Ăn một trận hết sạch mọi thứ, Vương Cơ Điệp ăn mãi cho đến khi cái bụng nhỏ đã phình lên, lúc này mới ngừng lại, ngọt ngào nói lời cảm ơn Tuy Vân trưởng công chúa: “Tuy Vân tỷ tỷ, ngươi thật tốt với ta.”
“Không phải đã nói rồi sao? Chúng ta đều là công chúa, còn rất có duyên. tiếp đó, ta sẽ để cho Thánh Y gia gia giúp ngươi kiểm tra huyết mạch một chút. Ngươi đừng sợ hãi, sẽ không đau đâu.” Tuy Vân trưởng công chúa vô cùng dịu dàng nói.
“Ta không sợ đau.” Vương Cơ Điệp tỏ ra không có vấn đề nói: “Từ nhỏ đến lớn, cha ta đánh ta rất tàn nhẫn, đã sớm luyện thành da dày thịt béo.”
Tuy Vân trưởng công chúa không nói gì.
Gia tộc này quản lý hài tử thật là quá nghiêm khắc, thường xuyên động thủ đánh hài tử như vậy có chút quá đáng. Nhưng nàng ta lại không biết, cha Vương Ninh Nghiêu của Vương Cơ Điệp nàng đã coi như là là người tốt tính, động thủ đánh nàng, quả thực là bởi vì Vương Cơ Điệp quá muốn ăn đòn.
Thánh Y chân quân tiến lên kiểm tra một chút, lại lấy ra bảo khí kiểm tra huyết mạch đơn giản, kiểm tra một chút huyết mạch của nàng: “Chúc mừng Hoa Thụy tiểu công chúa, huyết mạch của ngươi đã đạt đến linh thể bính đẳng, tiền đồ tương lai rộng mở.”
‘Tiểu công chúa’ này, đã khiến cho ông ta tâm phục khẩu phục. Tiểu nha đầu này nếu như là huyết mạch Vân thị, thì chắc chắn sẽ là tiểu công chúa thứ năm.
“À.”
Vương Cơ Điệp nhẹ gật đầu, biểu cảm vô cùng bình tĩnh.
Nàng hoàn toàn không cảm thấy có gì là lạ. Hết cách rồi, Vương thị có rất nhiều tiên thiên linh thể. Theo quan điểm của nàng, tiên thiên linh thể cũng giống như danh hiệu công chúa này của nàng, mặc dù nhìn rất ghê gớm, nhưng thật ra cũng chỉ có thể, về nhà vẫn phải làm kiểm trả, thi rớt vẫn sẽ bị đánh.
“Hoa Thụy, có phải trong giấc mơ ngươi đã nhớ tới thứ gì không?” Tuy Vân trưởng công chúa dịu dàng hỏi.
“Rất nhiều rất là nhiều quái vật, giết thế nào cũng không giết hết, ta nhìn thấy có rất nhiều người đã chết.” Vương Cơ Điệp nhớ tới những thứ kia, khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên trắng bệch: “Còn có, tứ thập thất thúc vẫn luôn ép ta làm bài thi, nói thành tích trong Tộc Học của ta quá mất mặt.”
“Vậy ngươi có nhớ bản thân mình là ai không?” Tuy Vân trưởng công chúa sau khi an ủi nàng vài câu, lại hỏi.
“Ta là Hoa Thụy ~” Vương Cơ Điệp tỏ ra không hiểu: “Nhưng mà trong đầu ta hình như có thêm một vài phương pháp tu luyện, hình như có vẻ rất lợi hại.”
“Tình huống như thế này vô cùng bình thường.” Tuy Vân trưởng công chúa dặn dò: “Những công pháp tu luyện đó chính ngươi phải chỉnh sửa cho tốt, cho dù thế nào cũng không được quên. Thêm nữa, chuyện ngày hôm nay không được truyền ra ngoài, chỉ có thể nói cho người thân nhất, trưởng bối ngươi tín nhiệm nhất. Biết chưa?”
Thật ra thì rất nhiều Chân Tiên chuyển thế, cũng không thể hoàn toàn nhớ lại kiếp trước mình là ai.
Cho dù là Ngọc Linh chân quân tiếng tăm lừng lẫy như hiện tại, cả ngày khoe khoang ‘Chân Tiên chuyển thế’ treo trên miệng, nhưng rốt cuộc mình là Chân Tiên nào chuyển thế, nàng ta cũng không nói rõ được.
Nghe nói, chỉ khi nào Chân Tiên chuyển thế quay về vị trí Chân tiên, mới có thể thực sự tiêu hóa toàn bộ thông tin ẩn chứa trong chân linh, hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Chỉ tiếc là, trên đời này, tiên kinh không xuất thế, cho dù là Chân Tiên chuyển thế, thiên tư vượt trội, muốn trở về vị trí Chân Tiên lần nữa, cực kỳ khó khăn, bởi vậy nên lo lắng về điều này không có ý nghĩa quá lớn.
Hơn nữa, Vương Cơ Điệp thật sự quá nhỏ. Chuyện nàng là Chân Tiên chuyển thế, tốt nhất vẫn không nên công khai ra bên ngoài trước, để tránh trở thành mục tiêu nhằm vào của Ma Triều.
Chuyện này, đợi sau khi nàng có đủ sức tự vệ rồi công khai cũng không muộn.
Khi hai ngươi đang nói chuyện phiếm.
Quận vương Vân Tu Viễn vội vàng chạy tới.
Trong tay hắn ta còn đang kéo theo một người trẻ tuổi lôi thôi lếch thếch.
Người trẻ tuổi kia đầu tóc rối bời, trên vạt áo còn sinh đầy các loại dầu nhớt, ánh mắt và biểu cảm cũng có chút khờ dại, nhìn dáng vẻ không phải rất thông minh.
“Trưởng công chúa điện hạ, vị này chính là Vân Đồng Quang Luyện Khí sư thiên tài của hoàng thất chúng ta.” Vân Tu Viễn đang nói chuyện đã để Vân Đồng Quang xuống, dùng chân đạp hắn ta một cái, quát: “Tiểu tử Đồng Quang, còn không mau hành lễ với điện hạ.”
“Bái, bái kiến điện hạ.”
Vẫn Đồng Quang vội vàng khẩn trương hành lễ, tay chân luống cuống, không biết phải làm sao.
“Đây là?”
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Tuy Vân trưởng công chúa khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi bắt đầu lo nghĩ.
Tiểu tử này quá lôi thôi, nhìn dáng vẻ ngơ ngác lỗ mãng của hắn ta, có thể là đối thủ của tên tiểu tử xấu xa Vương Ninh Hi kia sao?
Nàng ta cũng đã tận mắt nhìn tháy, tên tiểu tử Vương Ninh Hi kia đã giở trò như thế nào với Bách Luyện chân quân, một bụng đầy thủ đoạn.
Hơn nữa, cho dù không nhắc tới vấn đề khác, chỉ về hình tượng khí chất này, cũng chênh lệch quá xa?
Đây quả thực không giống như một đối thù cùng đẳng cấp.