Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người

Chương 77


Trần Nhan Linh đang tựa vào Hoắc Dư Tịch nghỉ ngơi, bỗng trong đầu vang lên tiếng hệ thống.
【 Kích phát nhiệm vụ chi nhánh —— Trùng kiến văn minh, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng 1000 tích phần. 】

Trần Nhan Linh lập tức hào hứng. Trùng kiến văn minh, nhiệm vụ chi nhánh rốt cuộc đến rồi!

Sau tận thế, chỉ cần nhân loại không tuyệt diệt, trùng kiến văn minh là chuyện đương nhiên, mà ai có thể trở thành người trùng kiến chính là điểm mấu chốt.

Nhưng hiện giờ Trần Nhan Linh một nghèo hai trắng, còn phải ăn nhờ ở đậu với Hoắc Dư Tịch, nói gì đến trùng kiến văn minh?

Lúc Trần Nhan Linh ngẩn người, Hoắc Dư Tịch vẫn luôn yên lặng đánh giá nàng.

Hoắc Dư Tịch không hiểu nhiều về Trần Nhan Linh. Trước kia cô chưa từng tiếp xúc Trần Nhan Linh, nhưng cái ngày Trần Nhan Linh cười hì hì tới gần cô, cô lại có cảm giác rằng mình quen người này đã thật lâu. Tuy cô muốn trốn tránh, nhưng mãi vẫn cứ bất giác mà để ý người này.

Sắc mặt Trần Nhan Linh thật kỳ quái, vốn đang vui vẻ lại đột nhiên biến uể oải.

“Nghĩ gì đó?” Hoắc Dư Tịch trực tiếp hỏi.

Trần Nhan Linh liếc qua đám người tránh cách xa các cô, xác định bọn họ không nghe được các cô nói chuyện.

Nàng ghé sát vào tai Hoắc Dư Tịch, nhỏ giọng nói: “Nghĩ cách cứu thế giới, sau đó xưng bá thiên hạ.”

Lời đùa giỡn như vậy chỉ có Trần Nhan Linh mới nghiêm mặt mà nói ra được.

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ châm chọc mỉa mai Trần Nhan Linh một phen, nhưng Hoắc Dư Tịch thì không. Cô nhìn thẳng vào Trần Nhan Linh, đôi mắt thâm thúy tựa mặt hồ nước lặng của cô đột nhiên dậy sóng.

Nếu có thể làm Trần Nhan Linh vui vẻ, cô không ngại thuận tay cứu thế giới.

“Được, chúng ta cùng nhau cứu thế giới.”

Trần Nhan Linh kinh ngạc nhìn Hoắc Dư Tịch. Nàng cứ nghĩ rằng Vân Hi thế giới này hẳn là người rất lạnh nhạt, bởi cô rất ít cười, cũng rất ít biểu lộ cảm xúc, làm nàng cho rằng tất cả tình cảm của mình đều là đơn phương, nhưng khi Hoắc Dư Tịch dùng ánh mắt lấp lánh nhìn nàng, nàng biết mình đã sai rồi.

Nàng vẫn luôn không hiểu Vân Hi, hay nói đúng ra là Dư Tịch.

Sáu tiếng đồng hồ qua đi thật nhanh. Mấy người bị cảm nhiễm ở đây lúc sắp sửa biến dị liền bị Trần Nhan Linh giơ tay chém, trực tiếp giải quyết. Những người khác gắt gao dựa vào nhau, tận lực muốn tránh càng xa Trần Nhan Linh càng tốt.

Trần Nhan Linh lau Vô Kiên vào quần áo thi thể, bất đắc dĩ bĩu môi: “Mấy người nên cảm tạ tôi mới đúng,  nếu nhiều người như vậy biến thành zombie, tôi đảm bảo không chết được, nhưng mấy người thì chưa chắc.”

Những người kia quay đầu nhìn, cuối cùng vẫn có người run rẩy mà cúi mình Trần Nhan Linh, run giọng nói: “Cảm ơn.”

Trần Nhan Linh lơ đãng cười, nàng xoay người đẩy Hoắc Dư Tịch, gõ vang cửa: “Mở cửa, hết sáu tiếng rồi phải không?”

Thủ vệ bên ngoài rất nhanh mở cửa, giật mình nhìn trong phòng, kỳ quái hỏi: “Không ai dị biến sao?”

Trần Nhan Linh nâng khóe miệng, vô tội cười: “Có nha, bị tôi chém.”

Thủ vệ cũng thấy mấy thi thể trong phòng, nhíu mày trừng mắt: “Chậc chậc chậc, thật là tàn nhẫn.”

Trần Nhan Linh rất vui vẻ đáp: “Quá khen.”

Các cô và những người còn lại an toàn ra ngoài, thủ vệ xoay sang các cô, nói: “Hai cô mới tới, vậy đi khu phía đông đi. Tới đó tự tìm phòng nào chưa có chủ mà ở, không tìm thấy thì tạm ở chung với người khác, đừng gây chuyện.”

Trần Nhan Linh lắm miệng hỏi một câu: “Tôi thấy phía tây cũng có người, vì sao tụi tôi không thể qua đó?”

Thủ vệ hừ lạnh một tiếng: “Phòng tốt bên phía tây là dành cho mấy người đội trưởng, người ở chỗ đó đều có vũ khí. Hai người các cô chỉ có cây kiếm đồ chơi mà còn dám đòi qua đó ở liền. Nếu muốn thì phải mạo hiểm ra ngoài tìm đồ ăn về, tìm đủ nhiều các cô cũng có thể chuyển tới đó.”

Trần Nhan Linh và Hoắc Dư Tịch liếc nhìn nhau, căn cứ hơn trăm người này còn phân giai cấp nữa, quả là quy mô hơn tiểu đội của họ nhiều.

Các cô tạm thời ở trong một căn phòng nhỏ phía đông. Sáng hôm sau, Trần Nhan Linh đăng ký ra ngoài tìm đồ ăn. Hoắc Dư Tịch cũng muốn đi cùng, nhưng xét thấy đầu gối đang bị thương, cô cũng biết mình mà đi chỉ kéo chân sau, vậy nên không mở miệng. Trần Nhan Linh giao phần lớn súng đạn cho Hoắc Dư Tịch giữ, chỉ mang theo 1 khẩu súng. Nàng vốn định đưa cả Vô Kiên cho cô, nhưng lại bị Hoắc Dư Tịch trả về.

“Tớ tạm thời cho cậu mượn dùng, tối về đưa lại cho tớ.”

Hoắc Dư Tịch nói thế.

Trần Nhan Linh theo dòng người ra khỏi cổng lớn, nhớ đến lời Hoắc Dư Tịch vẫn không nhịn được mà cười khẽ. Rõ ràng chính là kiếm của nàng, còn nói cho mượn.

Khoảng khắc cổng đóng lại, người bên trong hô một tiếng: “Chúc mọi người may mắn,                                                                                                                                                                                                                                                       nhớ sớm trở về.”

Mọi người hoặc đề đao hoặc cầm côn gậy, nhưng không thấy ai có súng. Trần Nhan Linh xen lẫn trong đám người, không triển lộ súng của mình, chỉ cầm theo Vô Kiên, trông thật kỳ quái.

Một thanh trường kiếm đen, trên thân khắc hoa văn màu lam, nhìn rất đẹp, nhưng quả thật không tý đe doạ gì, hệt như đạo cụ đóng phim. Hơn nữa, Trần Nhan Linh nhìn qua là một cô gái gầy yếu, mấy tên đàn ông cạnh đó bèn cười nhạo nói.

“Kiếm đồ chơi chứ gì? Cầm cái đó ra ngoài, chết thế nào cũng không biết.”

“Đúng đấy, đàn bà con gái mà còn dám ra đây tìm chết, thật sự cùng đường sao?”

…… Trần Nhan Linh lười để ý bọn họ, vừa ra cổng liền thoát ly đại đội. Nàng hành động một mình tiện hơn nhiều.

Rất nhiều người đáng tiếc mà nhìn bóng nàng, cô gái này phỏng chừng đêm nay không về được.

Bọn họ này gần như đều là người ở khu phía đông, do muốn đạt được sinh hoạt  tốt hơn mới ra ngoài tìm lương thực. Đa số người đều sẽ chọn bốn năm người kết đội cùng nhau hành động, lúc an nguy còn có người giúp đỡ.

Mà sau khi bọn họ ra ngoài, cổng căn cứ lại lần nữa mở ra. Nhóm thứ hai ra tìm lương thực chính là người khu phía tây, mỗi người đều có vũ khí thật chất lượng, tốt hơn nữa còn có súng. Phần lớn bọn họ lái xe ra ngoài tìm đồ ăn, xem như tương đối an toàn, tỷ lệ sống sót lớn hơn.

Mà trong nhóm người này, có hai người xuất chúng nhất. Nếu Trần Nhan Linh ở đây, nàng nhất định sẽ nhận ra hai người kia.

Đáng tiếc, Trần Nhan Linh đã rời khỏi căn cứ tìm đồ ăn.

Nàng đầu tiên là tìm đến chỗ giấu xe, xác định vũ khí của mình đều còn đủ, sau đó lại dò xét chung quanh, đảm bảo rằng không ai tìm được đồ của nàng, kiểm tra xong lại xoá dấu vết một hồi xong mới rời đi.

Chờ đến tối lúc về căn cứ, ba lô nàng đã chứa đầy thức ăn nước uống, xem như thắng lợi trở về.

Trước cổng lớn, mấy người khu phía đông đang bị một đàn zombie vây quanh, cả đám đổ mồ hôi ra sức giết zombie.

Trần Nhan Linh đứng đằng xa, không có ý gia nhập chiến cuộc.
Mấy con zombie tới gần đều bị nàng chém vài nhát giải quyết hết, có mấy người có nhãn lực chạy về phía Trần Nhan Linh.

Trần Nhan Linh nhìn thoáng qua đám zombie mà bọn họ kéo tới, cười lạnh một tiếng, đề chân chạy về phía cửa.

“Mở cửa!” Trần Nhan Linh hô to một tiếng, đạp cổng lớn một cái.

Từ cửa truyền ra tiếng thủ vệ: “Zombie bên ngoài quá nhiều, nếu mở cửa chúng nó sẽ ùa vào, mấy người phải giết hết zombie mới vào được.”

Trần Nhan Linh nhìn đám zombie chung quanh, số lượng không nhiều lắm. Người trong căn cứ này không phải không có súng, lúc nàng mới đến căn cứ liền thấy có người cầm súng, đám zombie này chỉ cần cho vài phát súng là giải quyết được ngay, bọn họ làm vậy rõ ràng là không muốn dùng súng.

Zombie tụ tập ngoài căn cứ không nhiều, chỉ có mười mấy con, nhưng nếu cứ tiếp tục kéo thời gian như vậy, trong lúc bọn họ giết đám zombie này, mấy con đằng xa sẽ bu lại đây, chỉ sợ bọn họ lại bị nhốt ngoài cửa, zombie thì càng tích càng nhiều.

“Nếu không mở tôi liền chém cửa.” Trần Nhan Linh cười nói.

Người bên trong cười to: “Em gái à, đừng có nằm mơ, cửa này dày lắm đấy.”

Mấy người bên cạnh theo bản năng mà bảo vệ chung quanh Trần Nhan Linh, giúp nàng giết hai con zombie tới gần. Không biết vì sao, khi bọn họ thấy Trần Nhan Linh dễ dàng giải quyết mấy con zombie, trong lòng liền dấy lên hy vọng.

Bọn họ cũng biết nếu cứ tiếp tục chần chờ như vậy thì tình huống sẽ ngày càng tồi tệ, nhưng bên trong lại không chịu mở cửa. Cửa này hôm qua mới được tu sửa, càng thêm rắn chắc dày nặng, bọn họ đều là quỷ nghèo khu phía đông, chỉ có dao với côn gậy, nào dám phản kháng.

Trần Nhan Linh cười lạnh một tiếng, không nhiều lời nữa, nhấc Vô Kiên lên, nhẹ nhàng đâm xuyên cổng lớn dày nặng.

“Được hay không, thử xem là biết.”

Đám người bên trong giật mình nhìn lưỡi kiếm đâm xuyên cổng, thậm chí còn chém ra một cái khe. Họ sợ tới mức không dám tới gần, ban đầu họ đều cho rằng đó chỉ là món đồ chơi, nào ngờ nó lại sắc bén tới mức này.

Bọn họ không dám phản đối Trần Nhan Linh, lỡ như nàng thật sự chém nát cửa, zombie bên ngoài liền có chỗ ập vào, đến lúc đó liền xong đời.

Người bên trong nhanh chóng mở cửa, người bên ngoài thấy vậy đều sáng mắt chạy về phía cửa.

Zombie đuổi theo đều bị bọn thủ vệ dùng súng giải quyết, nhóm người này xem như an toàn vào căn cứ.

Kỳ thật đây không phải lần đầu tiên người khu đông bị nhốt ngoài cửa, trước kia bọn họ đi tìm đồ ăn từng bị nhốt bên ngoài một lần, chẳng qua lần đó zombie không nhiều lắm, bọn họ giải quyết xong liền được cho vào.

Nhưng lần này thật sự là tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu người bên trong không mở cửa sớm, zombie bên ngoài thật sự sẽ tụ lại.

Lúc này, ánh mắt mấy người khu đông đối với Trần Nhan Linh đã không còn vẻ khinh miệt.

Nhưng ánh mắt của người bên trong thì khác, đều là bất mãn, giơ súng chĩa vàoTrần Nhan Linh.

Trần Nhan Linh cười hỏi: “Sợ tôi như vậy? Tôi là zombie sao?”

Đám người này không muốn thừa nhận bọn họ vừa rồi quả thật có sợ Trần Nhan Linh, có người sẵng giọng nói: “Mới nãy cô thật là tìm chết, lỡ zombie bên ngoài ùa vào, căn cứ này liền tiêu đời.”
Trần Nhan Linh nhún vai: “Không phải còn yên lành đấy sao?”
Đám người khu đông cũng ồ ạt ủng hộ: “Đúng vậy, zombie có vào được đâu! Mấy người muốn làm gì đó? Bọn tôi nhọc nhằn ra ngoài tìm đồ ăn giúp căn cứ, lại bị chặn bên ngoài. Nếu không nhờ cô ấy kêu mấy người mở cửa, bọn tôi ắt phải chết bên ngoài. Lúc trước mấy người kêu bọn tôi gia nhập thái độ đâu có ác độc như vậy.”
Trần Nhan Linh tò mò hỏi: “Họ mời các người gia nhập?”
Một người đứng gần Trần Nhan Linh đáp: “Đúng vậy, bọn họ phát thanh nói đây là liên minh người sống sót, chỉ cần có thực lực là có thể xin vào, kết quả lại đối xử với bọn tôi như vậy.”
Trần Nhan Linh nhíu mày, tầm mắt đảo qua đám người cầm súng.
Người phát thanh hẳn là người gầy dựng căn cứ này lúc ban đầu, dù không biết tốt xấu, nhưng chắc chắn không phải đám người này. Tiêu Hoà Nhàn và mặt chuột không lý do nói dối, đám người này hẳn là mới đến chiếm cứ nơi đây, còn dám tự xưng là liên minh người sống sót.
Có một người biểu đạt bất mãn, liền có nhiều người làm theo phát tiết tâm tình.
Nhân số khu đông không ít, một khi gây chuyện động tĩnh liền lớn, rất nhiều người đều nhìn về phía cổng. Đám người cầm súng thấy vậy cũng hoảng, để súng xuống, thoả hiệp nói: “Được được được! Biết rồi, lần sau mở cửa cho mấy người là được rồi. Mấy người đi phòng cách ly chờ 6 tiếng đi, coi chừng bị nhiễm virus.
Phòng cách ly này không giống phòng lúc trước, không gian rộng hơn nhiều. Thủ vệ thu thập đồ ăn bọn họ tìm về xong, chờ xác nhận bọn họ không nhiễm virus mới trả lại phần đồ ăn của họ.
Trần Nhan Linh cầm tý tẹo đồ ăn trong tay, đám thủ vệ trước mặt còn ra vẻ “không cần cảm ơn anh mày đâu”. Nàng không lên tiếng, cười lạnh một cái liền đi. Chút đồ ăn này, không bằng một phần mười lượng nàng tìm về.
Căn cứ này đúng là chẳng ra gì, không bằng đổi người quản lý đi.
-----
Dany: Linh lâu lâu lên cơn tưng tửng nhỉ ~

Bình Luận (0)
Comment