Vào lúc này, chủ trạch Vương thị, địa khu Bình An, Trường Ninh vệ, Lũng Tả quận, Đại Càn.
Buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp đang thịnh.
Vương Thủ Triết lại an nhàn nghỉ ngơi trong tiểu viện, phơi nắng, uống linh trà, cuộc sống tiêu tiêu lại tự tại.
Hiền thê Liễu Nhược Lam cũng hiếm khi không đi đánh mạt chược, mà tình chàng ý thiếp bồi Vương Thủ Triết phát ngốc.
Ở bên cạnh nàng còn có một con thỏ lông trắng như tuyết.
Con thỏ này có thể hình không lớn, lông toàn thân đều ánh lên nhu quang óng ánh, ánh mắt cũng linh động phi phàm, trông cực kỳ đáng yêu, chính là Nguyệt Thố đã sớm thăng cấp tới thất giai.
Linh thú đã tới thất giai thì có thể tùy ý biến to thu nhỏ. Nàng ta bây giờ đã thu nhỏ thành dáng vẻ mũm mĩm xinh xắn, đang chăm chỉ giẫm tới giẫm lui trên người Liễu Nhược Lam, bán lực xoa bóp: "Nhược Lam tỷ tỷ, lực nhẹ hay là nặng?"
"Nhẹ rồi. Kinh lạc trên lưng cũng giẫm xíu." Liễu Nhược Lam phân phó như lẽ đương nhiên nói.
Dựa theo cách nói của Nguyệt Thố, nàng là tiểu thiếp của Vương Thủ Triết, bây giờ đã thăng cấp tới thất giai, linh trí mở ra, xương trong cổ họng cũng được luyện hóa, có thể nói chuyện rồi, dĩ nhiên cũng nên đảm đương trách nhiệm hầu hạ phu quân, đồng thời trồng trọt linh dược.
Đối với việc này, Vương Thủ Triết dĩ nhiên xin từ chối.
Hắn vẫn chưa biến thái tới mức có suy nghĩ kỳ quái với một con thỏ.
Ngược lại là Liễu Nhược Lam, thường mang Nguyệt Thố theo bên cạnh.
"Nhược Lam à, hai ngày nay Tiên nhi bọn họ cũng nên từ Mộ Chân đại lục trở về rồi chứ?" Vương Thủ Triết tính toán thời gian nói.
Lời của hắn vừa dứt, trên bầu trời liền có một cái bóng lướt nhanh tới.
Khí tức đó chính là nữ nhi bảo bối Vương Ly Tiên của Vương Thủ Triết.
Chỉ thấy trong bàn tay nhỏ mập mạp của nàng, bây giờ đang xách một nhân ảnh, lúc đáp xuống viện còn thuận tay nhấc nhân ảnh kia, bộ dáng đắc ý như hiến vật quý: "Cha, nương, Tiên nhi về rồi."
Tuy đó là một phân thân nhưng điểm đặc thù của Vương Ly Tiên nằm ở chỗ mấy phân thân của nàng đều có cùng một ý thức, trí nhớ và ý thức đều cộng hưởng đồng thời, hoàn toàn không cùng nguyên lý với phân thân của người khác, vì vậy mỗi một Vương Ly Tiên đều là Vương Ly Tiên.
Thời gian này, Vương Thủ Triết không từ bỏ quản thúc Ly Tiên học hành, vì vậy hai phụ tử đều gặp mặt ngày ngày, cách dăm ba bữa lại gà bay chó chạy một trận, vốn không có cảm giác vui vẻ khi gặp được nữ nhi "lâu ngày không gặp".
Chỉ là nhìn nữ tử nàng xách trong tay, hắn lại co rút đồng tử: "Vị này là?"
"Nàng ta tên Cửu Âm ma sứ, là tiểu thiếp mà Tiên nhi đặc biệt bắt về cho cha. Vẫn luôn giấu cha chính là muốn cho cha một bất ngờ." Vương Ly Tiên dương dương đắc ý khoe công nói: "Cha, người có bất ngờ không, có ngạc nhiên không?"
Nhìn "Cửu Âm ma sứ" yếu ớt vô lực kia, Vương Thủ Triết chỉ cảm thấy ánh mắt của Nhược Lam phía sau lưng giống như dao găm giết tới.
Mí mắt hắn lập tức giật điên cuồng.
Bất ngờ? Vương Ly Tiên ngươi đây là định giết cha sao?
Nguyệt thỏ cũng bị Vương Ly Tiên thu hút sự chú ý, trừng đôi mắt to hồng ngọc lên, cẩn thận tiến lên dò xét Cửu Âm Ma Sứ.
Dáng dấp của nữ tử này quả nhiên rất xinh đẹp, tiểu công chúa trong nhà vẫn có chút mắt nhìn.
Hơn nữa, tu vi của nàng ta là cấp chín? Ừm, mặc dù cao hơn so với mình hai cấp, nhưng dù sao vẫn nhập môn muộn, cuối cùng vẫn phải gọi nàng một tiếng thỏ tỷ tỷ.
Mà khi nàng đang dò xét Cửu Âm Ma Sứ, Vương Thủ Triết lại nghiêm mặt, tràn ngập dáng vẻ ‘uy nghiêm’ của phụ thân lên tiếng: “Hoang đường! Vương Ly Tiên, dù sao ngươi cũng đã từng là người của Tộc Học sao có thể làm ra hành động cưỡng đoạt nữ tử như vậy được chứ?”
“Cha, oan uổng quá ~” Miệng nhỏ của Vương Ly Tiên méo xẹo, vô cùng oan ức mà nói: “Nàng ta là kẻ địch mà, là chiến lợi phẩm do ta bắt được, nên tất nhiên ta có quyền xử lý nàng ta chứ ~~ hơn nữa nàng ta đã đồng ý làm tiểu thiếp của ngài rồi. Cha nếu như người không đồng ý, ta sẽ giết nàng ta, chôn dưới đất làm phân bón cho cây.”
“...?”
Cửu Âm Ma Sứ thân thể mềm nhũn run lên, trong đôi mắt lóng lánh ánh nước lập tức tràn ngập hoảng sợ.
Vương Ly Tiên này làm sao còn giống ma đầu hơn cả mình vậy?
Quá nguy hiểm, thật là đáng sợ, nàng ta không muốn làm phân bón đâu ~!
Nàng ta vội vàng bày ra biểu cảm yếu ớt nhất, đáng thương nhất, bất lực nhất, run lẩy bẩy đau khổ cầu xin nói với Vương Thủ Triết: “Công tử cứu mạng, thiếp thân, thiếp thân bằng lòng làm tiểu thiếp của ngài.”
Cửu Âm Ma Sứ vốn đã là một mỹ nhân, cho dù giờ phút này thua trận bị bắt, trông khá khổ sở, nhưng vẻ đẹp của nàng ta vẫn không tổn hại chút nào, ngược lại bởi vì dáng vẻ yếu ớt mà khiến cho người ta vô cùng thương tiếc.
Nàng ta nói như vậy, lại càng làm cho Vương Thủ Triết giống như là một tên ác nhân thật sự.
Vương Thủ Triết vô cùng đau đầu, thật là nghi ngờ nha đầu Vương Ly Tiên này có phải đang cố ý muốn giày vò hắn hay không.