Trong nhiều nội thị, ông ta cũng coi như là nhân vật to to mặt lớn hiếm có, đi ra cung điện, địa vị cũng không kém gì quận vương bình thường, vì vậy được vô số người tôn xưng một tiếng "Hải công công".
Nhưng bây giờ Hải công công thân phận hiển hách lại vô cùng chật vật, chẳng những bị đeo xiềng tay xích chân, còn bị Thần Hồn Tỏa phong trụ linh đài Tử Phủ.
"Đám cường đạo thiên sát các ngươi." Thấy Thiên Bảo Khố trước mắt giống như châu chấu quá cảnh, bị vơ vét sạch sẽ, Hải công công lòng như dao cắt, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống: "Ngay cả đèn dầu của Thiên Bảo Khố, tượng tì hưu ở cửa cũng không tha, các ngươi đừng đừng cạy những viên gạch kia! Lão nô không muốn sống nữa! Nhẹ chút! Nhẹ chút! Cung đăng kia là tuyệt phẩm, rất đắt! Ô ô cầu xin chư vi cho lão nô một cái chết nhẹ nhàng đi."
Thiên Bảo Khố chính là một trong số bảo khố do Hải công công quản lý, ông ta dốc lòng bảo vệ hơn hai trăm năm, mỗi một món tàng phẩm bên trong, ông ta nắm rõ như lòng bàn tay, bảo vệ như tổ tông.
Nhưng bây giờ, những "tổ tông" được ông ta nâng trong lòng bàn tay này lại bị một đám "tặc binh cường đạo" này dùng thủ đoạn thô bạo vơ vét sạch sẽ. Quá đáng hơn là bọn họ còn đào ba tấc đất, hòng tìm mật thất của bảo khố.
"Công công đừng khóc."
Vào lúc Hải công công kêu trời gọi đất, một thiếu niên cẩm y hoa phục, gương mặt hơi tròn đi tới bên cạnh ông ta, khom người đưa khăn cho ông ta, dịu giọng an ủi: "Thủ đoạn của những binh lính kia của ta quả thực có hơi thô lỗ. Ngài nhẫn nhịn chút, rất nhanh sẽ qua thôi."
Tướng mạo của thiếu niên này không tuấn lãng khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy kinh diễm nhưng lại lộ ra một cỗ quý khí và ôn nhuận khiến người ta bất giác cảm thấy dễ gần, vừa nhìn chính là người có phúc.
Thiếu niên này hiển nhiên chính là Vương Phú Quý.
Vương Phú Quý lúc nhỏ cũng theo nãi nãi tới hoàng cung Đại Càn ở một khoảng thời gian, gặp qua không ít công công. Mỗi người bọn họ đều dụng tâm hầu hạ Vương Phú Quý, hơn nữa hắn từ nhỏ tới lớn bên cạnh còn có đại thái giám lão Diêu theo bảo vệ, vì vậy không hề phản cảm với thái giám.
"Tiểu công tử ơi hết rồi! Hai mật thất của Thiên Bảo Khố đều bị đào rồi, hết mật thất rồi!" Hải công công nhìn biểu cảm ôn hòa của thiếu niên này, khóc càng dữ: "Thật sự hết rồi!"
Ai biết Hải công công vừa dứt lời, đã nghe bên cạnh truyền tới một âm thanh "ê ê a a".
Một cái cây giống như được điêu khắc từ lưu ly bảy sắc nhảy vào trong một cái hố bị cạy gạch, vung vẩy cành nhánh, biểu thị bên dưới còn có tài bảo.
Thấy vậy, các binh lính đang tìm kiếm mật thất khắp nơi vui mừng, lập tức bắt đầu điên cuồng đào.
Quả nhiên, chẳng bao lâu lại đào ra một mật thất, bên trong chứa hàng trăm vạn tiên tinh khố tồn.
Trước đây Vương Phú Quý nghe người ta nói hàng trăm vạn tiên tinh, hàng ngàn vạn tiên tinh gì đó, cảm thấy cũng chỉ như thế, nhưng sau khi thật sự nhìn thấy thực vật mới phát hiện, hóa ra thật sự có thể chất thành một ngọn đồi.
"Ách" tiếng khóc của Hải công công nghẹn lại, trừng mắt lúng túng nhìn Vương Phú Quý: "Cái này, lão nô cũng không biết có mật thất này."
"Không sao không sao." Vương Phú Quý ôn hòa vỗ vai của ông ta: "Hải công công có thể tiếp tục nói dối. Chỉ có điều mỗi lần ngài nói dối, ta sẽ sai người chặt một cánh tay hoặc chân của Gia Bảo quận chúa, ngài còn có bốn cơ hội có thể tận tình nói dối."
Nghe thấy lời này, Gia Bảo quận chúa ở gần bên cạnh Vương Phú Quý cũng bị các loại cấm chế hạn chế giật mình trừng mắt: "Ngươi ngươi ngươi, Hải công công nói dối, ngươi chặt tay ta làm gì?"
"Ta thích." Vương Phú Quý thản nhiên nói.
"Ngươi ngươi ngươi, đại ma vương không điều ác nào không làm! Hỗn đản xấu xa!" Gia Bảo quận chúa mắng to: "Ngươi có bản lĩnh thì giết ta! Cầu Đạo Ngọc ta nếu nhíu mày một cái thì sẽ mang họ ngươi."
"Được rồi được rồi, Tiên Ma giao chiến, xưa nay không có nhân từ, quân đội Ma Triều các ngươi có tác phong hành sự còn trắng trợn hơn cả ta." Ánh mắt Vương Phú Quý bình tĩnh nhìn nàng ta: "Ít nhất ta không đồ sát vô tội, không cướp bóc bình dân, càng sẽ quản thúc thuộc hạ không được ức hiếp phụ nữ. Đổi lại là quân đội Ma Yên ngươi bắt quận chúa phe ta, kết cục không cần ta nói ngươi cũng biết. Ngươi cho rằng chết chính là nỗi đau đớn lớn nhất sao?"
Hải công công lạnh lòng, vội vàng khuyên ngăn Gia Bảo quận chúa: "Quận chúa điện hạ đừng nói nữa, vị Quý công tử này quả thực đã rất lương thiện rồi. Mật thất, đúng, vì an nguy của quận chúa, lão nô có thể khai ra hết mật thất."
Gia Bảo quận chúa há miệng, cuối cùng vì sợ hãi mà không dám nói thêm.
Dưới sự phối hợp của Hải công công, tốc độ dọn dẹp tài phú đế cung lập tức nhanh hơn không ít.