Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 43

  Cả hai cùng nhau đi tản bộ sau khi xem phim bộ phim Drama tình cảm. Nói chung thì cũng không phải quá xuất sắc nhưng nó chứa đựng nhiều điều thú vị và ý nghĩa

Thi Hàm thấy cũng không còn sớm nên muốn về, nhưng Cẩn Mai không đồng ý. Nàng muốn đi bộ dọc theo con đường phố, nơi dành cho những người đi bộ

Không gian có chút lắng đọng, Thi Hàm nhận ra từ nãy đến giờ Cẩn Mai chưa nói một lời nào. Cảm giác có chút không quen, vì cô đã quen với một Cẩn Mai thích ồn ào

Khi nhìn qua mới thấy Cẩn Mai có chút chật vật khó khăn với đôi giày cao gót. Cô nhíu mày nhìn xuống chân nàng và phát hiện chân nàng hình như rất đau

   "Chị có ổn không vậy?"

   "Hả!?"- Cẩn Mai giật mình khi bị hỏi bất ngờ

   "Ý tôi là. . .chân chị có vẻ như rất đau, cần không để tôi đổi giày với chị. Đi giày tôi sẽ thoải mái hơn"

   "Không sao"- Cẩn Mai tỏ vẻ mình không bị gì, xua tay từ chối: "Đây không phải lần đầu chị mang giày cao gót đâu, một chút sẽ hết đau thôi"

Thi Hàm dừng chân lại không tiếp tục đi nữa, Cẩn Mai thấy vậy cũng dừng theo. Nhìn mặt Thi Hàm có vẻ khó coi lắm, ánh mắt cứ nhìn chăm chú vào chân nàng

Không nói một lời mà trực tiếp kéo tay Cẩn Mai đến cái ghế đá phía sau rồi để nàng ngồi xuống. Vẻ mặt Cẩn Mai hoang mang cực độ, không biết Thi Hàm muốn làm gì

Sau đó Thi Hàm quỳ gối một chân xuống đất, tay kia tháo đôi giày của Cẩn Mai ra.

   "Như vậy mà nói không sao"- Thi Hàm xem xét chân nàng xong rồi ngước mặt lên nhìn nàng: "Chị thấy gì chưa, chân chị sưng đỏ lên rồi kìa. Một là chị mang giày của tôi, hai là tôi cõng chị. Chị chọn đi, một trong hai"

Rồi xong, Cẩn Mai nhìn Thi Hàm mà không biết nói gì nữa. Có lẽ cảm xúc bây giờ của nàng đã lẫn lộn vào nhau.

Nàng xúc động muốn khóc vì độ ân cần chu đáo của Thi Hàm đối với mình. Em ấy quan tâm đến từng cử chỉ, hành động của nàng trong thầm lặng

Thi Hàm như thế này thì làm sao khiến nàng ngừng yêu cô cho được.

   "Chị. . .chị nặng lắm, chỉ sợ là em cõng không nổi"

   "Chị nghi ngờ sức lực của tôi sao? Vậy thì bắt taxi về cho nó lẹ, khỏi cần tôi cõng"

   "Không có, không có, ý chị không phải như vậy"- Cẩn Mai lúng túng nói

   "Vậy thì tôi sẽ cõng chị"

Đoạn đường tiếp theo trông có vẻ gần gũi hơn, Cẩn Mai rất thích được người khác nuông chiều. Nàng cứ mỉm cười thích thú trên lưng Thi Hàm, lâu lâu lại lén ngửi mùi trên cơ thể của cô

   "Sao lúc nãy chị không chịu lái xe về mà còn đòi đi bộ cho bằng được vậy. Nếu đi xe thì bây giờ đâu có bị đau chân"

    "Là chị muốn đi bộ cùng em, đi xe không thích. Với lại không phải bây giờ lãng mạn hơn sao? Lúc nãy trong bộ phim kia cũng có cảnh này nên chị muốn thử cảm giác đó ra sao thôi"

Chắc có lẽ Cẩn Mai sẽ không thấy nụ cười của Thi Hàm sau lời nói của nàng. Cô nhếch môi cười như hài lòng, mà tâm trạng bây giờ cũng tốt hơn

   "Tôi thấy chị cũng rất nhẹ đâu đến mức cõng không nổi, chị ăn đầy đủ chất dinh dưỡng nhiều vào, tôi thấy chị hơi ốm rồi"

   "Lí do chị ốm là vì chưa ăn được người nào đó thôi"- Cẩn Mai cười cười khinh thường

Lời nói vừa dứt thì bước đi cũng dừng lại cùng lúc. Cẩn Mai lại khó hiểu, một chút hoang mang trong lòng

Bấy giờ Thi Hàm ngoái đầu sang một bên nhìn Cẩn Mai, cô lại để lộ nụ cười khi nãy: "Chị nghĩ chị là ai mà ăn được tôi? Sẽ không bao giờ có chuyện vô lí đó xảy ra đâu nên đừng chờ đợi"

Nói xong thì bước chân tiếp tục đi, Cẩn Mai như hoá đá, mặt căng cứng thấy rõ ràng. Nàng có nghe nhầm không đấy chứ, Thi Hàm vừa nói gì mà nghe không lọt lỗ tai chút nào

Ngẫm lại thì cũng đúng chứ không sai, nàng hiện tại là kèo dưới. Nhìn cỡ nào cũng không giống mấy người nằm trên, không lẽ số phận đã an bài rồi sao

   "Vậy lúc nãy em kêu chị ăn nhiều chất dinh dưỡng cho chị mũm mĩm lên để em ăn chị á?"

Thi Hàm ừ trong họng nghe rất rõ, điều này làm Cẩn Mai đỏ mặt như khỉ ăn ớt. Nàng chưa bao giờ bị người khác làm cho bản thân thấy ngại ngùng

Toàn là nàng làm cho người kia thấy ngại thôi. Hôm nay bị lật ngược tình thế rồi

Cẩn Mai xấu hổ đánh liên tục vào lưng Thi Hàm mấy cái: "Biếи ŧɦái! Biếи ŧɦái nè! Chị đánh chết tên biếи ŧɦái nhà em"

   "Ê này, chị đừng có nói lớn, người khác nghe được thì họ nghĩ tôi như vậy thật rồi sao"- Thi Hàm luống cuống lên, vẻ mặt nhăn nhó nhín xung quanh sợ người ngoài nghe

Cẩn Mai đắc thắng trong lòng, nàng cười hứng thú: "Biết sợ vậy là tốt. Ngoan ngoãn nghe lời chị có biết chưa, con mèo đáng yêu của chị!"

Vừa nói Cẩn Mai vừa xoa đầu Thi Hàm như một đứa trẻ. Còn Thi Hàm thở hắt ra, cô lắc đầu không nói nên lời.

Cô cảm giác như mình yêu một người nhỏ tuổi hơn vậy đó, nhìn Cẩn Mai cứ như mấy đứa trẻ trâu thích làm nũng. Ơi là trời ! Rầu hết sức

.

.

.

.

Hôm nay có chút khác biệt, Thi Hàm không có đứng phía sau lưng Cẩn Mai như ngày trước. Và cô cũng không thấy đâu trong biệt thự

Mới lúc đầu Cẩn Mai không có nghĩ nhiều, nàng tự đoán là cô đến trễ.

Ngồi trong văn phòng đợi ai kia đem đồ ăn như mọi khi, lâu lâu lại nhớ đến chuyện của ngày hôm qua. Nàng cứ cười tủm tỉm một mình, lòng rất háo hức

   "Ôi trời, con gái nhà người ta lại tương tư ai kia nữa rồi"- Tuệ Lâm thở hắt ra, mặt lộ vẻ chán chường: "Nhìn cậu mà mình cứ tưởng hai người yêu xa không đó chứ"

   "Tuệ Lâm, mình hỏi cậu cái này, cậu trả lời thành thật nha"- Cẩn Mai chớp mắt nhìn Tuệ Lâm

Tuệ Lâm không nói nhưng làm hành động nhún vai và nhướn mày.

   "Cậu nhìn mình như vậy thì cậu nghĩ mình nằm trên hay nằm dưới?"

Nói tới đây không biết có điều thú vị hay lạ lùng gì lại khiến Tuệ Lâm đang uống nước phải sặc sụa. Cẩn Mai thấy khó hiểu vô cùng, bộ nàng có nói sai cái gì hả

Tuệ Lâm ôm bụng cười ha hả như được mùa, cũng muốn kìm chế lại lắm nhưng không thể

Sau khi cười hả hê thì Tuệ Lâm mới định hình được mà nói cho Cẩn Mai nghe: "Thôi khỏi cần hỏi thì cũng biết, nhìn sơ qua là dư sức biết cậu nằm kèo dưới rồi"

   "Cái gì!? Mình sao có thể là kèo dưới được chứ?"- Nàng sốc tâm lý và không tin câu nói kia của Tuệ Lâm

   "Nó rành rành ra trước mắt rồi mà, đâu cần làm điều gì để chứng minh đâu"- Tuệ Lâm nhẹ nhàng vỗ vai an ủi nàng: "Chấp nhận sự thật này đi nha bạn của tôi ơi!"

Dường như Cẩn Mai không khuất phục trước lời nói của Tuệ Lâm, nàng lại ngang ngược cãi lại: "Mình có thể làm chủ được hành động, lời nói và cả suy nghĩ nữa. Với chuyện đó thì tất nhiên là có thể rồi"

Tuệ Lâm nhoẻn miệng cười: "Nhưng nó không có nghĩa là cậu làm chủ được trên giường"

Lời nói của Tuệ Lâm vừa dứt thì cánh cửa văn phòng có người mở ra, cả hai người xoay người nhìn ra cửa

Nhưng có lẽ người bước vào sẽ làm Cẩn Mai thất vọng. Người đem đồ ăn trưa cho nàng không phải Thi Hàm mà là cô hầu gái khác

Cô ta cúi đầu chào Cẩn Mai rồi đi đến bàn và đặt túi đồ ăn xuống: "Tiểu thư, tôi đem đồ ăn trưa đến cho cô"

Cẩn Mai vội vã đi đến trước mặt cô ta rồi tra hỏi: "Thi Hàm đâu sao không đem đến mà lại là cô?"

   "Thi Hàm xin nghỉ việc bốn ngày nên quản gia mới kêu tôi làm việc này thay cô ấy"

   "Cái gì!? Sao lại nghỉ mà không nói cho tôi một tiếng nào hết vậy hả?"- Ánh mắt của nàng rực lửa như muốn thiêu đốt mọi thứ, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận

Cô người hầu thấy Cẩn Mai nổi giận lên thì trong lòng có chút sợ hãi, cô ta lại tiếp chuyện: "Chuyện này. . .tôi không biết, tiểu thư có thể hỏi quản gia vì bà ấy duyệt cho Thi Hàm nghỉ việc"

  

Bình Luận (0)
Comment