Ngô Anh Hạo mày kiếm hơi nhíu lại: “Điện hạ, trong thế hệ trẻ tuổi của Ngô thị ta tuy có mấy đứa trẻ có thiên phú luyện khí không tồi, nhưng muốn khiến cho Bách Luyện chân quân khen không dứt miệng, chỉ sợ là vẫn chưa đủ.”
Một số anh tài thanh niên còn lại, sau khi cẩn thận suy nghĩ cũng thay nhau lắc đầu thở dài.
Trong nhà có không ít người có thể được gọi là nhân tài tuấn kiệt, nhưng vẫn chưa đủ trình độ đạt tiêu chuẩn của Bách Luyện chân quân.
Không phải bọn hắn không có lòng tin đối với hài tử nhà mình, mà phạm vi của Luyện Khí sư thực sự quá lớn, có rất nhiều Luyện Khí sư trẻ tuổi muốn gia nhập vào môn hạ của Bách Luyện chân quân. Bọn hắn trong âm thầm không hẳn là chưa từng thử, chỉ là không thành công.
Lông mày của Tuy Vân trưởng công chúa như kiếm, có chút tức giận nói: “Chúng ta đường đường là Tiên Triều, thế hệ trẻ tuổi có rất nhiều nhân tài xuất hiện, vậy mà không có một ai có thể so sánh được với Vương Ninh Hi kia sao?”
“Điện hạ, ngươi không quen về giới luyện khí, nên có chỗ không biết. Luyện khí nhất đạo này chú trọng nhất về thiên phú, không phải chỉ dựa vào thiên phú huyết mạch mạnh là được.” Ngô Anh Hạo giải thích nói: “Mà muốn có tư cách kế thừa bát y của Bách Luyện chân quân, thì không những phải có thiên phú huyết mạch vượt trội, thiên phú về luyện khí nhất đạo cũng phải phi phàm mới được. Huống hồ, lúc Bách Luyện chân quân còn trẻ, vốn là thiên tài luyện khí cao cấp nhất của Tiên Triều chúng ta, người có thể khiến ông ta khen không dứt miệng, sao có thể tầm thường được?”
“Anh Hạo huynh.” Một vị tuấn kiệt trẻ tuổi đề nghị: “Hoàng thất của Đông Càn không phải là một mạch của Hàn Nguyệt Ngô thị các ngươi sao? Không biết có thể đi đường của hoàng thất Đông Càn, giải vây cho điện hạ không?”
“Mặc dù hoàng thất Đông Càn là một mạch của chúng ta, nhưng sớm đã tách ra ngoài, là một quốc gia và gia tộc hoạt động độc lập, cũng không phải gia tướng nhà ta mà có thể tùy tiện đem ra sử dụng.” Ngô Anh Hạo cau mày nói: “Huống hồ, Đông Càn những năm gần đây đã phát triển với tốc độ cực nhanh, tiềm năng trong tương lai cực kì lớn. Nếu như Vương Ninh Hi kia có thể làm rạng rỡ y bát của Bách Luyện chân quân, lại còn trò giỏi hơn thầy, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt. Ít nhất thì về tổng thể của Nhân tộc mà nói cũng không có thiệt thòi gì.”
“Anh Hạo huynh, ngươi cũng không thể ăn cây táo rào cây sung như thế.” Có người chỉ trích nói: “Tuy Đông Càn quốc là thuộc phe Tiên Triều, nhưng dù sao cũng là quốc gia tách biệt với Hàn Nguyệt Tiên Triều chúng ta. Nếu như nhà ta muốn tùy tiện đào người của Hàn Nguyệt Ngô thị các ngươi, tùy tiện lấy đồ, đối với tổng thể của Nhân tộc cũng không chịu thiệt thòi gì, nhưng đối với các ngươi thì có hài lòng không?”
“Đây là ngươi đang cãi chày cãi cối.” Ngô Anh Hạo cả giận nói.
“Được rồi được rồi, tất cả mọi người đều là người một nhà, hai vị đừng tiếp tục tranh chấp nữa.” Một vị quận vương trẻ tuổi Vân Tu Viễn đến từ hoàng thất nói: “Nói đến thiên tài luyện khí, hoàng thất chúng ta cũng có một vị.”
Khác với Đông Càn quốc và các vùng khác Tử Phủ cảnh đã có thể phong làm quận vương, thành viên hoàng thất của Tiên Triều chỉ khi thăng cấp lên Thần Thông cảnh mới có thể được phong làm quận vương, đến Lăng Hư cảnh mới có tư cách phong vương.
“Tu Viễn, tại sao ta không nghe thấy chuyện có thiên tài luyện khí trẻ tuổi trong hoàng thất?” Tuy Vân trưởng công chúa cảm thấy hứng thú nhưng vẫn hoài nghi nói.
“Điện hạ, ngài đã ở chiến trường vực ngoại trong một thời gian dài, chỉ mới trở về nghỉ ngơi mấy năm, đối với thế hệ tuổi trẻ của gia tộc có thể vẫn chưa quen.” Vân Tu Viễn nói: “Huống hồ tính cách của tên tiểu tử Đồng Quan kia vô cùng cổ quái, cả ngày chỉ thích ở yên trong nhà nghiên cứu luyện khí, thậm chí say mê đến mức điên cuồng, nếu không phải nhà hắn có huyết thống tương đối gần với nhà ta, ta cũng chưa chắc biết được có một người như thế.”
“Tính cách cổ quái?”
Tuy Vân trưởng công chúa không nhịn được mà nhớ lại hành động theo khuôn mẫu của đám thẳng nam Luyện Khí sư kia, lập tức nhếch miệng tạo thành một nụ cười.
“Được, tính cách càng cổ quái càng tốt, càng say mê cuồng nhiệt cũng càng tốt. Ta thấy tính cách của Vương Ninh Hi cũng rất cổ quái. Như vậy đi, Tu Viễn ngươi gọi tên tiểu tử Vân Đồng Quang kia tới đây, để bản công chúa xem trước một chút. Những người còn lại, cũng đều đi tìm hiểu, xem còn có thiên tài luyện khí nào khác hay không, chúng ta kiếm đủ một đội thử xem. Không chừng, Bách Luyện chân quân vừa nhìn đã thấy thích thì sao?”
“Anh Hạo ở lại, ta vẫn còn có chút chuyện muốn hỏi ngươi, những người còn lại đều đi làm việc đi.”
“Xin nghe ý chỉ của điện hạ.”
Một đám tuấn kiệt trẻ tuổi thay nhau rời đi, chỉ có duy nhất Ngô Anh Hạo ở lại.
Ngô Anh Hạo có chút thấp thỏm trong lòng, chắp tay nói: “Điện hạ, Anh Hạo thật sự không có ý ăn cây táo rào cây sung.”