiếp, còn không mau xách phụ con bé một tay"-

Thi Hàm bị mẹ quát một cái cả người quýnh quáng lên, hai tay tiếp nhận túi xách trên tay Chân Ni. Tổng cộng có đến ba túi đựng, không biết là mẹ mua gì mà lắm thế

"Sao chị lại đi chung với mẹ tôi về đây vậy?"- Cô đặt ly nước lọc xuống bàn, không quên liếc nhìn Chân Ni ngồi bên cạnh

"Tôi thấy bác ấy xách nhiều thứ trên tay mà còn phải đứng đợi xe nữa nên tôi cho bác ấy đi nhờ. Lên xe nói chuyện thì biết được là mẹ của em, sẵn đường tôi cũng ghé nhà em mà"

"Ghé chi nữa"

"Con này sao nói chuyện với người lớn như vậy chứ, dù sao Chân Ni cũng lớn hơn con hai tuổi đó, nói chuyện cho đàng hoàng vào"- Nói xong, bà Lý liền quay sang nhìn Chân Ni rồi mỉm cười: "Hôm nay con có bận gì không, hay là ở lại nhà bác chơi sáng mai rồi về. Bác định nấu mấy món ngon, ở lại ăn chung cho vui!"

"Con lúc nào cũng rảnh hết ạ!"

Dứt lời cả hai người đó nắm tay nhau đi vào bếp để chuẩn bị nấu ăn, Chân Ni không nấu nhưng phụ rửa rau củ quả. Thi Hàm không tin những gì trước mắt nữa, tay dụi mắt liên tục

"Cái gì mà thân như mẹ con luôn á, rồi tự nhiên mình bị ra rìa vậy trời"

Thi Hàm đâu thể nào ngồi ở không, cô chạy nhanh vào kia phụ một tay chứ không thôi một hồi mẹ cho ăn cây: "Mẹ ơi con cũng muốn phụ nữa!"

Bà Lý sẽ nấu món bánh canh, một trong những món ăn yêu thích nhất của Thi Hàm. Bước đầu có vẻ rất cực vì phải làm nhiều thứ, nào là nhào bột, lăn ra cái chay thủy tinh rồi cắt sợi cho vào nồi nước sôi

Nhưng vì muốn cô ăn món do chính tay mình nấu nên mẹ đã không ngại

Cả ba người đang chuẩn bị làm thì lại có tiếng chuông cửa nhà, Thi Hàm chớp mắt nhíu mày khó hiểu. Hôm nay là ngày gì mà lắm người ghé thế

"Con đi ra mở cửa đi"

Cô nhún vai, chạy lon ton ra cửa. Nắm cửa vừa mở ra thì một lần nữa người phía trước khiến cô giậc bắn người. Mặt bất biến, còn ai kia thì vẫn giữ trạng thái bình thản nhìn cô

"Sao. . .sao chị tới đây mà không báo trước cho tôi biết vậy?"

Lục Cẩn Mai, chính là nàng không ai khác. Đùng một cái xuất hiện mà không nói gì cho Thi Hàm hay gì hết. Nghĩ đến đây cô lại nhớ đến Chân Ni đang có mặt trong nhà

Trời ơi! Ông trời ngó xuống đây mà xem chuyện gì đang xảy ra này. Thi Hàm than trời trong lòng, cô thừa biết Chân Ni và Cẩn Mai chạm mặt nhau chắc chắn sẽ có bão tố phong ba

Lúc nào gặp nhau cũng ẩu đả, nói móc nhau chỉ vì không ưa nhau. Vấn đề là cả hai đều là tình địch của nhau!

Chuyến này không biết mọi chuyện đi đến đâu nữa, cô chỉ mong muốn có một bầu trời bình yên.

"Không mời chị vào nhà sao?"

Cẩn Mai hí hửng bước vào trong, cứ ngỡ là nhà này chỉ có mình nàng và cô thôi, nhưng ai mà có dè, nàng sựng lại khi đôi mắt nhìn thấy túi xách và áo khoác của người khác

Nhìn sơ qua là đồ hiệu, Cẩn Mai bắt đầu nghi ngờ. Rồi nàng lại nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ, còn có cả âm thanh của dao cắt đồ ăn

"Ai vậy Thi Hàm?"- Bà Lý lóng ngóng từ trong bếp nói vọng ra

"A! Là. . .là bạn của con"

"Nhà em có ai vậy?"- Cẩn Mai chặn đường hỏi cô

"Đi, tôi giới thiệu chị với một người"

Thi Hàm thở hắt ra, đi một mạch vào trong bếp, Cẩn Mai tự động đi theo phía sau

Tới bếp, Cẩn Mai ngạc nhiên đến bàng hoàng khi thấy Chân Ni có mặt ở đây. Nàng khó chịu lắm, ai mà không biết nàng và cô ta có mối thù truyền kiếp

Chân Ni cũng bất ngờ nhưng cũng không mấy quan tâm đến cái người kia, nếu cô ta không gây chuyện với cô thì cô cũng không đá động gì

"Giới thiệu với mẹ đây là bạn của con, chị ấy bằng tuổi với Chân Ni"- Nói xong cô nhìn sang Cẩn Mai đứng bên cạnh: "Còn đây là mẹ của tôi"

"Con chào bác ạ!"- Cẩn Mai lễ phép cúi đầu

"Thôi con lên trên ngồi chơi đi, bác lỡ tay làm đồ ăn rồi. Thi Hàm, mau lấy nước mời khách"

Nghe lời mẹ, cô lẽo đẽo đi lên trên phòng khách, lấy nước trong tủ lạnh ra. Cẩn Mai đã ngồi đợi sẵn, cô nhẹ nhàng đặt ly nước lọc xuống bàn

"Sao Chân Ni lại ở đây vậy?"- Nàng bắt đầu tra hỏi đúng với cái nghề của mình

"Thì chị ấy đi ngang qua thấy mẹ tôi xách nhiều thứ nên cho bà ấy đi nhờ, vậy đó. Thôi chị ngồi ở đây đi, tôi còn xuống dưới phụ mẹ làm đồ ăn"

Thi Hàm vừa mới đứng lên là ngay lập tức bị Cẩn Mai nắm lấy cổ tay: "Tôi không thể ngồi không ở đây, cho tôi phụ được không?"

"Chị biết cái gì mà đòi làm, ở yên là đủ rồi"

"Không chỉ thì làm sao mà biết. Cho tôi làm chung với nha?"- Cẩn Mai bắt đầu trưng bộ mặt dễ thương để xin, hai mắt long lanh các thứ

Thi Hàm đắn đo trong lòng, cô không muốn nàng làm vướng víu tay chân thôi nhưng mà bản thân cô không thể từ chối được trước sự đáng yêu này của nàng

"Thôi được rồi, muốn thì làm"

________________

_________

Bình Luận (0)
Comment