Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2294 - Chương 2294 - Phát Tài! Công Phá Kinh Thành (5)

Chương 2294 - Phát tài! Công phá kinh thành (5)
Chương 2294 - Phát tài! Công phá kinh thành (5)

Ngoài Gia Bảo quận chúa, những người khác đều cúi đầu, vô thức tránh né ánh mắt của Vương Phú Quý.

Duy có Gia Bảo quận chúa kia, cho dù cùng là một thân chật vật nhưng vẫn trừng mắt nhìn thẳng Vương Phú Quý, một bộ dáng quắc mắt đối nhau, trời không sợ đất không sợ.

"Rất tốt, những người này đều là chủng tử truyền thừa của các thế gia Ma Yên quốc, đều là tinh anh trong thế hệ trẻ, một khi trưởng thành, tương lai đều là đại lão một phương." Vương Phú Quý thản nhiên nói: "Vì ổn định và hòa bình lâu dài của hai nước Lương Yên, dứt khoát nhổ cỏ tận gốc thôi. Khương cung phụng, dẫn xuống xử lý đi. Chú ý một chút, chúng ta là bộ đội Tiên Triều, phải coi trọng nhân đạo, cho bọn họ chết thoải mái một chút."

"Vâng, Quý công tử." Khương Tình Liên lĩnh mệnh, gọi một đám thân vệ giải đám người đi.

Cái gì?

Một đám thiếu niên Ma Yên quốc đều bị dọa ngốc.

Làm gì có kiểu vừa lên đã chém tù binh như vậy? Tiểu tử này mới tí tuổi, là sát thần chuyển thế phương nào?

Đặc biệt là Lư Khâu Nguyên Mặc kia, biểu cảm của hắn ta càng méo mó: "Vị công tử này nghĩ lại đi, chúng ta đều là chủng tử truyền thừa của các thế gia Yên quốc, ngài có thể ra giá, ra giá gia tộc chúng ta nhất định sẽ bỏ tiền chuộc chúng ta về."

"Đúng đúng đúng, công tử tha mạng, gia tộc chúng ta sẽ đưa tiền, sẽ đưa rất nhiều tiền. Chỉ cần công tử ngài mở miệng, chúng ta tuyệt không trả giá."

"Không cần phiền toái như vậy." Vương Phú Quý thiếu kiên nhẫn vung tay nói: "Lực lượng ngăn cản cuối cùng của Tượng Cổ thành gần như đã bị sụp đổ, đánh chiếm nó sẽ không tốn quá nhiều công sức, những tài phú chủ yếu của thế gia các ngươi vẫn tập trung trong Tượng Cổ thành, đến lúc đó bổn công tử muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."

"..."

Đám thiếu niên toát mồ hôi.

Công tử này nói hình như rất có đạo lý, làm sao đây, làm sao đây?

Vẫn là Lư Khâu Nguyên Mặc nhanh trí, vội nói: "Công tử đợi đã. Thứ nhất, Tượng Cổ thành vẫn có chút năng lực phòng ngự, bây giờ còn có một số thành phòng đoàn, trị an đoàn cùng với đoàn dân binh hơn vạn do Gia Bảo quận chúa trưng tập huấn luyện, một khi Hộ Thành trận pháp khởi động, nếu ngài cường công ắt sẽ tổn thất binh tướng."

"Lư Khâu Nguyên Mặc!" Gia Bảo quận chúa suýt chút bị tức chết, nhíu mày nói: "Ngươi muốn làm gì? Bán nước sao?"

"Quận chúa điện hạ bớt giận." Lư Khâu Nguyên Mặc đầm đìa mồ hôi nói: "Bây giờ Tượng Cổ thành chúng ta đã hoàn toàn trống rỗng, công tử muốn chiếm chẳng qua là tổn thất nhiều ít mà thôi, lúc này cho dù tính mạng của chúng ta lấp vào hết cũng vô ích với đại cục. Chi bằng dừng tay, miễn đi thương vọng không cần thiết do cuộc chiến công thành gây nên."

"Nguyên Mặc huynh nói đúng." Các tử đệ thế gia còn lại cũng lần lượt hưởng ứng nói: "Không phải chúng ta sợ chết, cũng không phải không chịu hi sinh, chỉ là sợ hi sinh vô nghĩa."

"Nếu chúng ta cứ châu chấu đá xe, thuộc hạ của vị Quý công tử này thương vong quá nhiều, không chừng sẽ chọc giận hắn đồ sát cả thành."

"Đúng đó đúng đó, chúng ta nhẫn nhục, cũng không muốn có quá nhiều người vô tội hi sinh."

Những người này ta một câu ngươi một câu, lý do đều quang minh chính đại, giống như thật sự là nghĩ cho Tượng Cổ thành, Gia Bảo quận chúa bị chọc tức muốn ngất: "Không ngờ các công tử thế gia bình thường ai nấy cũng phong quang tế nguyệt lại có đức hạnh như vậy! Cầu Đạo Ngọc ta nhục nhã khi chung đội với các ngươi."

"Quận chúa trách lầm bọn họ rồi." Vương Phú Quý lại lên tiếng ủng hộ nói: "Bản chất của con người chính là tham sống sợ chết. Về điểm này phải nói từ tiến hóa học. Người không có kính nể và sợ hãi cái chết, xác suất chết sẽ lớn hơn nhiều so với người tham sống sợ chết, chính vì bọn họ chết nhiều chết nhanh, xác suất lưu lại hậu duệ huyết mạch rất thấp."

"Như thế từ đời này sang đời khác, lâu dần, chúng ta đã khắc nỗi sợ hãi cái chết vào trong xương cốt. Nhân tộc chúng ta có thể duy trì tới bây giờ không thoát khỏi liên quan tới mấy chữ 'tham sống sợ chết'."

Một tràn lời này khiến đám thiếu niên và Gia Bảo quận chúa ngây người.

Người khác tham sống sợ chết đều sẽ tìm một lý do quang minh chính đại, Quý công tử này thì hay rồi, nói tham sống sợ chết tới trong sạch thoát tục như vậy.

"Nói bậy, những anh hùng hào kiệt trong lịch sử kia đều không phải người tham sống sợ chết!" Gia Bảo quận chúa tức giận nói: "Sự hi sinh oanh liệt của bọn họ, lẽ nào là giả?"

"Vậy phải có tín niệm mãnh liệt." Vương Phú Quý nói: "Trong thể chế của chế độ thế gia chúng ta, hạch tâm ngưng tụ lớn nhất chính là gia tộc, người nguyện ý hi sinh vì gia tộc nhiều không kể siết, nhưng người nguyện ý hi sinh không lời oán than vì quốc gia lại ít. Tóm lại, Vương Phú Quý ta nguyện ý bỏ ra tất cả vì gia tộc nhưng không muốn hi sinh vì Đông Càn quốc chúng ta."

"Đương nhiên, nếu liên quan tới đại sự dẫn đến cả nhân tộc diệt vong, cần ta đứng ra hi sinh bản thân, cứu rỗi tất cả mọi người, khả năng cao ta cũng nguyện ý."

Bình Luận (0)
Comment