Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 120

Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt, Tử Trúc và Tử Mạch xuống trần gian, giờ ở đó đang Tết Trung nguyên, đêm đến đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, hết sức náo nhiệt.

Hoa Thiên Cốt thấy vậy mới thắc mắc, "Sư tôn ơi, sao ở đây lắm người thế, họ đang làm gì vậy?"

Thiều Nguyệt nhìn những dòng người đi đi lại lại, còn cả những sạp hàng rong bày bán xung quanh, cảm giác đã thật lâu chưa từng cảm nhận bầu không khí tưng bừng như thế, rất nhiều năm trước kia, khi cô hạ sơn lịch luyện cũng từng tham gia đủ các loại lễ tiết. Thế là Thiều Nguyệt giải thích, "Hôm nay là Tết Trung nguyên, là ngày để cung tế những thân nhân đã qua đời."

"Ồ," Hoa Thiên Cốt chỉ một cái đèn mà một người lái buôn đang cầm, "Thế nó là gì vậy?"

"Cái này gọi là hà đăng, bên trong có một cây nến, đốt nến lên rồi thả trôi sông, nó sẽ chiếu sáng con đường về nhà cho các linh hồn..." Nói đến đây, Thiều Nguyệt rũ mi mắt, cô đang nhớ về người nhà của mình.

"Sư tôn?" Hoa Thiên Cốt cảm thấy Thiều Nguyệt hơi lạ, nàng lo âu nhìn cô.

Thiều Nguyệt hoàn hồn, lắc đầu mỉm cười, "Không sao, Tiểu Cốt à, có muốn đi mua một ngọn hà đăng hay không?"

Hoa Thiên Cốt cười gật đầu, đi tới trước mặt người lái buôn, lựa một ngọn hà đăng, Thiều Nguyệt chỉ đứng nhìn nàng dịu dàng, Hoa Thiên Cốt quay đầu lại, "Sư tôn ơi, người không mua một cái sao?"

Thiều Nguyệt lắc đầu, thần sắc nơi đáy mắt trông vô cùng phức tạp, khiến cho Hoa Thiên Cốt không tài nào nhìn thấu, nàng bất an hỏi, "Vậy... còn người thân của sư tôn thì sao?" Nàng từng nghe Tử Trúc kể, sư tôn đã được Chưởng môn Trường Lưu đời trước cứu, sau đó người vẫn luôn sống ở Trường Lưu, chưa từng nghe qua chuyện sư tôn có bất kỳ thân nhân nào.

Thiều Nguyệt thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen, lẩm bẩm, "Họ đang... ở một nơi rất xa, một nơi... mà ta đã không còn có thể trở về..."

Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt như vậy thì đột nhiên cõi lòng ngập tràn sợ hãi, nàng cảm giác như thể sư tôn của nàng có thể sẽ biến mất bất kỳ lúc nào, nàng sốt sắng nắm lấy ống tay áo của Thiều Nguyệt, "Sư tôn ơi, đừng nên đi bất cứ đâu hết!"

Thiều Nguyệt quay sang nhìn dáng vẻ gấp rút của Hoa Thiên Cốt, cô nắm chặt lấy bàn tay ấm áp kia vào lòng bàn tay mình, mỉm cười dịu dàng, "Không, ta đã bị ràng buộc lại nơi này rồi, ta còn có thể đi đâu được nữa chứ?"

Hoa Thiên Cốt bĩu môi, tự dưng nàng mở miệng bảo, "Cho dù sư tôn có rời đi đột ngột, thì dù cho có là chân trời góc biển, hay là một nơi nào đó còn xa xôi hơn thế, ta nhất định vẫn sẽ tìm được sư tôn!"

Thiều Nguyệt ngắm vẻ mặt Hoa Thiên Cốt khi nàng nói nên lời thề sắt son, xong giơ tay lên nhẹ vuốt tóc nàng, "Nàng yên tâm, dù cho ta có bất thình lình bỏ đi, thì ta cũng sẽ tìm mọi cách để có thể quay trở về bên nàng!"

Ở đằng sau hai người, Tử Trúc nhìn Tử Mạch, nói, "Tiểu Mạch này, nàng không đi lựa hà đăng à?"

Tử Mạch trầm tư, "Ta chỉ là một đóa hoa linh, không có người thân, mà không đúng, thân nhân duy nhất của ta là chủ nhân, tuy nhiên chủ nhân còn đang khỏe mạnh đứng ở đằng kia..." Ánh mắt Tử Trúc hướng về phía hai người đang đứng cách đó không xa.

Tử Trúc vỗ trán, "Ừ nhỉ, sao ta lại quên béng mất?"

Tử Mạch hiếm khi trông thấy Tử Trúc mắc lỗi bèn che miệng cười trộm, "Sao cảm giác nàng vừa mới xuống núi đã không còn giống như trước kia nữa rồi?"

Tử Trúc nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới, "Thay đổi à, thay đổi ở đâu?"

Tử Mạch nín cười, giả bộ sờ cằm suy ngẫm, "Ồ... không còn câu nệ như ở Trường Lưu nữa, cảm giác rất chi là thong thả."

"Đương nhiên rồi, môn quy Trường Lưu nghiêm khắc quá trời, ta chỉ là một đệ tử ngoại môn vô danh không ai biết đến, lại không có cả sư phụ, lúc nào cũng phải cẩn thận cảnh giác." Tử Trúc bất đắc dĩ vô cùng.

"Thì ra là thế," Tử Mạch vỡ lẽ gật gù, "Cho nên chỉ khi nàng ở chỗ của chủ nhân, nàng mới có thể hoàn toàn thả lỏng, không còn gò bó bản thân nữa."

"Ai da..." Tử Trúc cứng họng, quả thật đúng là như thế, bởi vì chỉ mình Thiều Nguyệt mới coi nàng là bạn chứ không phải chỉ là một đồ đệ nho nhỏ.

Tử Mạch đột nhiên gỡ tay Tử Trúc ra, bước đi, Tử Trúc cả kinh, vội vàng tiến đến giải thích, "Tiểu Mạch, nàng đừng hiểu nhầm, ta đã buông xuôi hết rồi, ta thật sự...."

Tử Mạch bỗng dưng xoay người lại, đưa cho Tử Trúc một ngọn hà đăng, "Cho nàng!"

Tử Mạch đơ một lúc, nàng không hiểu Tử Mạch có ý gì, "Tiểu Mạch..."

Tử Mạch bật cười, "Ta thì không có lí do để mua hà đăng, nhưng nàng thì có mà!"

Tử Trúc nhận lấy ngọn hà đăng, thắc mắc nhìn Tử Mạch, Tử Mạch biết Tử Trúc đang lo lắng điều gì, nàng tiến đến kéo tay Tử Mạch, "Ta biết, chủ nhân rất tốt, là ai thì cũng sẽ thích người thôi, ta không kinh ngạc đâu. Hơn nữa nếu không có chủ nhân, thì sẽ không có ta của ngày hôm nay, vậy thì ta và nàng cũng chẳng thể gặp gỡ."

Tử Trúc mỉm cười thư thái, nàng cùng sánh vai với Tử Mạch giữa dòng người qua lại, Tử Mạch lại nói tiếp, "Huống chi, trước kia người nàng thích là ai cũng không còn quan trọng nữa, ta chỉ quan tâm, người hiện tại và tương lai nàng thích là ai!"

Tử Mạch dừng bước, chăm chăm nhìn Tử Trúc, rất mong đợi câu trả lời của nàng. Tử Trúc nắm chặt tay Tử Mạch, tiến tới bên tai Tử Mạch, nhẹ giọng nói, "Ta thích nàng, dù cho là bây giờ, hay là tương lai, mãi mãi không thay đổi!"

Tử Mạch nghe xong cười rất vui vẻ, tựa như giữa đám người đông đúc, chỉ mình bọn họ đã dừng lại, còn những ai đang di động xung quanh đều hoàn toàn xa lạ.

Tại ma đô, Ma quân lớn tiếng chất vấn Thiện Xuân Thu, "Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Thiện Xuân Thu trầm mặc, gã không ngờ Sát Thiên Mạch sẽ xuất hiện, hơn nữa Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt lại chui ra từ Man Hoang, gã siết nắm đấm lại, cõi lòng căm hận không thôi.

Ma quân nói tiếp, "Không phải ông đã bảo đó là ý của Thánh quân hay sao, tại sao Thánh quân lại đứng về phía Thiều Nguyệt hả?"

Thiện Xuân Thu hung tợn đáp, "Cũng tại Thiều Nguyệt! Nếu không phải ả thì sao Thánh quân lại thành ra như vậy, Hồng Hoang đã ở ngay trước mắt rồi, Thánh quân lại không hề động lòng, thật đáng ghét!"

"Ý ông là sao?" Ma quân cau mày.

Bấy giờ đột nhiên một đồ đệ bay vào, ngã xuống đất, Ma quân và Thiện Xuân Thu cùng cả kinh, Sát Thiên Mạch chậm rãi bước vào, nhìn Ma quân bằng nửa con mắt, gọi, "Hắc Diệu!"

Ma quân vội vàng tiến tới hành lễ, "Tham kiến Thánh quân!" Thiện Xuân Thu vừa nghe thấy thanh âm của Sát Thiên Mạch đã giật mình, gã không dám quay đầu lại, muốn tranh thủ lúc Sát Thiên Mạch chưa để ý đến mình hòng chạy trốn, nhưng ông Trời thường không nguyện theo ý con người.

Sát Thiên Thu liếc thấy một người đang lén lút vụng trộm bèn đưa tay chộp một cái, Thiện Xuân Thu lập tức bay lên không trung, rơi xuống trước mặt hắn, vành mũ trùm trên đầu Thiện Xuân Thu bị tuột, Sát Thiên Mạch cau mày, "Thiện Xuân Thu! Quả nhiên là ngươi!" Dứt lời, hắn phất ống tay áo, đánh bay Thiện Xuân Thu đi.

Ma quân cả kinh, "Thánh quân, sao ngài..."

"Hừ! Thiện Xuân Thu đã bị ta đuổi ra khỏi Thất Sát, sao ngươi lại dám..."

"Thánh quân bớt giận, ta hoàn toàn không biết rằng Thiện hộ pháp... Thiện Xuân Thu đã bị trục xuất khỏi Thất Sát." Ma quân mải mốt nhận tội.

Sát Thiên mạch không thèm để ý đến y, hắn đi tới trước mặt Thiện Xuân Thu, "Thiện Xuân Thu, rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Thiện Xuân Thu chợt cười vang, "Ha ha ha... Thánh quân à, trước kia tâm trí ngài mạnh mẽ biết bao nhiêu, còn giờ thì sao! Thậm chí ngay cả Hồng Hoang, Thánh quân cũng còn không muốn cướp đoạt, ngài có còn là Thánh quân thề thốt muốn trở thành đệ nhất thiên hạ thuở ban đầu nữa hay không?"

"Đệ nhất thiên hạ?" Sát Thiên Mạch cười lạnh, "Muốn trở thành đệ nhất thiên hạ, vậy thì ta sẽ khinh thường tất cả những thứ sức mạnh ở bên ngoài kia, ta - Sát Thiên Mạch sẽ tự dựa vào chính sức mình để trở thành đệ nhất thiên hạ!"

Thiện Xuân Thu cười khổ, vậy chẳng phải hết thảy những gì gã từng làm, trong mắt Sát Thiên Mạch, đều là phí hoài hay sao? Sát Thiên Mạch một tay bóp lấy cổ Thiện Xuân Thu, nâng gã lên, "Ban đầu trục xuất ngươi ra khỏi Thất Sát, là đã nể tình ngươi ở lại điện Thất Sát nhiều năm qua, cho ngươi một con đường sống, không ngờ đến chết, tính cách ngươi cũng không chịu thay đổi, hôm nay không thể giữ ngươi lại nữa rồi!"

Sát Thiên Mạch siết chặt, Thiện Xuân Thu dần khó thở, gã gằn từng chữ một, "Có thể... chết ở... trong tay... Thánh quân, ta chết... cũng cam nguyện..."

"Ngươi..." Sát Thiên Mạch nhìn Thiện Xuân Thu, cuối cùng cũng không thể hạ thủ, hắn hất Thiện Xuân Thu đi, Thiện Xuân Thu không ngừng ho khan trên mặt đất.

Ma quân thấy thế biết Sát Thiên Mạch không thể xuống tay, con ngươi y khẽ chuyển, y muốn lập công trước mặt Sát Thiên Mạch, thế là đưa tay lộn một vòng, cây trường kích xuất hiện, sau đó lao thẳng về phía lưng Thiện Xuân Thu.

Thiện Xuân Thu quay đầu khó tin nhìn Ma quân, Sát Thiên Mạch cũng kinh ngạc nhìn y, "Hắc Diệu, ngươi làm gì vậy?"

"Ta thay Thánh quân diệt trừ thứ nghịch tặc này." Ma quân rút tay về, Thiện Xuân Thu che ngực mình, khóe miệng không ngừng chảy máu.

Sát Thiên Mạch giận dữ, đánh một chưởng về phía Ma quân, "Ngươi của Sát Thiên Mạch ta mà lại phải cần tới ngươi ra tay ư?" Ma quân ngã xuống đất, miệng phun một bọc máu tươi. 1

Thiện Xuân Thu từ từ nằm lên mặt đất, không cam lòng nhìn về phía Sát Thiên Mạch, không cam nhất là vì đã không thể chết trong tay hắn, sau đó hơi thở dần tắt. Sát Thiên Mạch tiến đến, đưa tay vuốt mắt Thiện Xuân Thu, rồi bế thi thế của gã rời khỏi ma đô.

Trên đường bỏ đi, hắn có đi lướt qua một đệ tử ma đô, Sát Thiên Mạch không có tâm trạng đoái hoài đến y, dứt khoát bỏ đi, còn đệ tử ma đô kia lại quay đầu lại dõi theo bóng lưng Sát Thiên Mạch, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng không thể thấu rõ, khóe môi y lộ ra một nụ cười gian ác, càng làm nổi bật cho vẻ dữ tợn đáng sợ của vết bỏng ăn mòn má phải y.

Màn đêm buông xuống, Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt cùng ngủ trên một cái giường, Hoa Thiên Cốt cứ lăn qua lăn lại, Thiều Nguyệt xoay người, hỏi, "Tiểu Cốt à, sao thế? Không ngủ được sao?"

Hoa Thiên Cốt đối mặt với Thiều Nguyệt, gật đầu một cái, trong lòng nàng vẫn rất bất an, nàng giữ lấy một lọn tóc của Thiều Nguyệt đang ở trên gối, thu hết dũng khí hỏi, "Sư tôn, ta có thể... có thể... hay không...."

Thiều Nguyệt không hiểu nhìn nàng, "Tiểu Cốt, nàng muốn cái gì?"

Hoa Thiên Cốt nhìn khuôn mặt nghiêm trang của Thiều Nguyệt thì ngượng ngùng cúi đầu, đặt lọn tóc trên tay đến bên môi, chậm rãi hôn. Trong nháy mắt, Thiều Nguyệt hiểu ý của Hoa Thiên Cốt, gò má cô ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng, "Khụ khụ... Tiểu Cốt, nàng đã quên lần trước ở Man Hoang... chúng ta..."

Hoa Thiên Cốt ngồi dậy, "Sư tôn, ta không sợ, ta chỉ muốn... muốn..."

Thiều Nguyệt cũng ngồi dậy, nắm chặt lấy tay Hoa Thiên Cốt, "Nhưng sấm sét mà tới thì nhất định phải ngừng lại, nếu không nàng sẽ bị thương."

"Vâng!" Hoa Thiên Cốt gật đầu, đưa tay nhẹ cởi áo Thiều Nguyệt, đến khi nhìn thấy toàn thân Thiều Nguyệt đầy vết sẹo, hốc mắt Hoa Thiên Cốt ửng đỏ.

Thiều Nguyệt đưa tay lau đi nước mắt của Hoa Thiên Cốt, "Tiểu Cốt à..."

Hoa Thiên Cốt cắn môi cố nhịn dòng lệ đang chực tuôn trào, "Sư tôn, mỗi vết thương trên người sư tôn đều là vì ta, ngay cả vết bỏng trên lòng bàn tay..." Hoa Thiên Cốt nắm lấy tay phải của Thiều nguyệt, vuốt ve dấu vết trên lòng bàn tay, đau lòng đặt nó bên miệng, hôn nhẹ. 

"Tiểu Cốt..." Cả người Thiều Nguyệt run rẩy.

Hoa Thiên Cốt men theo cánh tay Thiều Nguyệt, chậm rãi đi lên, hôn từng vết thương trên người Thiều Nguyệt, cuối cùng dừng lại ở vết thương trên bả vai phải, đó là thương tổn của thanh Kinh Lôi, và cũng là thương tổn của đinh Tiêu Hồn. Một giọt nước mắt của Hoa Thiên Cốt rơi xuống da thịt của Thiều Nguyệt.

Bên ngoài bỗng nhiên sóng to gió lớn, ánh nến bên trong chập chờn, Thiều Nguyệt xoa đầu Hoa Thiên Cốt, "Không phải Tiểu Cốt cũng có rất nhiều vết thương vì ta hay sao?"

Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, hốc mắt ẩm ướt nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt tiến đến hôn lên mắt nàng, sau đó cởi hết quần áo của nàng. Hoa Thiên Cốt đưa lưng về phía Thiều Nguyệt, đầu ngón tay của Thiều Nguyệt không ngừng vuốt ve từng vết thương trên lưng Hoa Thiên cốt, rồi cô chủ động cúi đầu hôn lên mỗi vết thương một.

"Sư tôn..." Hoa Thiên Cốt nghiêng người, da thịt cùng dán chặt lấy Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt ôm lấy nàng, môi chạm môi gắn bó đến sít sao, cuối cùng ánh nến trong phòng chợt tắt, chỉ để lại bao quyến luyến và kiều diễm ngập tràn.

--- ------ -----
Bình Luận (0)
Comment