Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người

Chương 89


Sáng sớm Trần Nhan Linh chờ Thịnh Vũ Ca tìm mình đi nghe giảng, nhưng Thịnh Vũ Ca mãi chưa tới, Chử Giáng cách vách cũng không thấy bóng dáng.


Hồi lâu mới thấy Khúc Duyệt chạy tới, nhíu lông mày nói: “Đại sư tỷ, tiểu sư muội đánh nhau với người ta.”


Thịnh Vũ Ca đánh nhau?


Trần Nhan Linh vội vã theo Khúc Duyệt tới hiện trường. Bấy giờ, Thịnh Vũ Ca tóc tai rối bời, nhấc thiết kiếm vung loạn. Đối thủ của nàng là Chử Hoài. Chử Giáng cũng vừa đuổi tới, giương mắt liếc nhìn Trần Nhan Linh, một chữ không nói.


Trần Nhan Linh vừa nhìn liền biết Thịnh Vũ Ca đã rơi vào hạ phong. Tuy tu vi Chử Hoài không bằng Thịnh Vũ Ca, nhưng thắng ở chỗ thân pháp tốt, hơn nữa hoa chiêu rất nhiều, Thịnh Vũ Ca chỉ ỷ sức mạnh chắc chắn đánh không lại.


Trần Nhan Linh làm Đại sư tỷ, Không Trần giao Thịnh Vũ Ca cho nàng chỉ dạy, nàng cũng coi như nửa sư phụ của Thịnh Vũ Ca, huống chi Thịnh Vũ Ca còn là nữ chính, nàng đương nhiên phải che chở nữ chính.


Mắt thấy Thịnh Vũ Ca không địch lại, Trần Nhan Linh lập tức lên tiếng nhắc nhở, từng câu từng chữ dạy Thịnh Vũ Ca công kích điểm sơ hở của Chử Hoài. Thịnh Vũ Ca bình thường nghe lời Trần Nhan Linh nhất, nàng hoàn toàn không nghĩ ngợi mà làm theo.


Chử Hoài bị đánh lảo đảo, hung tợn trừng mắt nhìn Trần Nhan Linh.


Mắt thấy Chử Hoài rơi xuống hạ phong, Chử Giáng cũng không vui, mở miệng chỉ đạo Chử Hoài.


Vì thế rõ ràng là hai đứa nhỏ đánh nhau, lại biến thành hai vị Đại sư tỷ so đấu.


Các đệ tử tụ tập xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều. Khúc Duyệt bất đắc dĩ xoa trán, nàng kêu Trần Nhan Linh tới để khống chế cục diện. Thịnh Vũ Ca thật quá bướng bỉnh, chỉ có Trần Nhan Linh mới quản thúc được nàng. Không ngờ Trần Nhan Linh khen ngược, vừa tới thế nhưng còn hỗ trợ đánh nhau?


“Sư tỷ, Vô Uyên môn cấm nội đấu.”


Trần Nhan Linh không quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: “Vậy vì sao ta và Chử Giáng được nội đấu?”


Khúc Duyệt quả thật không lời nào để nói. Hai người các ngươi là đại đệ tử của trưởng lão, hai đứa nhóc này sánh bằng sao?


“Sư tỷ, nếu không ngăn bọn họ lại, trưởng lão hộ sơn đến thì không dễ nói chuyện.”


Trần Nhan Linh lúc này mới tâm bất cam tình bất nguyện mà hô: “Dừng tay!”


Nàng vừa dứt lời, kiếm bạc treo trên eo “vèo” một tiếng bay ra, phân tách hai người đang đánh nhau, lơ lửng giữa bọn họ, hệt như tùy lúc sẽ rơi xuống chém rớt ai đầu.


Thịnh Vũ Ca vẫn còn không phục, quai hàm nghiến chặt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tức giận đến phiếm đỏ hốc mắt.


Chử Hoài hừ lạnh một tiếng, thu lại bội kiếm của mình, vỗ vỗ ống tay áo, ưu nhã đứng chờ.


Trần Nhan Linh lạnh mặt đi đến trước hai người, nghiêm túc hỏi: “Các ngươi đang làm gì đó!”


Đám đệ tử xem náo nhiệt đều nghẹn cười, nhìn vừa rồi Trần Nhan Linh còn hăng hái hỗ trợ đột nhiên bước ra chủ trì công đạo.


Chử Hoài rốt cuộc là đệ đệ Chử Giáng. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, người Chử gia không thể mặc cho kẻ khác xâu xé.


Thịnh Vũ Ca thấy Trần Nhan Linh đứng ra, đôi mắt lập tức càng hồng, giọng thậm chí có chút nghẹn ngào: “Sư tỷ, hắn mắng ta!”


Trần Nhan Linh nhìn về phía Chử Hoài. Hắn nhếch khóe miệng, khinh thường nói: “Vậy cũng gọi là mắng? Chẳng lẽ ngươi không phải đồ thô lỗ lại mất giáo dưỡng? Ai mà chẳng biết ngươi là dã nha đầu chưởng môn xuống núi tiện tay nhặt được. Còn cho rằng vào được nội môn là có thể chim sẻ biến phượng hoàng? Tiện dân trước sau mãi là tiện dân!”


Thịnh Vũ Ca vừa nghe, càng tức, chực rút kiếm, nhưng kiếm nàng lại bị Trần Nhan Linh đánh bay.


Chử Hoài còn chưa buông tha, muốn tiếp tục há mồm. Trần Nhan Linh nhanh chóng rút ra một tấm phù từ lòng ngực ném về phía Chử Hoài, Chử Hoài liền mở to mắt, điên cuồng mà há hốc miệng, nhưng không thể phát ra chút tiếng động nào.


Trần Nhan Linh ung dung nói: “Người tu hành không chú trọng tu vi tự thân, mà lại đi nghe ngóng xàm ngôn, đáng phạt. Phù này chỉ để cấm thanh, nửa tháng sau sẽ tự giải trừ. Đánh nhau với đệ tử đồng môn, đáng phạt, đệ tử thủ lệnh sẽ mang ngươi đến Tư Quá nhai sám hối nửa tháng.”


Nàng nói xong, hai vị đệ tử thủ lệnh lập tức tiến lên, một trái một phải áp giải Chử Hoài.


Chử Hoài trừng lớn mắt muốn gây sự, lúc này Chử Giáng mới tiến lên lạnh mặt nói: “Đại sư tỷ chỉ phạt một mình hắn, có vẻ không công bằng.”


Trần Nhan Linh liếc thấy tâm tình Thịnh Vũ Ca đã khá hơn nhiều, bèn nói: “Ai bảo ta chỉ phạt mình hắn.”


Dứt lời, nàng lật tay, ánh sáng lam chợt hiện trong lòng bàn tay, bội kiếm Minh Thanh Thịnh Vũ Ca mang theo nháy mắt bay vào tay Trần Nhan Linh. Trần Nhan Linh dùng chút lực, trên thân kiếm liền xuất hiện thật nhiều vết nứt. “Keng” một tiếng, kiếm đứt gãy, vỡ vụn rơi xuống đất.


“Thân là người tu hành, bị người khác châm ngòi một hai câu đã mất bình tĩnh, đáng phạt.”


Người xung quanh nháy mắt an tĩnh. Bội kiếm chính là thứ kiếm tu coi trọng nhất. Dù cho Thịnh Vũ Ca tu vi còn thấp, còn chưa có bản mạng pháp khí, dù cho nàng chỉ cầm thiết kiếm mọi đệ tử đều có, nhưng kiếm bị huỷ hoại vẫn là một đả kích lớn. Thịnh Vũ Ca vốn đang tươi cười đắc ý lập tức đông cứng mặt, chậm rãi cúi đầu, rồi mặt không cảm xúc mà nhìn Trần Nhan Linh, một chữ cũng không nói, xoay người rời đi.


Khúc Duyệt lo lắng thoáng nhìn Thịnh Vũ Ca, vừa định mở miệng, Trần Nhan Linh lại giơ tay ngăn nàng lại, sau đó nhìn Chử Giáng, nhưng lời nói lại là đối với mỗi người ở đây.


“Người tu hành hẳn phải tĩnh tâm ngưng thần, cảm xúc sao có thể dễ dàng bị người khác nhiễu loạn. Đây là điều tối kỵ trong tu hành, nếu như điểm này cũng không làm được, vậy các ngươi cách tẩu hỏa nhập ma không xa.”


Chử Giáng khẽ cười, dùng giọng chỉ có Trần Nhan Linh và nàng mới nghe được, nói: “Ra ngoài lịch luyện một phen, trở nên dối trá hơn nhiều.”


“Quá khen.” Trần Nhan Linh nhàn nhạt nhìn nàng một cái, xoay người đi.


Chử Hoài còn giãy giụa không muốn đi Tư Quá nhai, Chử Giáng quát lớn: “Thành thành thật thật đi Tư Quá nhai, nếu không ta liền báo cho cha biết chuyện này. Nàng là dã nha đầu thì sao? Người ta đã Trúc Cơ, ngươi ngay cả dã nha đầu cũng không bằng, vậy mà còn dám gây sự, xứng đáng đi Tư Quá nhai.”


Dứt lời, nàng cũng rời đi.


Chử Hoài không cam lòng mà nhìn bóng lưng Chử Giáng, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.


Đêm hôm đó, Thịnh Vũ Ca ngồi trong tửu quán ở trấn nhỏ dưới chân núi Vô Uyên môn, trước mặt là một bầu rượu, nhưng một giọt cũng chưa uống.


“Sư tỷ hư! Sư tỷ xấu! Hủy kiếm ta, thiên vị tên cặn bã kia!”


“Không đời nào thích sư tỷ nữa! Ghét Sư tỷ nhất! Không đời nào nói chuyện với nàng nữa!”


Nàng cắn mạnh từng viên đậu phộng, tựa như đang cắn Trần Nhan Linh vậy.


“Thật sự không nói chuyện với ta sao?”


Giọng Trần Nhan Linh truyền đến từ phía sau Thịnh Vũ Ca. Nàng xoay đầu, liền thấy Trần Nhan Linh một thân váy dài trắng, ngồi trên cửa sổ.


Thịnh Vũ Ca đầu tiên là cả kinh, sau đó lại xụ khuôn mặt nhỏ, không đáp lời Trần Nhan Linh.


Trần Nhan Linh lấy ra một thanh trường kiếm đen từ túi Càn Khôn. Kiếm này toàn thân ngăm đen, thân kiếm thon dài, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm. Nàng đặt kiếm lên bàn, sau đó tự mình rót một ly rượu: “Ngươi đã Trúc Cơ, sư phụ tặng ngươi g tâm pháp, sư tỷ liền tặng ngươi một thanh kiếm để biểu đạt tâm ý.”


Thịnh Vũ Ca bĩu môi, cố nén vui sướng, còn làm bộ không để bụng: “Ừm.”


Xem nàng ra vẻ lạnh nhạt, Trần Nhan Linh liền thấy buồn cười.


Mấy ngày nay, Thịnh Vũ Ca xem như vị nữ chính bình thường nhất nàng từng gặp, giống tiểu muội muội nhà hàng xóm, vừa đáng yêu vừa biết nghe lời, thỉnh thoảng giận dỗi một chút cũng không mất phong nhã. Đôi khi nếu không phải có nhiệm vụ nhắc nhở, nàng thật suýt quên Thịnh Vũ Ca là nữ chính. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy như đang nuôi muội muội.


“Kiếm này tên là Đúc Hồn, chính là quà sinh nhật ông ngoại tặng cho ta hồi mười lăm tuổi. Vừa lúc hôm nay sinh nhật ngươi, ta liền tặng ngươi, huống hồ hôm nay huỷ kiếm của ngươi, cũng coi như quà xin lỗi.”


Trần Nhan Linh nhấp ngụm rượu.


Thịnh Vũ Ca ngượng ngùng xoắn xít cầm kiếm lên, chậm rãi rút ra, ánh mắt sáng lên, ngay sau đó lại áp chế niềm vui, miệng chu thật là cao: “Hừ, thôi, ta đại nhân có đại lượng, lần này liền tha thứ ngươi, nể tình ngươi là sư tỷ của ta.”


Trần Nhan Linh thật muốn chọc thủng lời nàng, rõ ràng là nể tình danh kiếm này đi.


Đúc Hồn chính là danh kiếm mà ông ngoại nàng chuyên môn bỏ vốn gốc mua. Nó từng là bội kiếm của một vị đại lãoLukỳ n Hư kỳ, không phải là kiếm bình thường gì.


Thịnh Vũ Ca tâm tình tốt, lại hỏi: “Sư tỷ sao lại biết hôm nay là sinh nhật ta?”


“Sở Thanh với với ta, hôm nay hai người các ngươi vốn định đi phòng thu chi lĩnh chút bạc xuống núi ăn mừng một phen, ai ngờ gặp phải Chử Hoài, bị hắn khiêu khích.”


Thịnh Vũ Ca vừa nghe, lại không cao hứng: “Vậy sư tỷ sao còn thiên vị Chử Hoài?! Hắn chính là đồ cặn bã.”


Trần Nhan Linh bất đắc dĩ xoa trán: “Ta chưa từng thiên vị hắn, hai người các ngươi nội đấu trong Vô Uyên môn, chắc chắn sẽ bị khiển trách, nếu khinh động đến các trưởng lão, hai người đều phải bị phạt. Vừa lúc ngươi cũng nên đổi kiếm, tính ra chuyện này ngươi không tổn hại gì. Ngoài ra, ta muốn nhân cơ hội này răn đe những đệ tử khác.”


Trần Nhan Linh đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Còn Chử Hoài, nghe nói gia chủ Chử gia vài ngày nữa sẽ đến Vô Uyên môn thương lượng chuyện quan trọng, nhân tiện vấn an hai tỷ đệ Chử Giáng. Gia chủ Chử gia Chử Phong có tiếng đối đãi con cái rất nghiêm khắc, vô cùng chú trọng lễ tiết danh dự. Không biết đến lúc đó chỉ thấy Chử Giáng mà không thấy Chử Hoài, vẻ mặt hắn sẽ như thế nào?”


Nàng nói xong, Thịnh Vũ Ca còn đang vụng trộm vui vẻ, từ ngoài tiến vào một nữ tử hồng y như máu.


Chử Giáng ném đem một cái hộp điêu khắc tinh xảo lên bàn: “Liền biết ngươi người này không ý tốt, y như rằng.”


Trần Nhan Linh mở hộp, bên trong là một viên đan dược màu trắng, xung quanh lượn lờ sương khói.


“Cố Tâm đan?”


Trần Nhan Linh kinh ngạc nói.


Chử Giáng hừ lạnh một tiếng: “Vừa nhìn liền biết chưa hiểu việc đời. Hôm nay xác thật là Chử Hoài không đúng, viên Cố Tâm đan này cũng không tính thứ tốt gì, cho tiểu sư muội ngươi mở rộng tầm mắt.”


Trần Nhan Linh cố nén ham muốn nói lại nàng. Cố Tâm đan trợ giúp người tu hành đột phá, thiên kim khó cầu, đối với đại lão Hóa Thần kỳ trở lên thì tác dụng không lớn, nhưng người cấp thấp lúc đột phá có Cố Tâm Đan quả thực như được thần trợ. Chỉ cần ngươi có năng lực đạt tới cảnh giới đột phá, có Cố Tâm Đan, bảo đảm ngươi sẽ không tẩu hỏa nhập ma.


Ngay cả cái này cũng chưa tính là thứ tốt? Hoặc là Chử gia quá có tiền, hoặc là Chử Giáng quá ăn chơi.


Thịnh Vũ Ca cũng nghe danh Cố Tâm đan, do do dự dự không biết có nên nhận không. Nàng không phải rất ghét Chử Giáng, rốt cuộc Chử Giáng lớn lên đẹp như vậy… Nhưng Chử Giáng nơi chốn đối nghịch với Đại sư tỷ nhà nàng, thật sự làm nàng nhìn không thuận mắt.


Trần Nhan Linh đẩy hộp cho Thịnh Vũ Ca: “Nàng tặng nhận lỗi, ngươi lấy là được.”


Chử Giáng sắc mặt tối sầm, “Nhận lỗi gì! Ta đây là không quen nhìn dáng vẻ nghèo kiết xác của các ngươi. Một đám có thiên phú cao thì thế nào, thứ tốt gì cũng chưa từng thấy.”


Trần Nhan Linh thật sự rất muốn nói với nàng, Đúc Hồn nàng tặng Thịnh Vũ Ca giá trị lớn hơn ngàn vạn viên Cố Tâm Đan.


Quả nhiên, Chử Giáng lúc này mới chú ý tới Đúc Hồn, “hừ” một tiếng, cho Trần Nhan Linh một ánh mắt phức tạp, thế nhưng kỳ tích mà không nói gì.


Thịnh Vũ Ca được Trần Nhan Linh khuyến khích, vui vẻ mà lấy Cố Tâm Đan cất vào túi Càn Khôn,



Chử Giáng ném ra một thỏi bạc, hô: “Tiểu nhị, cho thêm hai hồ rượu tốt nhất nơi này.”


Dứt lời, cũng mặc kệ có ai mời nàng hay không, nàng liền tự mình ngồi lên ghế bên cạnh Trần Nhan Linh.


Điếm tiểu nhị đang gật gù buồn ngủ nghe thấy tiếng bạc thanh thúy đập trên bàn, lập tức thanh tỉnh, tươi cười xán lạn mà đáp: “Vâng ạ!”


Ban đêm tửu quán vắng vẻ, chỉ có ba người các nàng. Gió đêm hơi lạnh, thổi qua làn tóc ba người.


Trần Nhan Linh tóc dài buộc sau lưng, chỉ có vài sợi tóc mai lay động, nếu trong tay nàng không bưng chén rượu thì quả thật tiên phong đạo cốt. Nhưng dù vậy, tư thái nàng uống rượu cũng lượn lờ tiên khí, trông càng như đang phẩm trà.


Chử Giáng nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, ánh mắt phức tạp làm người ta nhìn không thấu, cuối cùng nâng khóe miệng, chu sa giữa mày càng thêm đỏ tươi.


“Dối trá.”


Trần Nhan Linh nghe thấy tiếng trào phúng cực nhỏ của nàng, giương mắt đối diện nàng.


“Quá khen.”


Trần Nhan Linh nhìn thẳng vào Chử Giáng. Chử Giáng tóc dài tùy ý khoác sau người, gió nhẹ đảo qua, tóc theo gió bay lên. Bấy giờ Trần Nhan Linh mới kinh ngạc nhận ra tóc Chử Giáng thật sự rất dài, tựa như chiếc roi mà nàng quen dùng vậy, lượn lờ trong lòng Trần Nhan Linh.


Thịnh Vũ Ca đột nhiên nên ly rượu lên bàn, hô to một tiếng: “Rượu ngon!”


Hai người Trần Chử lúc này mới bừng tỉnh, đều dời tầm mắt.


-----


Dany: Ngả bài rồu =))) Ai đoán trúng ra nhận thưởng nè =))

Bình Luận (0)
Comment