Chỉ là Đế Tử An bình thường đều có rất nhiều quốc vụ, vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều dùng không hết tâm tư, đến mức từ khi Tiềm Long tiểu trúc hoàn thành đến nay, chỉ mới tới được vài hai ba lần mà thôi.
Ngay lúc này.
Trong lương đình vườn hoa của Tiềm Long tiểu trúc, có hai bóng người khí độ bất phàm đang vừa uống trà, vừa đánh cờ nói chuyện phiếm, bên cạnh còn có không ít người hầu hạ.
Một người trong đó, tất nhiên là Đế Tử An hiếm lắm mới đến một lần, về phần người còn lại, tất nhiên chính là Vương Thủ Triết.
Gần đến cuối năm, Quy Long thành bên kia gió tuyết đầy trời, còn Lũng Tả quận bên này lại vẫn còn rất tốt, thời tiết vẫn rất trong lành, chỉ là nhiệt độ không khí có hơi giảm xuống một chút.
Trong vô thức, đã trôi qua một trăm mười bốn năm, kể từ khi Vương Thủ Triết lần đầu tiên vào kinh thành năm đó.
Đã qua nhiều năm như vậy, Đại Càn đã sớm vượt xa quá khứ, tương lai càng ngày càng sáng lạng, thậm chí, ngay cả Triệu Chí Khôn trước đó cải tà quy chính, được giảm hình phạt cũng đã sớm hết hạn tù được thả ra, đến Tiên Triều. Nghĩ kỹ lại thì, có chút hương vị của những thăng trầm trong cuộc sống.
Sau khi đã trải qua thế sự, khí chất của hai người bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, có phần điềm đạm và ổn định hơn theo năm tháng, dù có mặc thường phục thoải mái ở nhà, cũng vẫn khiến cho người ta không kìm lòng được mà sinh lòng kính sợ, không dám khinh thường.
“Ha ha ha.” Đế Tử An lại thắng một ván cờ nữa, chợt cảm thấy sảng khoái toàn thân, thoải mái cười nói: “Thủ Triều ơi là Thủ Triều, nước cờ của ngươi vẫn dễ ăn như trước đây, khiến cho ta không kìm lòng được mà nhớ tới khoảng thời gian trước chúng ta ở Quy Long thành, thật sự rất tự do tự tại.”
Phần lớn cao thủ đánh cờ, thật ra cũng không thích hành hạ người mới. Dù sao thì việc hành hạ người mới quá đơn giản, thắng cũng không có được cảm giác thành công.
Nhưng Vương Thù Triết thì làm sao lại so với tay mơ được chứ? Hành hạ hắn, tất nhiên sẽ có một tâm lý vô cùng thoải mái.
“Điện hạ bận rộn quốc sự, bây giờ lại đang chuẩn bị gần cuối năm, chính là thời gian nhiều việc vặt nhất. Lần này đến Vương thị của ta, chắc không phải chỉ là nhớ lại tài đánh cờ của Thủ Triết thôi đâu nhỉ?” Vương Thủ Triết tỏ ra lạnh nhạt thu dọn bàn cờ, nhặt từng quân cờ của mình vào lại sọt cờ, giọng điệu nhẹ như mây gió: “Có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng. Tất cả mọi người đều bận rộn, tiết kiệm thời gian của nhau một chút.”
“Khà khà, ta rất thích cảm giác nhìn thấy kiểu tức đến nổ phổi nhưng vẫn thản nhiên như ngươi đó Thủ Triết.” Đế Tử An vặn eo bẻ cổ cười khà khà không ngừng, vẻ mặt tràn ngập sự sảng khoái, giống như có chút hưởng thụ hết tất cả.
“Khụ khụ!” Vương Thất Chiêu đang hầu hạ ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, ho khan nhắc nhở: “Điện hạ, đừng quên chính sự.”
Chính sự?
Đúng rồi.
Lúc này Đế Tử An mới nhớ tới vẫn còn chính sự cần phải làm, lúc này mới hớp một ngụm tiên trà, nghiêm trang nói: “Thủ Triết, tình hình là như thế này. Trên tay của ta, có mấy hạng mục lớn cần phải bắt đầu. Nể tình hai nhà chúng ta là thân thích, và lúc trước ngươi đã giúp ta rất nhiều, ta định cho ngươi cùng tham gia vào các hạng mục đó.”
“Vương thị các ngươi chỉ cần bỏ tiền ra là được, một khi các hạng mục được hoàn thành, Vương thị chính là một trong những người thu được nhiều lời nhất, hạng mục cụ thể là như thế này.”
Vương Thủ Triết nhìn dáng vẻ nhẹ như mây gió, chậm rãi mà nói của Đế Tử An, cũng tỏ ra rất thành thật mà lắng nghe.
Sau một hồi khá lâu, hắn mới vỗ tay bốp bốp nói: “Đây thật là một quyết định như cái mông, điện hạ đã ở lâu trên vị trí chủ nhân của đất nước, nên tư duy quả nhiên rất lợi hại.”
“Thủ Triết, ngươi có ý gì?” Vẻ mặt nghiêm túc của Đế Tử An hơi ngưng lại, thoáng có chút xấu hổ, luôn cảm thấy lời này của Vương Thủ Triết có ý riêng: “Ngươi thấy có gì bất mãn với thù lao và các hạng mục, có thể nói ra, làm gì phải kỳ quái như thế?”
“Điện hạ, ngài có muốn soi gương thử không, bây giờ trên mặt của ngài viết đầy một câu.” Vương Thủ Triết uống trà khẽ cười nói: “Ta, Đế Tử An, thu tiền! Điện hạ, ngươi thật sự tưởng ta ngốc sao?”
“Phụt phụt!” Vương Thất Chiêu ở bên cạnh không nhịn được bật cười: “Điện hạ, ta đã sớm bảo ngươi đừng giở mấy trò giả dối này rồi. Trước mặt gia gia ta, còn không bằng ăn ngay nói thật.”
Giở mấy trò như thế này không bị vạch trần mới là lạ.
“Khụ khụ.”
Đế Tử An lúng túng trừng mắt liếc nhìn Vương Thất Chiêu, lúc này mới cười rạng rỡ rót trà cho Vương Thủ Triết, lải nhải kể khổ nói: “Không sợ ngươi chê cười, Đế Tử ta đây giám sát đất nước, giám sát rất là mệt mỏi. Sớm biết như thế này, năm đó ta sẽ không muốn tranh giành cái vị trí Đế Tử này đâu. Bây giờ Đại Càn chúng ta, cái này đang thiếu tiền, cái kia cũng đang thiếu tiền, ta thì không có gạo cũng chẳng thể thổi cơm, nể tình chúng ta năm đó...”