Chỉ trong chớp mắt, Thiết Kỵ màu đen đã mang theo sát khí ngập trời tràn ra, điên cuồng chạy về phía tường thành Kim Dương thành.
Thủ quân trên Kim Dương thành phản ứng nhanh chóng, lập tức có người hô quát bắt đầu tổ chức ngăn cản.
Trong từng trận âm thanh rít gào, từng đợt mưa tên từ trên tường thành ập tới.
Mưa tên dày đặc như hạt mưa rơi xuống, phút chốc che rợp từng vùng lớn ánh mặt trời, phóng mắt ra xa, đỉnh đầu đen thui một mảng.
Hai vị thống lĩnh Thiên Nhân cảnh mặt không biến sắc, tung ra huyền khí nhệ nhàng ngăn chặn, lập tức trãm mưa tên thành mảnh, cho dù thi thoảng có lọt lưới cũng không bắn xuyên được mã giáp.
Chỉ trong mấy chục nhịp ngắn ngủn, các chiến sĩ tinh nhuệ của tiên phong doanh đã băng qua cự ly hàng dặm dưới sự dẫn dắt của hai vị thống lĩnh Thiên Nhân cảnh, giống như một đạo hồng thủy màu đen đạt tới gần tường thành.
Các thủ quân bên trên Kim Dương thành đều tái nhợt mặt mày, số ít nhát gan đã lo sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
Lúc này, hai vị thống lĩnh Thiên Nhân cảnh cuộn trào huyền khí khắp người, đồng thời bay lên, chuẩn bị bay lên bầu trời bên trên tường thành càn quét tạp binh, mở ra không gian cho đội ngũ tiên phong phía sau lên tường.
Tuy Linh Đài cảnh cũng có thể bay nhưng không cách nào ở trên không lâu, chỉ có thể chao lượn trong thời gian ngắn. Có hai người họ mở đường, Linh Đài cảnh đằng sau lên tường thành sẽ dễ hơn nhiều.
Ngoài dự liệu, bọn họ mới vừa bay lên hơn mười trượng, chuẩn bị chém ra đao khí.
Bỗng dưng, một tiếng kinh huyền bỗng vang lên.
Khác với tiếng cung huyền khác, tiếng kinh huyền này trầm sầm như sấm, tựa như một quả chùy đánh trúng tim của hai vị thống lĩnh, khiến tim của hai người ngưng lại.
Đồng tử Triều Văn Quang co rút, trực giác bất ổn.
Thế nhưng còn chưa kịp đợi ông ta phản ứng, một mũi tên bén như thiểm điện đâm xuyên lồng ngực của ông ta. Nơi lồng ngực của ông ta cả người lẫn giáp đều xuất hiện một cái lỗ to bằng nắm đấm.
Máu tươi ngập trời phun ra.
Sau khi xuyên qua Triều Văn Quang, thế đi của mũi tên vẫn không giảm, bắn thẳng tới ngoài dặm, liên tiếp đâm xuyên mấy tinh nhuệ của Ma Chuẩn chiến đoàn, sau đó mới cắm sâu vào lòng đất.
Trong tích tắc, Triều Văn Quang bị sức mạnh cường hoành gắn trên mũi tên đánh bay ra mấy chục trượng, lúc này mới kiệt sức ngã dúi trên đất.
Máu tươi chảy đầy đất, lúc này toàn thân Triều Văn Quang hỗn loạn, vô cùng thê thảm, nhưng lực sinh mệnh cường đại của tu sĩ Thiên Nhân cảnh lại giúp ông ta không chết ngay tức khắc.
Hấp hối một lúc, trong đầu ông ta ù ù chỉ có một ý nghĩ: sao có thể?
Triều Văn Quang ông ta lại bị lãnh tiễn bắn chết!
"Đây".
Mộ Dung Thiên Thiên ngẩn người nhìn ở gần đó, lâu dần vẫn chưa thể hồi thần.
Nơi đó không biết từ khi nào đã xuất hiện một vị công tử trẻ thân mặc khải giáp sáng bạc, anh tư bừng bừng.
Nàng ta tận mắt nhìn thấy mũi tên kia từ trong tay hắn bắn ra.
Ngũ quan tuấn mỹ của hắn tựa như được thợ thủ công tỉ mỉ nặn ra, đều là giáp trụ, mặc trên người của người khác không có gì đặc biệt nhưng mặc lên người hắn lại giống như lót lên một tầng quang huy cho hắn, khiến hắn giống như chiến thần trong thoại bản tiểu thuyết.
Dáng vẻ tay cầm cung tiễn bắn xuyên Triều Văn Quang kia của hắn giống như thần binh giáng lâm.
Đợi đã! Sao nàng ta chưa từng gặp qua vị công tử này?
Dáng vẻ và khí chất xuất chúng như vậy, nếu gặp rồi, nàng tuyệt đối sẽ nhớ. Hơn nữa, nàng cũng chưa từng nghe nói trong Kim Dương vệ có một nhân vật như vậy.
Trong lúc nàng mơ màng, cây cung kia cư nhiên lại nói chuyện.
"Vương An Nghiệp, ngươi quá đáng quá! Ta đường đường là đạo khí Đồ Thánh Cung, ngươi lại bảo ta giết một tiểu lâu la nhỏ." Trong thân cung truyền ra một tiếng hừ lạnh, trong âm thanh lộ rõ tức giận.
"Thái gia gia của ta chẳng phải đã đổi tên của ngươi thành 'Thận Trọng' rồi sao? Bản thân ngươi chẳng phải cũng cảm thấy áp lực đồ thánh quá lớn sao?" Vương An Nghiệp có chút vô tội trả lời.
"Cái nào ra cái đó. Lúc ta theo Huyết Tôn Giả cảm thấy đồ thánh gì đó áp lực có hơi lớn." Đồ Thánh Cung tự tin tràn đầy nói: "Nhưng sống lâu với chủ nhân rồi, ta dần cảm thấy tiền đồ tương lai của chúng ta là vô lượng, đồ thánh diệt tiên cũng không phải không được."
"Cho nên, sau này không được dùng ta giết tiểu lâu la. Này này, ngươi làm gì? Buông ta ra."
"Vèo!"
Lại một mũi tên bắn ra, lần này bắn trúng doanh trưởng Đồ Bình An của tiên phong doanh.
Chớp mắt, ông ta đã bay ngược ra giống hệt Triều Văn Quang, nằm một chỗ.
Hai vị doanh trưởng tiên phong doanh của chiến đoàn tinh nhuệ đáng thương lại không sống quá nửa chương.
Đồ Thánh Cung cạn lời.
Hắn ta đường đường là một thanh đạo khí trường cung, "sứ mệnh" được luyện chế ra là giết Thánh Hoàng.