Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 123

Sáng sớm, Hoa Thiên Cốt, Tử Mạch và Tử Trúc ngồi quanh bàn, vẻ mặt nghiêm trọng, cau mày, Tử Mạch là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im ắng ấy, "Cũng đã ba ngày trôi qua rồi mà chủ nhân vẫn chưa quay về, có phải là người bị trì hoãn vì việc gì hay không?"

"Cho tới giờ Thiều Nguyệt chưa từng nuốt lời, chẳng lẽ Trường Lưu xảy ra chuyện?" Tử Trúc cũng lo lắng.

Hoa Thiên Cốt yên lặng, cau mày trầm tư, Tử Trúc với Tử Mạch nhìn Hoa Thiên Cốt, không biết nên an ủi nàng như thế nào, Hoa Thiên Cốt chợt đập bàn một cái, đứng dậy bảo, "Bây giờ chúng ta tới Trường Lưu thôi!"

"Thiên Cốt à..." Tử Trúc và Tử Mạch đồng thanh.

"Sư tôn nói, nếu người không quay lại, ta cũng có thể lên Trường Lưu tìm người, nếu sư tôn không về được, vẫn ta phải tới dẫn sư tôn về!" Hoa Thiên Cốt tỏ ra kiên định, Tử Mạch cùng Tử Trúc nhìn nhau gật đầu, cả hai cũng tán thành.

Ba người đám Hoa Thiên Cốt vừa mới ra tới cửa nhà trọ, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe được cuộc nói chuyện của một nhóm người ngồi dựa bên cửa sổ khiến các nàng dừng bước, Hoa Thiên Cốt quay đầu lại, ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm về phía đó.

"Ai da, các ngươi có nghe tin đồ không? Về Thượng tiên Kiếm tôn của tiên phái đệ nhất thiên hạ ấy?" Một người đàn ông trung niên lên tiếng hỏi.

"Sao lại không biết chứ, đại danh Kiếm tôn thì có ai mà không hay, cô ta không chỉ sở hữu kiếm pháp ưu việt, lại còn biết cả y thuật, chẳng những cứu giúp nhiều người, còn khiến yêu ma bỏ ác hướng thiện, danh tiếng Kiếm tôn nổi trội toàn tam giới đấy!" Một gã nam khác lại đứng dậy phụ họa.

Sau đó người đàn ông trung niên kia nghiêng người, nhỏ giọng nói, "Vậy các ngươi có biết dạo gần đây Kiếm tôn phát sinh ra chuyện gì không?"

"Ý ngươi đang muốn nói chuyện Kiếm tôn đi ra từ Man Hoang, còn dẫn theo con nhóc từng là đồ đệ của mình, song bây giờ lại là Yêu Thần - Hoa Thiên Cốt sao?" Một tên khác hỏi.

Gã đàn ông trung niên gật đầu, "Ngươi có biết vì sao Kiếm tôn lại cứ mãi bảo vệ Hoa Thiên Cốt hay không? Thậm chí còn chẳng tiếc tính mạng của mình, suýt chút nữa đã bị đuổi ra khỏi Trường Lưu?"

Những người khác lắc đầu, sau đó ghé đầu tới, chăm chú lắng nghe, gã đàn ông trung niên nói tiếp, "Bởi vì... Kiếm tôn ấy thế mà lại tằng tịu với đồ đệ của mình!"

"Cái gì?" Tất cả mọi người giật mình, xoay lưng lại khó tin nhìn gã đàn ông nọ.

Một nam tử trong số đấy phất tay, "Không tài nào, Kiếm tôn là người trọng tình trọng nghĩa, người vô cùng gần gũi với cả yêu ma, huống chi là bé đồ đệ mình sớm chiều sát cánh? Hơn nữa cả hai cùng là nữ, nhất định là ông hiểu nhầm về tình sư đồ giữa hai người bọn họ rồi."

"Đúng đó, đúng đó..." Những kẻ khác phụ họa.

"Chính mắt ta trông thấy, sao có thể hiểu nhầm?" Người đàn ông trung niên tỏ ra bí ẩn.

Mọi người cả kinh, có người hỏi, "Thật ư?"

Gã đàn ông trung niên gật đầu khẳng định, "Dĩ nhiên, Kiếm tôn mà các người vẫn luôn kính trọng lại đi tằng tịu với đồ đệ của mình, đúng là dạng cặn bã, hừ! Ta nghĩ trước đây cô ta cũng chỉ luôn giả bộ cho người khác nhìn..."

Bỗng dưng rầm một tiếng, gã đàn ông trung niên bị đánh bay vào tường rồi ngã xuống nền nhà, mặt Hoa Thiên Cốt lạnh như băng bước tới, "Ngươi lặp lại một lần nữa đi?"

Gã đàn ông trung niên nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, lập tức gã trông thấy một cô gái diện toàn thân y phục màu đỏ tỏa ra lực uy hiếp cực kỳ ngột ngạt, ông chưa kịp lau vết máu bên môi đã hoảng sợ kêu lên, "Yêu... Yêu Thần... Hoa... Thiên Cốt?"

Mọi người xung quanh cả kinh thất sắc, nhốn nháo chạy khỏi nhà trọ, "Yêu Thần tới rồi... Yêu Thần tới rồi..."

Hoa Thiên Cốt coi thường toàn bộ, nàng từng bước từng bước tiến lại gần gã đàn ông trung niên, ánh mắt đầy sát khí, "Ngươi... lặp lại lần nữa đi?"

Gã đàn ông trung niên liên tục lùi về đằng sau, cho đến khi lưng đã dựa tường, không thể lui được nữa, gã mới sợ hãi lắc đầu, "Không, không, không, ta không nói nữa, xin Yêu Thần tha mạng!" Gã vừa nói, vừa vái lạy.

Hoa Thiên Cốt dừng lại, "Dám hạ nhục sư tôn, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ!" Dứt lời, nàng phất ống tay áo, đánh bay gã đàn ông khỏi cửa sổ.

Tử Trúc vội vàng đến ngăn Hoa Thiên Cốt lại, "Thiên Cốt, đừng nên kích động!"

"Tỷ không nghe thấy gã nói sư tôn như thế nào sao?" Hoa Thiên Cốt vô cùng tức giận, nàng vừa nói xong đã định ra ngoài đánh tiếp gã đàn ông kia.

Tử Mạch cũng tiến tới, "Thiên Cốt à, chủ nhân tuyệt đối sẽ không cho phép muội làm như thế đâu, không phải chúng ta chuẩn bị lên Trường Lưu tìm chủ nhân hay sao?"

Hoa Thiên Cốt im lặng chốc lát, nàng không thể làm gì khác ngoài thỏa hiệp, gật đầu, rời khỏi nhà trọ. Tử Trúc thấy nhà trọ đã bị Hoa Thiên Cốt phá hỏng thì đi đến bên quầy, lấy ra chút ngân lượng đặt lại đó, "Chủ quán, đây là tiền bồi thường."

Chủ quán trọ đợi bọn họ đi xong mới dám thò tay đi lấy số ngân lượng kia, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Trong không gian hư vô, một tia sét đánh xuống, bổ lên người Thiều Nguyệt, cô nhắm mặt, mím môi chịu đựng. Cách đó không xa, một chàng trai diện thanh sam đang đứng nhìn Thiều Nguyệt, ánh mắt cô lộ vẻ nhẫn nhịn, khiến hắn chợt nhớ về Lôi Hạo ngày trước.

Bấy giờ Lôi Hạo cũng như Thiều Nguyệt vậy, kiên định ngồi đấy, cau mày chịu đựng đau đớn, song vẫn ngồi thẳng lưng không hề nhúc nhích, tựa hồ dù cả bầu trời có sụp xuống, cũng không thể trấn áp được tư thế oai phong kia. Mẫn Nhiên nhìn Thiều Nguyệt, thầm thở dài, vì sao ngươi lại giống Hạo như vậy, cũng đều yêu Yêu Thần, cũng đều nguyện chịu đựng hết thảy thống khổ chỉ vì Yêu Thần. Dù sao Hạo cũng là thần, trên lưng nó phải gánh vác chúng sinh thiên hạ, trong tim cũng phải có chúng sinh thiên hạ, còn ngươi... Mẫn Nhiên chần chừ rũ mi mắt, hắn nhận ra Thiều Nguyệt không thuộc về thế giới này, vậy nên chắc chắn chúng sinh thiên hạ trong lòng cô không nặng nề như trong lòng Hạo, song Kinh Lôi đã chọn cô... Mẫn Nhiên nhìn về phía Thiều Nguyệt, chẳng lẽ ngươi cũng sẽ mềm lòng như Hạo hay sao?

Ma Nghiêm đi đi lại lại trong điện Tham Lam, lúc này có một đồ đệ vội vã chạy vào, Ma Nghiêm nghiêm nghị nói, "Hoang mang rối loạn như thế thì còn ra thể thống gì?"

Đệ tử kia mải mốt lấy hơi rồi đứng vững, "Thế tôn, không xong!"

"Nói mau, tìm thấy tung tích người kia rồi sao?" Ma Nghiêm đầy mong đợi.

Đệ tử nọ ngẩn người, lắc đầu, Ma Nghiêm giận dữ, "Không phải, vậy sao lại hoảng hốt quay về như thế?"

Đệ tử kia vội chắp tay hành lễ, hơi do dự đáp, "Là... là chuyện liên quan tới... Kiếm tôn..."

Ma Nghiêm im lặng một lúc, thắc mắc, "Sư muội?"

Đệ tử ấy gật đầu, "Vâng, Thế tôn, hiện tại khắp thế gian đang đồn đại về Kiếm tôn, bảo... bảo rằng..."

Ma Nghiêm thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của đệ tử kia bèn bực bội, "Nói mau!"

Đệ tử nọ nuốt nước miếng, "Nói Kiếm tôn vứt bỏ lẽ trời, lại... tằng tịu... với đồ đệ Hoa Thiên Cốt của mình..."

"Cái gì?!" Ma Nghiêm kinh ngạc, "Nói tiếp!"

"Còn nói, Kiếm tôn cứu Hoa Thiên Cốt hoàn toàn là vì tình cảm riêng tư dành cho Hoa Thiên Cốt, căn bản không hề nghĩ đến chúng sinh thiên hạ, còn bảo Trường Lưu chúng ta lại đi chấp nhận một người như vậy trở thành Thượng tiên..." Thanh âm đệ tử kia ngày càng nhỏ hơn, sau đó thành câm nín, ngẩng đầu lo lắng bất an nhìn Ma Nghiêm.

Ma Nghiêm siết chặt tay lại, giận đến phất ống tay áo, "Mau! Mau đi điều tra đi, xem rốt cuộc kẻ nào đã tung tin vịt, đi nhanh lên!"

"Dạ vâng, thưa Thế tôn!" Đệ tử kia nhanh chóng chạy ra ngoài thi hành mệnh lệnh.

Bên điện Thất Sát, Sát Thiên Mạch xoay người cả kinh, "Cái gì? Ngươi nói Thiều Nguyệt và bé con... hai người bọn họ... có tư tình?"

Bàn Nhược Hoa gật đầu, "Đúng vậy, Thánh quân à, chuyện này đã được truyền khắp các giới rồi, ai cũng bảo Thiều Nguyệt không xứng đáng trở thành Thượng tiên Trường Lưu..."

"Im miệng!" Sát Thiên Mạch phất trường bào màu đen, nheo mắt nhìn chằm chằm Bàn Nhược Hoa, Bàn Nhược Hoa cuống quít cúi đầu, không dám nói gì nữa, Sát Thiên Mạch hồi tưởng lại lúc trước, quả thật bé con rất dính Thiều Nguyệt, còn Thiều Nguyệt cũng rất che chở cho bé con, chẳng lẽ... hai người thật sự...

"Ha ha ha ha..." Đột nhiên Sát Thiên Mạch bật cười, Bàn Nhược Hoa thắc mắc ngẩng đầu nhìn hắn, Sát Thiên Mạch chắp hai tay sau lưng, cười bảo, "Ôi ôi, quả nhiên Thiều Nguyệt vẫn luôn là Thiều Nguyệt, luôn luôn khác biệt với những người khác, bé con cũng thực khiến ta phải nhìn với cặp mắt không còn như xưa, có thể khiến Thiều Nguyệt mở rộng lòng mình để đón nhận con bé, cũng chẳng dễ dàng, ha ha ha ha..."

"Thánh quân ơi?" Bàn Nhược Hoa hoang mang.

Sát Thiên Mạch ngừng cười, tỏ ra khinh thường, "Hừ! Những kẻ bảo Thiều Nguyệt không xứng làm Thượng tiên Trường Lưu cũng chỉ ghen tị với Thiều Nguyệt mà thôi, ghen tị vì Thiều Nguyệt không cần dùng tới hai trăm năm đã tu luyện thành Thượng tiên Cửu Trọng Thiên, bọn họ ghen tị với thiên phú của Thiều Nguyệt." Sát Thiên Mạch xoay người, "Ngươi hãy đi điều tra đi, xem những lời đồn đại này bắt nguồn từ đâu? Và cả những tin tức xấu liên quan tới Thiều Nguyệt với bé con nữa, phải dạy dỗ cho chúng biết điều!" Sát Thiên Mạch như nghĩ đến chuyện gì đó, lại vội bổ sung, "Cơ mà, không được gây thương tích hay ảnh hưởng đến tính mạng." Hắn không muốn khiến Thiều Nguyệt gặp phải phiền phức, nếu không với tác phong của Sát Thiên Mạch, hắn đã tiêu diệt gọn rồi.

"Dạ vâng, thưa Thánh quân," Bàn Nhược Hoa khom người đáp, sau đó ngẩng lên dè dặt hỏi, "Vậy... còn chuyện tìm Trúc Nhiễm thì sao ạ?"

"Chuyện này trước hãy cứ tạm để đấy, bây giờ việc quan trọng nhất là Thiều Nguyệt và bé con, nhất định phải tìm người tung tin đồn đấy." Sát Thiên Mạch cảm thấy nếu có ai cố tình làm như vậy, thì ắt hẳn mục đích của người đó là Trường Lưu, hay là Hồng Hoang? Hoặc cũng có thể là hai chăng?

Tại đảo Bồng Lai, Nghê Mạn Thiên đang vuốt ve ngọc Viêm Thủy, nàng chợt phát hiện ra ngọc Viêm Thủy ngày càng sáng hơn, hình như sau một lần cứu ai đó, ngọc Viêm Thủy sẽ lại tỏa sáng, Nghê Mạn Thiên với với viên ngọc Viêm Thủy, "Sóc Phong, bao giờ huynh mới có thể xuất hiện đây? Ta thật nhớ huynh."

Bấy giờ Dạ Vô Ngân chạy vào, "Thiên Nhi, không xong rồi."

Nghê Mạn Thiên thu viên ngọc Viêm Thủy lại, thắc mắc, "Sao thế, sư thúc?"

Dạ Vô Ngân thuật lại những tin đồn ông nghe ở thế gian, Nghê Mạn Thiên tức giận đập bàn, đứng lên, "Rốt cuộc là ai dám nói xấu Kiếm tôn và Thiên Cốt vậy?"

Dạ Vô Ngân cau mày suy nghĩ, "Thiên Nhi, có thể người này đang nhắm vào Hồng Hoang đấy."

"Sư thúc, ý thúc là..." Nghê Mạn Thiên suy đoán.

Dạ Vô Ngân gật đầu, "Không sai, ban đầu dưới con mắt của mọi người, Kiếm tôn đã đưa Yêu Thần Hoa Thiên Cốt đi, mà lời đồn đại hiện tại khiến cho chỉ trong nháy mắt, Kiếm tôn đã đánh mất tư cách trông giữ Hồng Hoang, sẽ chẳng có ai yên lòng giao Hồng Hoang cho một người coi khinh đạo lí luân thường như vậy."

Nghê Mạn Thiên gật đầu, "Người này định nhân cơ hội cướp đoạt Hồng Hoang, cũng vì muốn lời thề tại Trường Lưu lúc ấy của Kiếm tôn không còn đáng để tin tưởng nữa."

"Ừ, người tung tin đồn hẳn là một người đã có mặt tại đó, là một người trong một phái." Dạ Vô Ngân nói ra suy nghĩ của mình.

Nghê Mạn Thiên cũng đồng ý với quan điểm của Dạ Vô Ngân, sau đó nàng cầm bội kiếm của mình lên, nói với Dạ Vô Ngân, "Sư thúc, chúng ta tới Trường Lưu thôi!"

Dọc đường, dù đi đến đâu cũng nghe thấy mọi người dị luận về chuyện giữa Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt, không phải chỉ chỉ trỏ trỏ thì cũng là mắng nhiếc hai người đạo đức tồi tệ, chỉ phần thưa người từng chịu ân của Thiều Nguyệt mới nhất quyết không tin, thế nhưng cũng chỉ là số ít.

Trong rừng, Hoa Thiên Cốt tức giận vung Thanh Tuyền, lá cây xung quanh rơi tá lả, tất cả đều bị nàng chém làm đôi, bên tai không ngừng văng vẳng giọng điệu của những kẻ đáng ghét kia, nàng không quan tâm mình bị đàm tiếu, song nàng không thể tha thứ khi bọn họ chê bai sư tôn. Hoa Thiên Cốt hét to, chém ngang một kiếm, kiếm khí lao ra, va chạm vào một cây cổ thụ ở trước mắt, cây cổ thụ tức thì đổ rạp.

Tử Trúc và Tử Mạch đi tới, Hoa Thiên Cốt thu kiếm xoay người lại, "Sao rồi?"

Tử Trúc thở dài, lắc đầu, bây giờ bên ngoài khắp nơi đều là lời đồn về Thiều Nguyệt với Hoa Thiên Cốt, Tử Mạch tức giận, "Hừ, những kẻ ấy lại dám nói chủ nhân như thế!"

Hoa Thiên Cốt không khỏi nắm chặt lấy Thanh Tuyền trong tay, Tử Trúc lại cau mày bảo, "Thiều Nguyệt ở Trường Lưu vẫn chưa về, có khi nào vì những tin đồn này hay không?"

Tử Trúc chợt vỡ lẽ, "Không sai, nhất định là thế, nhất định Tôn thượng và Thế tôn đã biết chuyện rồi, cho nên mới giam chủ nhân lại."

"Cái gì?" Hoa Thiên Cốt giật mình.

Tử Trúc lắc đầu, "Tôn thượng sẽ chỉ để Thiều Nguyệt bế quan tu luyện thôi." Nàng biết từ trước tới nay, Bạch Tử Họa chưa bao giờ thật sự phạt Thiều Nguyệt vì bất kì việc gì.

Hoa Thiên Cốt vẫn bất an, "Nếu như vậy thật, thế thì chẳng lẽ sư tôn không về được cũng vì ta?" Mặc dù nàng tin Thiều Nguyệt, song nàng không tin Trường Lưu, ai biết bọn họ sẽ dùng tới cách thức gì để ép sư tôn thỏa hiệp chứ.

Tử Trúc vỗ vai Hoa Thiên Cốt, "Thiên Cốt à, đừng lo lắng, chúng ta đến Trường Lưu là sẽ biết ngay."

Hoa Thiên Cốt gật đầu, giơ kiếm lên, nhìn mũi kiếm, nói, "Sư tôn ơi, nhất định ta sẽ đưa người rời khỏi Trường Lưu!"

Ma đô, Ma quân Hắc Diệu ngồi tại đại điện, ngửa đầu cười vang, hướng về phía một người đang mặc trang phục đệ tử ma giới, khen thưởng, "Trúc Cửu à, kế sách của ngươi thật hay, bây giờ Thiều Nguyệt đã bị người trong thiên hạ chửi rủa rồi, ta xem xem Trường Lưu còn định bênh vực ả ta đến bao giờ, còn Hồng Hoang..." Hắc Diệu giơ nắm đấm lên, "Hừ, ắt sẽ về tay ta thôi."

Đệ tử ma giới kia ngẩng đầu, một bên má phải của y lộ ra vết sẹo, người này chính là Trúc Nhiễm, khi y vừa mới rời khỏi Man Hoang đã thấy đại chiến tiên ma bèn nhân cơ hội trộm lấy trang phục của một đệ tử ma giới diện lên người, sau đó theo Ma quân trở về ma đô.

Trúc Nhiễm mỉm cười gian tà, "Ma quân anh minh, chỉ cần Hoa Thiên Cốt xích mích với Trường Lưu thì chúng ta sẽ trở thành ngư ông đắc lợi, vừa giết được Hoa Thiên Cốt, vừa cướp được Hồng Hoang."

Hắc Diệu hài lòng gật đầu, kế hoạch của hắn đúng là như thế, nếu không hắn sẽ không để đệ tử ma giới cải trang thành con người đi khắp nơi tung tin đồn, "Trúc Cửu à, toàn bộ cũng là công lao của ngươi, chờ khi nào ta lấy được Hồng Hoang, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi đâu."

"Đa tạ Ma quân, đệ tử chỉ xin Ma quân hãy giao Ma Nghiêm của Trường Lưu cho ta xử lý." Trúc Nhiễm cắn răng nghiến lợi.

"Ồ? Hóa ra người có thù với Ma Nghiêm," Hắc Diệu vỡ lẽ, "Không thành vấn đề, đến lúc đó ngươi muốn xử ông ta ra sao cũng được."

"Đa tạ Ma quân!" Trúc Nhiễm tỏ ra thập phần cung kính khiến Hắc Diệu hài lòng, hắn ngửa cổ lên trời cười vang như thể Hồng Hoang đã gần ngay trước mắt mà không hề để ý trong một khoảng khắc hắn ngẩng mặt lên, ánh mắt Trúc Nhiễm đã lóe lên một tia sáng đầy tính toán.

--- ------ ---
Bình Luận (0)
Comment